Chương 762: Vĩnh Vũ Tiêu Cục 2

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đi tới nơi Vũ La liền nghe được từng trận tiếng vang “Thùng thùng thùng”, mỗi một tiếng vang đều nương theo không khí trong hẻm núi đè ép, mặt đất rung động. Càng đi về phía trước cảm giác này lại càng rõ ràng. Đến sau đó, trong hẻm núi đã là cương phong tứ bề, mặt đất chấn động không ngừng.

Tiêu Minh Viễn nhìn ra sự nghi hoặc của Vũ La, khẽ mỉm cười, nói:

– Chúng ta đến rồi.

Hấn dẫn hai người chuyển qua một tòa nham thạch cực lớn che khuất tầm nhìn, một tòa quảng trường dưới lòng đất cực lớn hiện ra trước mắt mọi người. Có thể nhìn ra được, tòa quảng trường dưới lòng đất này đại bộ phận đều là sức người khai phá, trên tường đá hai bên đều là vết tích của tiên kiếm cắt gọt.

Nơi này cách mặt đất khoảng chừng ba ngàn trượng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy một đường sáng nhỏ như sợi chỉ. Chính giữa của quảng trường đã kiến tạo một tòa tháp tròn cao chừng mười trượng, chỉ có ba tầng, thế nhưng nền móng cực kỳ lớn, đường kính ước chừng sáu mươi trượng.

Trên nền nơi này đầy những là vết sẫm màu, không biết là vết máu hay là vết gì khác.

Sát bên rìa của quảng trường, hai sườn đều có hai dãy nhà đá xếp thành hình cung, nhà đá rất nhỏ, phỏng chừng nhiều lắm cũng chỉ có thể ở được một người.

Trên quảng trường mấy chục tên chiến sĩ thân trên để trần đang từng đôi đối chiến, một tráng hán cao to mặc bì giáp (giáp bằng da) tay cầm roi điện. Mái tóc xõa dài đến vai lóng lánh điện quang, chiếu sáng nửa người của hắn.

Mấy tên chiến sĩ mới tới thấy có người đến nhịn không được nhìn thoáng qua một chút, tráng hán kia không chút khách khí quất một tiên qua, cách mấy trăm trượng, roi điện vù một tiếng giống như độc xà hung hăng quất lên trên lưng của một tên chiến sĩ. Phía sau lưng của tên chiến sĩ kia lập tức xuất hiện một vết thương cực lớn kinh khủng, hai bên vết thương da cháy đen một mảng, còn có năng lượng hệ Lôi không ngừng lóe ra, chiến sĩ kia không hét nổi một tiếng đã bị đánh ngã xuống đất, không ngừng co giật.

– Nhìn cái gì mà nhìn, chăm chỉ luyện đi!

Những chiến sĩ này chí ít cũng là Tiên Nhân lục phẩm, mỗi chiêu mỗi thức đều có tiên nguyên vận chuyển, linh quang bắn ra, hai quyền va chạm đều vang lên tiếng sấm nổ, mặt đất rung động. Những dị tượng lúc trước Vũ La cảm thụ được đều là chiến đấu tàn khốc của những chiến sĩ này tạo thành. Cũng may trên tường đá hai bên sườn đều có trận pháp gia trì, bằng không huấn luyện như vậy đã sớm chấn sụp nơi này.

Mọi người không sử dụng bất cứ hộ giáp gì, trận pháp tiến hành phòng ngự sử dụng đều là Tiên Khí hàng thật giá thật. Roi điện kia xoẹt qua bầu trời, nổ vang một tiếng, tráng hán giáo đầu nổi giận gầm lên một tiếng:

– Không ai được dừng, tiếp tục luyện!

Một chiến sĩ hơi chút vô ý liền bị đối thủ nhào vào trong lòng, đối thủ kia mang theo một đôi bao tay bằng thép, ngũ chỉ mở ra, lòng bàn tay lại là một vòng gai nhọn sắc bén.

Song chưởng vỗ về phía ngực của hắn, xung quanh tiêm thứ lấp lánh một mảnh lôi quang sáng rực.

Chiến sĩ bị bắn trúng gầm lên giận dữ, tiên nguyên toàn thân vận chuyển cuồn cuộn, toàn bộ dồn về phía ngực, muốn ngăn cản một kích kia của đối thủ. Thế nhưng đối thủ của hắn cũng cực kỳ kinh khủng, lôi quang chỉ là lóe lên đã phá vỡ hết tiên nguyên của hẳn, hai bàn tay đã xuyên qua lồng ngực của hắn, đột nhiên phân khai.

Xoạt.

Cả người hẳn cứ hời hợt như vậy đã bị xé thành hai nửa từ lồng ngực.

Chiến sĩ mang bao tay đã giết chết đối thủ mềm mại xoay người một vòng rơi xuống đất, máu tươi vãi ra đầy trời, không ngờ không có giọt nào rơi trên người nàng.

Người nọ tóc ngắn hất lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú lại có chút tái nhợt, không ngờ là một nữ tử.

Giáo đầu hét lớn một tiếng:

– Số Mười Một tấn cấp! Đứng sang một bên đi.

Nữ hài kia không nói một tiếng đi về phía tòa tháp tròn kia, dọc đường đi lại rất cẩn thận nhìn chằm chằm xung quanh, song chưởng mở ra giống như hổ trảo, bất cứ lúc nào cũng đề phòng bất cứ ai xung quanh đánh lén mình.

Vũ La yên lặng nhìn, không khỏi nghĩ đến, thế giới càng phát đạt, trên thực tế ẩn tàng càng nhiều tàn khốc và dơ bẩn. Tiên giới cao cấp hơn xa Ngũ Phương Giới, nhưng điều này cũng đã tạo thành một hậu quả: Người tu chân, Tiên Nhân được tôn thờ như thần linh ở Ngũ Phương Giới, ở nơi này khắp nơi đều có, căn bản không ai xem trọng “Tiên Nhân”. Những cự đầu cao cao tại thượng tất nhiên hưởng thụ khoái lạc ở hạ giới căn bản không cách nào hưởng thụ, ở tầng dưới cùng lại cũng đang chịu đựng sự cực khổ mà trước khi phi thăng người ta tuyệt đối không tưởng tượng được.

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, nhưng cũng không bình luận gì.

Tiêu Minh Viễn mỉm cười thấp giọng hỏi:

– Tiên sinh cảm thấy thế nào?

Vũ La vẫn liếc mắt nhìn quảng trường, không thể không nói, dưới loại huấn luyện tàn khốc này, những chiến sĩ đi ra đều cực kỳ hùng mạnh.

Vô luận ở địa phương nào, huấn luyện có hệ thống mà hữu hiệu đều có thể đề thăng rất lớn thực lực của chiến sĩ. Mà ở Tiên giới, hiệu quả của loại huấn luyện này càng thêm rõ ràng.

Tuyệt đại bộ phận Tiên Nhân không phải vì chiến đấu mà tu luyện, công pháp của bọn họ là vì đề thăng cảnh giới.

Mà Tiên Khí của bọn họ cũng không đơn thuần chỉ có công năng chiến đấu.

Thế nhưng ở nơi này, tất cả đều là vì giết chết địch nhân, chiến sĩ như vậy có thể đối phó Tiên Nhân cao hơn mình một cảnh giới lớn.

Đương nhiên, hiệu quả này ở dưới tam phẩm dùng rất tốt, thế nhưng đến trên tam phẩm, kỹ xảo chiến đấu tuyệt đối không cách nào bù đắp sự chênh lệch cực lớn trên thực lực, ưu thế trên cảnh giới đủ để nghiền nát tất cả nỗ lực liên quan tới kỹ xảo.

Vũ La hơi gật đầu một:

– Cũng không tồi.

Tiêu Minh Viễn liền vung tay lên, lớn tiếng hét:

– Dạ Huy, qua đây!

Tráng hán giáo đầu trong tay cầm roi điện bước nhanh đi tới, dường như mặt đất cũng động cùng hắn.

– Tam tiêu đầu.

Tiêu Minh Viễn gật đầu một:

– Vị này là khách quý của Vĩnh Vũ tiêu cục chúng ta, có mặt hàng tốt nào đều lấy ra.

Dạ Huy nhìn Vũ La một chút, hắn đích xác hung hãn, cũng khinh thường công từ bột giống như Vũ La. Thế nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, phân lượng của “Khách quý” trong lời nói của Tiêu Minh Viễn, đó tuyệt đối là nhân vật không phải hắn có tư cách đắc tội.

Bởi vậy hắn cố nén bất mãn thật sâu trong lòng, khom người nói với Vũ La:

– Tiên sinh không ngại nhìn một hồi, những người này ai tốt ai kém thì vừa xem hiểu ngay. Nói ví dụ như số Mười Một vừa rồi cũng rất không tồi, làm cận vệ rất thích hợp, những tình cảnh cận vệ nam không nên thấy đối với nàng mà nói cũng không có vấn để gì.

Ngại Phương Địch Hương ở bên cạnh, cho nên Dạ Huy nói rất mơ hồ, nhưng mọi người đều hiểu được ý của hắn.

– Số Mười Một đến từ thế giới chữ Giáp số năm mươi sáu, đẳng cấp hiện tại là ngũ phẩm trung, chẳng qua chấm điểm thiên tư của nàng đạt tới tám mươi chín điểm.

Cách nói chấm điểm thiên tư này cũng là đặc hữu của Tiên giới, phải tổng hợp nhiều tiêu chí mới có thể đánh giá được. So với Ngũ Phương Giới chỉ dùng Tuệ Căn đơn giản để đánh giá tiền đồ của một người mà nói, cách chấm điểm thiên tư này phải chuẩn xác hơn rất nhiều.

Nói như vậy, đạt tới trên tám mươi điểm thì xem như là thiên tài rồi. Số Mười Một đã đạt tới tám mươi chín điểm, khó trách có thể có thành tựu như vậy.

Nhưng Vũ La lại lắc đầu:

– Nàng không đủ tốt.

Dạ Huy liền không nói nữa. Trên thục tế so Mười Một là một gã chiến sĩ được hắn xem trọng nhất, ở trong mắt của Dạ Huy, Vũ La vẫn là thân thể phàm tục lai lịch có vẻ có chút thần bí, chẳng qua Tiên Nhân sinh hoạt ở tầng lớp này như hắn, chuyện quỷ dị đã thấy quá nhiều. Những cự đầu Tiên giới kia có đôi khi cao hứng lên, cũng sẽ đi hạ giới dụ dỗ một nữ nhân, nói không chừng sẽ lưu lại mầm mống. Người trước mắt này chỉ sợ cũng chính là tiến vào Tiên giới như vậy đi?

Mặt trên có người che chở, trong tay có rất nhiều tiên ngọc, đối với dạng người gian khổ phấn đấu bò lên như Dạ Huy mà nói, từ trong cốt tủy của những người này lộ ra một loại khí tức hư thối và vô năng.Chẳng qua tiên ngọc quyết định tất cả, Dạ Huy cũng không muốn nhiều lời.

Số Mười Một tuyệt đối là một khối ngọc tự nhiên, ta đã tận chức trách tiến cử người tốt nhất cho ngươi, ngươi không cần, lại muốn khoe khoang “nhãn quang” buồn cười của mình tiêu tiền uổng phí. Thì đâu có chuyện gì liền quan tới ta? Ta chỉ cần có tiên ngọc bỏ túi là được.

Dạ Huy đứng một bên không nói lời nào, Tiêu Minh Viễn đã hiểu được là ý tứ gì rồi. Hắn đứng sau lưng Vũ La hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Huy. Phương Địch Vũ đã ám chỉ với hắn, Vũ tiên sinh chính là một vị Tam Phù Thiên Công tiền đồ vô lượng, đắc tội ai cũng không thể đắc tội một vị Tam Phù Thiên Công.

Dạ Huy tự nhiên hiểu được ý tứ của lão bản, trên khuôn mặt đen hung tàn lộ ra một tia mỉm cười giảo hoạt, không chút dấu vết gật gật đầu, biểu thị mình sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn, Tiêu Minh Viễn mới yên tâm.

Thời gian Vũ La quan sát đã được một nén nhang, lại có một chiến sĩ bị đối thủ một kiếm chém thân thể thành hai nửa, chết thảm tại chỗ, mà đối thủ của hắn cũng thành công tấn cấp.

Vũ La đối với thực lực của mọi người cũng xem như là trong lòng hiểu rõ, hắn chỉ vào một người ở vị trí trung ương quảng trường:

– Người kia thì thế nào?

Dạ Huy nhìn thấy người được Vũ La chỉ:

– Số Bảy ư?

– Người này, rất khó nói.

Dạ Huy vẫn quyết định ăn ngay nói thực:

– Ở nơi này, số càng nhỏ chứng minh thời gian vào càng sớm. Số Bảy hẳn là người có thâm niên già nhất ở đây hiện nay, thế nhưng ngươi cũng thấy đấy, mặc dù mỗi lần hắn đều có thể trốn thoát, nhưng thực lực chân chính cũng chẳng ra sao cả.

– Chẳng qua tiểu tử này vô cùng dẻo dai, nếu như chọn hắn cũng xem như là một lựa chọn không tồi.

Một câu cuối cùng này ngược lại là đánh giá thật lòng thật dạ, số Bảy có thể sống đến bây giờ, từ một khía cạnh nào đó cũng đã phản ánh thực lực của hắn. Nhưng người như vậy, trên thực tế Dạ Huy sẽ không tiến cử. Không có nguyên nhân khác, chỉ là người như vậy không thích hợp làm “Cận vệ”.

Ngẫm lại mà xem, một người luôn có thể chạy trối chết làm sao có khả năng bảo vệ tốt chủ nhân.

Khi cần chịu chết hắn lại nghĩ biện pháp chạy trối chết…

Vũ La lại mỉm cười, thứ hắn cần không phải là cận vệ, hắn cần chính là một thành viên nòng cốt.

– Tốt lắm, tên số Bảy là ta cần.

Dạ Huy nhún nhún vai:

– Như ngài mong muốn, số Bảy đến từ thế giới cấp thấp chữ Ất số ba mươi tám, đẳng cấp hiện tại là ngũ phẩm hạ. Chẳng qua ta chỉ phụ trách huấn luyện, giá tiền ngươi nói chuyện với lão bản.

Vũ La gật đầu, tạm thời không đi hỏi Tiêu Minh Viễn mà lại cẩn thận nhìn những người khác trong sân huấn luyện. Thời gian qua một nén nhang, hắn thất vọng lắc đầu, lúc này lại nhìn thoáng qua số Mười Một:

– Được rồi, số Mười Một ta cũng muốn.

– Tiêu huynh, tổng cộng hai người này bao nhiêu tiền?

Tiêu Minh Viễn cười ha hả:

– Ánh mắt của ngươi thật đúng là lợi hại. Hai người này đích thật là thích hợp nhất với ngươi, Số Bảy không đáng tiền, bốn trăm vạn tiên ngọc là được, số Mười Một lại là vương bài của chúng ta, tối thiểu cũng phải sáu trăm vạn. Tổng cộng hai người, ta cho ngươi một giá ưu đãi, chín trăm năm mươi vạn đi.

Lông mày của Vũ La khẽ giật, hắn cũng đã tính đến giá của loại cận vệ này sẽ không thấp, thế nhưng không ngờ rằng đắt như vậy, chỉ mua hai người mình đã lập tức trở về hoàn cảnh hai bàn tay trắng.

Mà hai người khẳng định là không đủ, còn cần phải thuê sáu gã hộ vệ thực lực tứ phẩm, ngoại ra còn có cao thủ tọa trấn tiểu đội, người dẫn đường, mặt khác còn cần mua Tiên Khí phi hành cỡ lớn, lỗ hổng tài chính này lớn quá sức tưởng tượng của mình.

Phương Địch Hương nhìn thấy sự quẫn bách của Vũ La, thấp giọng nói:

– Thập Phương thương hành chúng ta có thể trợ giúp tiên sinh.

Nàng lúc này, dùng giọng điệu chính là thương nghiệp hóa mười phần. Vũ La quay đầu lại nhìn nàng một chút, không hề cự tuyệt:

– Tốt, ta có thể dự chi bao nhiêu?

Phương Địch Hương xòe ra ba ngón tay:

– Ba ngàn vạn.

Dạ Huy bên cạnh lại càng hoảng sợ, dự chi ba ngàn vạn! Người thanh niên này dường như không quá giống với tưởng tượng của mình. Nếu như thân phận đúng như Dạ Huy suy đoán, hắn hẳn là không thiếu tiền mới đúng.Thế nhưng nếu như không phải loại thân phận có chỗ dựa vững chắc thì hắn dựa vào cái gì chỉ bằng mặt mũi để Thập Phương thương hành nguyện ý cho mượn ba ngàn vạn? Cho dù là Thập Phương thương hành, đây cũng không phải là một khoản nhỏ.

Vũ La gật đầu một:

– Đa tạ, phần nhân tình này ta nhớ kỹ, các ngươi sẽ nhận được thứ các ngươi nên được. Phương Địch Hương lộ ra một nụ cười hiểu ý.

Vũ La lại lần nữa quét một vòng quanh sân huấn luyện, vẫn thất vọng như trước, ánh mắt bỗng nhiên rơi trên người Dạ Huy.

Tráng hán cao lớn khôi ngô mặc một thân bì giáp, song chưởng lộ ra bên ngoài, cơ thể rắn chắc giống như nham thạch. Mà ở trên cổ bên trái của hắn có một vết sẹo dữ tợn, dài chừng hai tấc, giống như một con rết màu nâu đen nằm trên đó.

Hấn chợt chỉ Dạ Huy hỏi:

– Giáo đầu có bán không?

Dạ Huy sửng sốt, làm sao cũng không ngờ rằng Vũ La không ngờ muốn mua mình. Tiêu Minh Viễn làm khó nói:

– Tiên sinh, Dạ Huy là Định Hải Thần Châm của huấn luyện doanh chúng ta, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ không bán hắn.

Vũ La gật đầu:

– Nói cách khác, hắn cũng là một gã cận vệ đã bị phong ấn tiên hồn?

Trên khuôn mặt đen như mực của Dạ Huy bắt đầu đỏ lên, cảm giác xấu hổ và giận dữ cực độ làm cho hắn tiến sát biên giới bạo phát. Không sai, xuất thân của Dạ Huy cũng là cận vệ, đã nhiều năm như vậy, từ khi bằng vào sự nỗ lực của bản thân từng bước một đi tới vị trí giáo đầu của huấn luyện doanh, đã không còn ai nhắc tới cái xuất thân này của hắn. Thế nhưng ở sâu trong tiên hồn, một đạo phong ấn tiên hồn đại biểu cho sự khuất nhục và thống khổ kia, vẫn như trước mỗi giờ mỗi khắc nhắc nhở hắn, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên cận vệ đê tiện.

Lời nói của Vũ La triệt để khơi dậy lửa giận của Dạ Huy. Tiêu Minh Viễn đột nhiên bước ra một bước chắn ở trước mặt hắn, tức giận quát:

– Không được làm càn, đứng qua một bên đi!

Dạ Huy nhẫn rồi lại nhẫn, cơ nhục trên thân thể như nham thạch giống như sóng nước chấn động qua lại mấy lần, chính là không chịu đứng sang một bên. Tiêu Minh Viên sắc mặt phát lạnh quát:

– Dạ Huy, ngươi không nên ép ta!

Dạ Huy hiểu được Tiêu Minh Viễn chỉ cái gì, cắn chặt răng, yên lặng triệt thoái một bước.

Tiêu Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay người lại đối mặt với Vũ La, vẻ mặt đã là mỉm cười áy náy:

– Thực sự xin lỗi, làm cho ngài sợ hãi rồi. Chẳng qua ngài nói không sai, hắn cũng là cận vệ, chỉ là đã sớm không thuộc về hàng ngũ này rồi.

Vũ La gật đầu, sờ sờ cằm của mình, cân nhắc nói:

– Ta cho ngươi một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, ba người bọn họ thuộc về ta.

Con ngươi của Tiêu Minh Viễn mở lớn:

– Ngài nói cái gì?

Vũ La khẳng định:

– Ngươi không có nghe lầm, một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, ta tự tay chế tạo. Chẳng qua tài liệu cần các ngươi chuẩn bị giúp ta.

– Không thành vấn đề!

Tiêu Minh Viễn đáp ứng không chút do dự:

– Tiên sinh, nếu như ngài nguyện ý xuất thủ, ta có thể cung cấp miễn phí thêm sáu tên hộ vệ tứ phẩm hiệp trợ ngài!

Vũ La gật đầu:

– Tốt, ngươi đi chuẩn bị tài liệu, ta lập tức có thể bắt đầu!

Dạ Huy lại càng hoảng sợ: Phù Hạch Tiên Binh? Người thanh niên này, là một vị Tam Phù Thiên Công! Thoáng cái, tất cả những điều không hợp lý đều đã rõ ràng, Dạ Huy biết suy đoán lúc trước của mình là ngu xuẩn cỡ nào, xấu hổ không chịu nổi.

Vũ La cũng không nhìn ba người Dạ Huy, cùng Tiêu Minh Viễn lập tức ly khai căn cứ huấn luyện. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần lấy Phù Hạch Tiên Binh ra, ba người này chính là của hắn rồi.

Làm thành viên nòng cốt ban đầu, ba vận vệ không cách nào phản bội không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất.