Chương - 300: Đồ đằng thần thú, bán mộc thần lực (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhưng sau khi Kỳ Nguyên giở chiếc chiếu ra, chỉ thấy trong mâm bày đầy đủ các loại thảo dược trân quý.

Hà Thủ ô đã thành hình, Cửu Phiến Tử Diệp Linh Chi Thảo, Họng Mã Não Chụ Quả. Lão Sâm to bằng cánh tay trẻ con… Những dược liệu trân quý này, bất cứ loại nào xuất hiện ở Trung Châu cũng sẽ khiến cho cao thủ Đại Năng ra tay. Nhưng ở nơi này lại được bày không ít trên một chiếc mâm gỗ như vậy.

Kỳ Nguyên tỏ ra có chút ngượng ngùng:

– Đây là một ít dược liệu dự trữ của ta, trong lúc vội vàng không kiếm ra thứ gì đáp tạ Vũ huynh, xin Vũ huynh trăm ngàn lần đừng chê bai…

Vũ La còn chưa kịp lên tiếng nói, Dịch Long đã nuốt nước bọt đánh ực, không chút do dự tiến lên nhận lấy.

Kỳ Nguyên nhìn y, trong lòng đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều:

– Ta sẽ không quấy rầy Vũ huynh, chờ đến lúc Đại Tế Ti thiết yến vào buổi trưa khoản đãi Vũ huynh, sẽ có người tới đây mời các vị, ta xin phép cáo từ trước, Vũ huynh cứ việc

nghỉ ngơi.

Kỳ Nguyên vừa đi, Vũ La đóng cửa lại, Dịch Long đã không dằn nổi nữa lên tiếng nói ngay:

– Ta cảm thấy nên ở lại tòa Mộc Thần Trủng này thêm một thời gian, nhân đó tìm hiểu tình hình các Thần Trủng của Đông Thổ một chút cũng là chuyện tốt.

Chu Nghiên lạnh lùng nhìn Dịch Long, y vừa thu được những thứ trân quý trên mâm gỗ, không ngừng nghịch ngợm trên tay.

– Bởi vì người ta tỏ ra hào phóng như vậy, ngươi mới chịu ở lại ư?

Chu Nghiên hỏi thẳng không chút khách sáo.

Dịch Long cười gượng một tiếng, lại nói:

– Vừa rồi nàng cũng đã nghe, người ta mang tới những thứ trân quý này vẫn còn cảm thấy áy náy. Nếu chúng ta ở thêm một thời gian nữa, đê y có thời gian chuân bị, nói không chừng sẽ có bảo bối tốt hơn. Đã từng nghe nói Đông Thổ tài nguyên phong phú, nhưng lần này kiến thức, chà chà. quả thật không phải phong phú bình thường.

Chu Nghiên không để ý tới Dịch Long thấy tiền tài là sáng mắt, quay sang hỏi Vũ La:

– Ngươi thấy thế nào?

Vũ La nói:

– Ta vốn định lưu lại, thân phận của chúng ta sơ hở rất nhiều, nếu đi loạn bên ngoài rất dễ dàng bị phát hiện. Chi bằng ở lại chỗ này, tốt nhất là gia nhập Mộc Thần Trủng, sau đó lấy thân phận Mộc Thần Trủng ra ngoài thăm dò thích hợp hơn.

Lần đầu tiên Dịch Long ủng hộ Vũ La:

– Có lý.

Yêu tộc quen ăn ngày hai bữa, trưa một bữa, chiều một bữa.

Yến tiệc mà Đại Tế Ti chiêu đãi bọn Vũ La vô cùng phong phú, chỉ là Yêu tộc thật sự không giỏi nấu nướng, nguyên liệu tốt nhất vào tay bọn họ, bọn họ chỉ biết nấu lên hoặc nướng, nêm chút muối là xong.

Thức ăn như vậy, đương nhiên không thể làm cho Vũ La ăn hết mình được, nhưng dù không ăn hết mình, sức ăn của Vũ La vẫn hết sức kinh người.

Yêu tộc thích dũng sĩ. ăn uống hào sàng cũng là một tiêu chuẩn của dũng sĩ. Cho nên không khí trong tiệc hết sức hòa hợp, chỉ có một mình Kỳ Thắng nâng cốc uống tì tì, sắc mặt hết sức âm trầm.

Vũ La đang bung cốc lên chạm cùng Kỳ Nguyên, bỗng nhiên thanh âm ù ù của tiếng tù và nổi lên trên bầu trời Mộc Thần Trủng. Âm ba hùng hậu chấn động khiến cho rượu trong cốc của Vũ La và Kỳ Nguyên sóng sánh liên hồi.

Sắc mặt Kỳ Nguyên chợt biến, vứt cốc rượu sang bên, hai chân giậm một cái, giống như đạn pháo vọt lên không hàng chục trượng.

Vũ La không hiểu chuyện gì, liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy chiến sĩ Yêu tộc xung quanh tỏ ra hết sức khẩn trương, nhanh chóng chạy về phía trước. Kỳ Thắng âm thầm lặng lẽ lẩn trong đám đông cùng đi ra ngoài.

Trong số ba vị Tế Ti, cũng chỉ có Kỳ Hằng sắc mặt không đổi, vị Đại Tế Ti sâu không lường được kia giống như không có việc gì, nhàn nhã bung chén rượu lên uống một ngụm.

Kỳ Hằng khẽ thi lễ với Đại Tế Ti, Đại Tế Ti bình thản khoát tay một cái, Kỳ Hằng lại quay sang cười nói với Vũ La:

– Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.

Vũ La tự nhiên sẽ không chối từ, Chu Nghiên cùng Dịch Long lập tức theo sau.

Ngoài cửa Mộc Thần Trủng, một đám chiến sĩ Yêu tộc đã nghiêm trận sẵn sàng đón đợi quân địch. Kỳ Nguyên đứng ở phía trước mọi người.

Nơi này chính là cửa vào Mộc Thần Trủng, tất cả cỏ cây trong vòng mấy trăm dặm đều là ‘bằng hữu’. Chiến lực Kỳ Nguyên tăng vọt, vô số ngọn cỏ không ngừng run run. giống như những thanh đao sắc bén.

Mấy trăm gốc đại thụ xung quanh cũng không ngừng uốn éo thân hình, thị uy với kẻ xâm nhập.

Kẻ xâm nhập chỉ có một người, y đi từng bước một từ xa tới, mặc cho cỏ hoang sắc bén xung quanh cất đứt y phục, lưu lại những vết thương tuôn máu ròng ròng trên thân thể.

Có người nhận ra người tới, kinh hô thất thanh:

– Là Cung Thập Nhị!

Vũ La cũng thấy rõ ràng, chính là Cung Thập Nhị đã từng gặp qua một lần.

Hổ Báo chiến sĩ của Dạ Vũ Thần Trủng lại có thể đơn thân độc mã tiến đến Mộc Thần Trủng, lại không mang theo một người giúp đỡ, đây không phải muốn chết sao? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của y, tựa như thật sự không có ý hoàn thủ.

Toàn thân Cung Thập Nhị đầy thương tích, mãi đến khi tiến tới cách rừng đá của Mộc Thần Trủng chừng ba mươi trượng mới dừng lại.

Kỳ Nguyên hừ lạnh một tiếng, khống chế cỏ hoang xung quanh, tạo ra một vòng tròn bao vây Cung Thập Nhị. Y nhìn đối phương quát:

– Cung Thập Nhị, ngươi tới làm gì, chẳng lẽ có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng, muốn tới chịu chết hay sao?

Cung Thập Nhị không có trả lời, ánh mắt y đang quan sát đám chiến sĩ Yêu tộc của Mộc Thần Trủng như muốn tìm người, lúc thấy được Vũ La. Cung Thập Nhị tỏ ra mừng như điên dại:

– Quả nhiên ngươi ở nơi này.

Vũ La đã có thể đoán được Cung Thập Nhị tới tìm mình làm gì, chi thản nhiên gật đầu nói:

– Ngươi có chuyện gì?

Kế tiếp Cung Thập Nhị làm một chuyện khiến cho tất cả chiến sĩ Yêu tộc của Mộc Thần Trủng trợn mắt há mồm, y quỳ sụp xuống trước mặt Vũ La.

– Ta van xin ngươi, hãy cứu A Hắc đi…

Cung Thập Nhị gục trên mặt đất, bật khóc nức nở.

Vũ La liệu rằng Cung Thập Nhị tìm đến mình là muốn nhờ mình giải độc cho con quạ đen khổng lồ của y, nhưng không ngờ rằng y lại quỳ xuống khẩn cầu. Bất quá Vũ La suy nghĩ một chút, nếu Động Động cũng bị đe dọa tính mệnh giống như con quạ đen kia, e rằng mình cũng sẽ làm ra một ít hành động đáng kinh ngạc như vậy.

Động Động ở chung với Vũ La vẫn chưa lâu, Vũ La đã có cảm tình như vậy, huống chỉ là Cung Thập Nhị?

Kỳ Nguyên có chút khó hiểu nhìn Vũ La:

– Ân công, đây là chuyện gì vậy? Không ngờ một đòn của ngài lợi hại tới mức này, ngay cả con quạ kia cũng không chịu nổi…

Bọn Vũ La không biết rõ lai lịch của con quạ đen kia, nhưng Kỳ Nguyên biết rất rõ ràng. Nói về thực lực, quạ đen A Hắc hẳn là ngang tài ngang sức với Mãng Tượng của y. Nhưng Mãng Tượng vốn là hung thú sỡ trường về lực lượng, mà quạ đen A Hắc còn có thể phi hành, cho nên nếu đánh nhau thật sự, quạ đen A Hắc còn có thể thắng Mãng Tượng của mình.

Một con quái vật khổng lồ thân dài trăm trượng như vậy, cho dù là bất động tại chỗ mặc cho người ta đánh, hết chín mươi chín trong một trăm Yêu tộc không thể gây thương tổn cho nó một mày may nào.

Nhưng Vũ La chi giáng một đòn đã đánh cho tính mệnh quạ đen A Hắc nguy trong sớm tối. Vốn Kỳ Nguyên cho rằng mình đã đánh giá Vũ La quá cao, không ngờ thực lực của Vũ La còn cao hơn dự liệu của mình.

Vũ La khoát tay, khiêm tốn nói:

– Cũng không lợi hại như vậy, trong một đòn của ta có ẩn chứa kịch độc.

Kỳ Thắng trước nay vẫn ở bên cạnh không nói nửa lời, rốt cục đã chộp được cơ hội, cười khây nói:

– Hừ. thì ra là dùng độc, còn tường ngươi có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực…

Yêu tộc sinh ra đã thân cận với tự nhiên, trời sinh có sẵn năng lực hóa giải độc tố. Trừ phi là độc tố cực kỳ cường hẳn. bằng không sẽ không thể sinh ra ảnh hưởng gì với Yêu tộc. Mà sủng thú giống như quạ đen A Hắc, sức chống cự độc tố lại càng mạnh mẽ.

Dùng độc cũng là một thủ đoạn. Yêu tộc cũng không có ràng buộc gì nhiều về đạo đức, chỉ cần có thể thắng được địch nhân là đủ, tự nhiên độc tố cũng là một phần trong chiến lực. Kỳ Thắng nói kháy như vậy, không ai ủng hộ y, nhưng lại khiến cho Kỳ Nguyên càng tôn kính Vũ La hơn trước.