Chương 712: Tăng Lên Vương Cấp (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cổ Mô quát lên như sấm:

– Đồ khốn đánh rắm! Mau câm miệng cho ta, lập tức vả miệng mình, xin lỗi với Thánh Chủ! Nếu không ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi khỏi Hải Thiên bộ lạc!

Vũ La không nhanh không chậm, tiêu sái tiên đến trước mặt Cuồng Vũ:

– Ngươi cảm thấy ta cần các ngươi bảo vệ sao?

Cuồng Vũ ngạo nghễ:

– Chuyện này còn cần phải nói?

Vũ La gật đầu, dường như đang lẩm bẩm một mình:

– Vu Sĩ nhất phẩm, thật là lợi hại. Ở cả Tây Vực cũng có thể được coi là cường giả, khó trách ngươi tự đại như vậy, cuồng vọng tới mức không biết lực lượng của mình vì đâu mà có. Bất quá ta có thể cho ngươi lực lượng, cũng có thể thu hồi lại…

Cuồng Vũ cười ha hả, nhìn hắn với vẻ khinh bỉ:

– Xem dáng vẻ yếu ớt của ngươi kìa…

Nhưng rất nhanh y đã không cười nổi nữa, bởi vì y cảm giác được lực lượng toàn thân mình không thể sử dụng, mà căn nguyên nằm ở đạo Vu Văn lúc trước Vũ La đã khắc lên người y.

Cổ Mô cũng giật mình kinh hãi, bà chưa từng nghe qua sau khi Vu văn được khắc trên người Vu Sĩ, lại có thể thu hồi trở về.

Vu Văn đúng là không thể, nhưng linh văn có thể.

Vũ La tiện tay vuốt qua đạo Vu Văn trên người Cuồng Vũ, lập tức đạo Vu Văn kia biến mất.

Cảnh giới Cuồng Vũ trực tiếp rơi từ nhất phẩm trở về nhị phẩm, sau khi đạo Vu Văn kia biến mất, Cuồng Vũ cảm thấy mình lại có thể cử động được.

Thình lình bị hạ phẩm cấp như vậy khiến cho Cuồng Vũ lửa giận công tâm, chợt quát một tiếng đánh về phía Vũ La:

– Khốn kiếp, ta xé xác ngươi!

Vũ La khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ấn một chưởng lên ngực y.

Cả quá trình cực kỳ quỷ dị, nhìn qua giống như là Cuồng Vũ đưa ngực của mình tới để cho Vũ La đánh vậy.

Một tiếng bịch trầm đục vang lên, một chưởng nhìn qua hết sức nhẹ nhàng của Vũ La đã đánh Vu Sĩ nhị phẩm Cuồng Vũ bay ra xa, va gãy ba gốc đại thụ to bằng người, lúc này mới rơi xuống đất.

Mí mắt Ca Nguyệt chợt giật mạnh một. Trong số tất cả những người có mặt tại đây, chỉ sợ ngay cả Lam Thạch cùng Hồng Lôi cũng không nhìn ra một chưởng này của Vũ La đáng sợ đến cỡ nào. Bởi vì cùng lúc Vũ La xuất chưởng, lực lượng toàn thân Cuồng Vũ đã hoàn toàn bị chế ngự. Dưới ưu thế tuyệt đối này áp chế, Cuồng Vũ căn bản không có bất cứ cơ hội nào, cho nên nhìn bề ngoài giống như y chủ động đưa ngực tới cho Vũ La đánh vậy.

Ca Nguyệt kinh hãi trong lòng, chỉ bằng vào một chưởng này, cấp bậc Vu Sĩ của Thánh Chủ tối thiểu cũng ngang bằng mình.

Vu Văn sư Thánh cấp, Vu Sĩ Vương cấp, thật là đáng sợ!

Cho dù từ nhỏ Ca Nguyệt đã được cả Tây Vực xưng là thiên tài, nhưng nếu so với Vũ La, nàng tự cảm thấy mình không đáng là gì cả…

Một chưởng kia vừa ra, người Thảo Hải bộ lạc đã thấy vô cùng quen thuộc. Vu Sĩ nhị phẩm chỉ là cái rắm, Hạt Ngô Cổ lợi hại tới mức nào, trong tay Thánh Chủ trở nên yếu như sên, khẽ bóp đã chết ngay tức khắc. Tên Cuồng Vũ này quả là xuẩn ngốc, không nhìn ra Thánh Chủ thân mang tuyệt kỹ, chết cũng đáng đời.

Tất cả người của Hải Thiên bộ lạc đều trợn tròn mắt.

Đầu tiên là xóa đi Vu Văn, sau đó là một chưởng đánh bay Cuồng Vũ.

Cho dù cảnh giới của Cuồng Vũ đã bị hạ xuống, cũng là đường đường Vu Sĩ nhị phẩm.

Nhưng một chưởng vừa rồi của Vũ La, Cuồng Vũ không hề có lực hoàn thủ!

Một gã Vu Sĩ kịp phản ứng, chạy đi xem Cuồng Vũ, sau khi đứng dậy bèn lắc lắc đầu:

– Chết rồi.

Cổ Mô nở một nụ cười âm hiểm:

– Chết hay lắm, cạc cạc cạc, chết hay lắm, dù y không chết, lão thân cũng phải giết y!

Sau đó bà vô cùng cẩn thận đi tới bên cạnh Vũ La, thi lễ tạ lỗi:

– Thánh Chủ bớt giận, cũng là chúng ta sai lầm, để cho một con heo ngu xuẩn như vậy mạo phạm ngài.

Vũ La thật sự không tức giận, nhìn vẻ mặt đảm Vu tộc một lượt, hắn biết rõ mình đã đạt tới mục đích cần đạt tới.

– Không sao.

Hắn thuận miệng đáp một câu, sau đó nói với Hồng Lôi:

– Ngươi đi theo ta, ta đáp ứng cho ngươi con Thảo Mộc cổ kia, không làm được là lỗi của ta. Ta giúp ngươi tăng lên Vương cấp, coi như là bù đắp lại cho ngươi.

– A…

Mọi người lại lần nữa há hốc mồm, dường như Hồng Lôi vừa bị sét đánh trúng người, ngây dại ra tại chỗ. Hạnh phúc tới quá sức bất ngờ, cả đời y cực khổ phấn đấu, đôi huyết đồng bị người kỳ thị, sau khi bước vào nhất phẩm mới phát hiện ra mình rất có thể không có cách nào tiến lên được nữa. Đả kích như vậy đối với loại người trải qua gian khổ mới đi đến một bước này quá không công bằng, cũng quá tàn khốc.

Nhưng một câu nói của Vũ La đã có thể giúp y thoát khỏi khốn cảnh này, Hồng Lôi chỉ cảm thấy mắt mình có hơi ươn ướt, cực khổ nhiều năm như vậy, dường như rốt cục mình cũng được đền đáp xứng đáng.

Y không muốn những Vu tộc khác nhìn thấy mình để lộ tình cảm, vội vàng đi theo sau Vũ La, đi về phía xa xa.

Những người còn lại tỏ ra hâm mộ cùng ghen tị.

So sánh với chuyện trực tiếp tăng lên tới Vương cấp, một con Thảo Mộc cổ nhất phẩm đã đáng là gì?

Lam Thạch nhìn Hồng Lôi theo Vũ La đi xa, chắc chắc lưỡi mình:

– Vu Sĩ Vương cấp, Vu Sĩ Vương cấp… Tên Hồng Lôi này quả thật vô cùng may mắn, ôi…

Hạ cảnh giới Cuồng Vũ, đánh chết Cuồng Vũ, chính là lập uy.

Kế tiếp sẽ phải thi ân.

Vũ La trợ giúp Hồng Lôi tăng lên Vương cấp, một mặt đền bù tổn thất một tên Vu Sĩ nhất phẩm cho toàn đội ngũ. Mặt khác muốn cho những người kia thấy, nhất phẩm cũng không phải là điểm cuối, chỉ cần ta bằng lòng, ta có thể giúp cho các ngươi tiến thêm một bước. Các ngươi có muốn trở thành Vu Sĩ Vương cấp hay không? Tất cả mọi người đều muốn ư, tốt lắm, trung thành đi theo ta, các ngươi mới có cơ hội này!

Mà trên thực tế, trong số mọi người ở đây, kẻ kinh hãi nhất phải kể tới Ca Nguyệt.

Nàng là Vu Sĩ Vương cấp duy nhất trong số những người này. Chỉ có nàng mới chân chính hiểu được, muốn từ nhất phẩm tăng lên Vương cấp khó khăn tới mức nào.

Muốn bước qua cửa ải này, cho dù là tuyệt thế thiên tài Ca Nguyệt cũng phải nỗ lực hơn xa người thường, chịu đựng đau đớn vô cùng to lớn.

Nghĩ lại mà xem, Vĩnh Dạ vô cùng thương yêu Mộc Thác, thậm chí ngay cả Phần Thiên Cổ vô cùng trân quý cũng cho y. Nếu có biện pháp, nhất địnhsớm trợ giúp Mộc Thác tăng lên tới Vương cấp rồi.

Chuyện mà ngay cả thủ lĩnh của năm đại bộ lạc nghĩ hết cách cũng không làm được, đối với Vũ La chỉ là một lời hứa đơn giản mà thôi.

Mọi người cũng không chờ quá lâu, chỉ sau một canh giờ, ở phương hướng mà Vũ La cùng Hồng Lôi vừa đi khi nãy, bỗng nhiên vọt lên một cỗ khí thế hùng mạnh. Ngay sau đó một cột sáng kinh khủng đường kính chừng ba trượng dâng lên cuồn cuộn, trông như cột khói báo động.

Từ trong khí thế kia, đám Vu tộc rõ ràng cảm giác được khí tức của Hồng Lôi.

Khí thế kia hùng mạnh tới mức làm cho bọn họ phải chắc lưỡi lắc đầu.

Một tiếng tiếng thét dài phóng lên cao, quanh quẩn trên cao không ngừng. Chính là thanh âm tỏ ra khoái chí của Hồng Lôi, y đang muốn tuyên bố với cả Tây Vực, Huyết Đồng Hồng Lôi bị kỳ thị nay đã trở thành Vu Sĩ Vương cấp!

Y đã chính thức rảo bước tiến lên hàng ngũ đỉnh cấp cường giả.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi trở về. Vũ La đi phía trước, thần sắc như thường, Hồng Lôi đi sau tỏ ra khí độ bất phàm. Nhưng y đi theo sau Vũ La, tất cả mọi người có thể nhìn ra y rất cẩn thận ẩn tàng khí độ của mình dưới cái bóng của Vũ La.

Lam Thạch cảm thán một tiếng, tiến lên ôm chặt Hồng Lôi:

– Lão ca, chúc mừng ngươi!

Thanh âm chân thành, nhưng vẫn lộ ra một tia hâm mộ không che giấu được. Lúc này Hồng Lôi không tiện nói gì nhiều, chỉ đưa mắt ra hiệu với Lam Thạch để cho y yên tâm. Nếu sau này có cơ hội, nhất định mình sẽ cầu xin giúp y.

Thật ra thì lúc này căn bản không cần Hồng Lôi nói gì, tất cả mọi người đều hiểu ý của Vũ La. Muốn trở thành cường giả Vương cấp ư? Có thể… Nhưng phải xem biểu hiện của các ngươi thế nào.

Vũ La tiện tay ném ra một đạo Vu Văn, mọi người chỉ thấy hoa mắt, Hồng Lôi lại trở thành dáng vẻ của một Vu Sĩ nhất phẩm trước kia.