Chương 651: Khách Từ Ma Uyên (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bọn họ muốn tìm chết, Vũ La cũng không khuyên được, cũng lười dây dưa với bọn họ, rất khẳng khái đáp ứng.

Thương nghị kết thúc, những người đó liền lui ra ngoài, thời gian cấp bách, một ít thế lực yếu nhược vội vàng liên hợp với nhau tuyển ra đại biểu của mình.

Vũ La lắc đầu, Chu Hoành ở bên cạnh khuyên hắn:

– Bỏ đi, có nói những người này cũng không hiểu, ngươi đừng để trong lòng.

Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh trong lòng đều có chướng ngại, hai nàng rất ít khi xuất hiện. Buổi tối hôm nay lại càng chưa từng xuất hiện, Vũ La nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với hai nữ nhân tranh giành với nhau.

Hắn cùng Chu Hoành khoát tay áo, tự mình trở về nghỉ ngơi.

Trăng lên đỉnh đầu, trong Ngũ Trang Quan đã an tĩnh, ngoài quan lại là một mảnh khí thế ngất trời. Một đạo nhân ảnh từ chỗ sâu trong Yên sơn phóng tới, đệ tử Ngũ Trang Quan tuân tra bên ngoài quát một tiếng:

– Ai?

Người tới rất tuân thủ quy củ, lập tức dừng lại một chút, từ trong lòng lấy ra một ngọc bài đưa tới:

– Vũ Đại nhân bộ hạ, Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục Kiều Hổ.

Đệ tử Ngũ Trang Quan đều nghe nói qua Kiều Hổ, kiểm tra ngọc bài một chút cũng không phải giả tạo, không dám chậm trễ lập tức mời hắn đi vào.

Kiều Hổ đột nhiên tới, khi nhìn thấy Vũ La, Vù La cũng mới từ trên giường đứng lên:

– Sao vậy? Đã muộn thế này còn chạy tới đây?

Kiều Hổ nhìn xung quanh, Vũ La khoát tay chặn lại:

– Đa tạ các vị, các ngươi ra ngoài trước đi.

Đệ tử Ngũ Trang Quan đáp một tiếng, mạnh ai nấy lui ra ngoài.

Kiều Hổ tiến lên một bước, vẻ mặt ngưng trọng:

– Đại nhân, trong Nhược Lô Ngục xuất hiện một người, chúng ta cũng không biết hắn làm thế nào đi vào, hơn nữa hắn còn chạy đến Vọng Sơn Các của ngài, chỉ thẳng tên nói muốn gặp ngài. Chúng ta…

Trong lòng Vũ La khẽ động, đã đoán được một khả năng.

Hắn nhìn Kiều Hổ muốn nói lại thôi, không nhịn được cười khổ nói:

– Các ngươi đều không phải đối thủ của người ta đúng không?

Kiều Hổ ngượng ngùng:

– Thuộc hạ vô năng!

– Chuyện này không trách các ngươi, đi, ta cùng ngươi quay về xem thế nào.

Hắn đứng dậy gọi một tiếng:

– Mạnh Liên Ân…

Không ai đáp lại, Vũ La có chút kỳ quái, dưới tình hình chung, lúc này Mạnh Liên Ân khẳng định ở bên ngoài. Hắn đi ra cửa vừa nhìn, một tên đệ tử Ngũ Trang Quan đứng ở xa xa ngoài viện, nhìn thấy hắn đi ra mới nhanh chóng chạy tới.

Hiển nhiên đệ tử Ngũ Trang Quan phái tới hầu hạ Vũ La đều vô cùng lanh lợi, biết người ta muốn mặt nghị không dám ở quá gần.

– Vũ Đại nhân.

– Ta quay về Nhược Lô Ngục một chuyến, phiền ngươi bẩm báo Ngũ Liễu Quan chủ một tiếng, ta rất nhanh sẽ trở lại.

– Vâng.

Vũ La sau khi nói xong liền cùng Kiều Hổ rời đi, hắn và Kiều Hổ theo Hoài Sơn Hà bay vào Yên sơn, khi bay qua Quan Cốc Khẩu, nhìn thấy dưới bóng đêm một người đứng ngơ ngẩn ở bờ sông, mặt nhìn nước sông ngây ra, chính là Mạnh Liên Ân.

Trong lòng Vũ La cảm thấy kỳ quái lại không có thời gian dừng lại, ngẫm nghĩ ngày mai trở về sẽ hỏi hắn.

Một đám người vây quanh bên ngoài Vọng Sơn Các, đám người này thê thê thảm thảm, rất thương cảm. Nếu nói thụ thương, thật ra không có đại thương gì, thế nhưng tâm trạng của ai nấy đều rất kém, giống như lão nương vừa chết.

Trên má trái của mỗi người đều có một dấu bàn tay rõ ràng.

Kiều Hổ phía sau Vũ La bước nhanh tới. Kiều Hổ vừa đi vừa giải thích:

– Dường như người kia không cố ý đả thương người, chúng ta bất kể là ai lao vào, đều bị một tát đánh văng ra.Mã Hồng cũng tiến lên đón, hơi có chút bất đắc dĩ nói:

– Một người tiến vào, một tát đánh văng ra. Mười người tiến vào cũng là một tát đánh văng ra. Chúng ta một lần tiến vào nhiều nhất năm mươi người, vẫn là một tát đánh bay toàn bộ chúng ta ra.

Mã Hồng bất mãn:

– Ngài không biết, dưới tay của hắn, chúng ta cũng giống như tiểu hài tử, ngay cả tiểu hài tử cũng không bằng, căn bản không xứng động thủ với người ta. Quá đả kích người mà…

Vũ La liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều ủ rũ. Hắn có thể hiểu được tâm tình của mọi người, dù sao ngươi tân tân khổ khổ tu luyện mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, kết quả phát hiện sự nỗ lực của mình đối với người ta mà nói căn bản chính là một trò cười. Người ta tiện tay tát một liền đánh bay tất cả các ngươi ra ngoài. Cảm giác đả kích này đã trực tiếp phá hủy sự tự tin của mọi người.

Thế nhưng Vũ La cũng không an ủi, nếu như nói toạc ra sẽ bại lộ rất nhiều bí mật, hậu quả không thể lường được.

Hắn thở dài, chỉ có thể đổi góc độ nói:

– Tất cả mọi người đều là huynh đệ tốt của ta, ta hiểu được, hiện tại những người có thể đứng ở nơi này đều là người thật tâm nhất với ta!

Trong mắt mọi người dâng lên một tia hưng phấn, mặc dù lòng tin bị người thần bí trong Vọng Sơn Các kia đánh thành bột phấn, thế nhưng lời nói của Vũ Đại nhân lại cho bọn họ hi vọng. Chỉ cần Vũ Đại nhân nhớ kỹ mọi người thì tốt rồi, tương lai nhất định rất có tiền đồ.

Vũ La thở phào một hơi, cười nói:

– Được rồi, ở đây đã không còn việc gì, mọi người về trước nghỉ ngơi đi.

Mọi người chậm rãi tản đi, Kiều Hổ và Mã Hồng lưu lại:

– Vũ Đại nhân, có cần chúng ta…

– Không cần, các ngươi cũng đi đi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng khom người cáo lui.

Vũ La đẩy cửa ra đi vào.

Hắn không phóng nguyên hồn ra tận lực tìm kiếm người thần bí kia rốt cuộc ở nơi nào, mà là đi thẳng tới gian phòng nhỏ cửa vào Ma Lạc Uyên kia, quả nhiên trong phòng đứng một người.

Người này dáng người cực kỳ cao lớn, chiều cao tám thước, một đôi vai cực kỳ rộng, toàn thân bao bọc trong một bộ trọng khải màu vàng sẫm. Mặt ngoài áo giáp thỉnh thoảng có từng đạo huyết sắc quang ti giống như suối nước chảy xuôi qua, khi đối mặt với người kia, sát khí và khí tức huyết tinh dày đặc đập mặt mà đến.

Ánh mắt của Vũ La rơi trên áo giáp của hắn.

Giáp ngực của trọng khải cực kỳ dày nặng, ở trên vị trí trái tim điêu khắc một con hung thú trông rất sống động, hình dạng có chút giống rồng, lại có chút giống mãnh hổ.

Chẳng qua hấp dẫn Vũ La lại là đường cong của điêu khắc này.

Mỗi một đao của điêu khắc này đều là một nét bút, toàn bộ điêu khắc nếu như vứt bỏ hình tượng của đầu thú, đơn thuần chỉ nhìn những đường cong này chính là một đạo linh văn phong cách cổ xưa mà phức tạp.

Từ trong loại linh văn này Vũ La vui vẻ nhìn thấy bóng dáng của Linh Văn Thần Thú, thế nhưng cao hơn không biết bao nhiêu cấp so với Linh Văn Thần Thú mà hắn am hiểu.

Mà trọng điểm của tấm linh văn này lại vừa hay rơi trên đôi mắt của điêu khắc đầu thú.

Làm cho đôi mắt này tự nhiên phóng ra hai cỗ kim quang, điêu khắc đầu thú kia càng lộ vẻ sống động, giống như chỉ có một con mãnh thú thượng cổ giương nanh múa vuốt muốn từ trên áo giáp lao ra cắn nuốt địch nhân.

Vũ La nhìn ra được, đạo linh văn này chính là trung tâm năng lượng của bộ áo giáp này. Linh văn thâm ảo mà hùng mạnh, đề thăng đẳng cấp năng lượng của toàn bộ áo giáp ít nhất là một cấp.

Người kia cũng đang quan sát Vũ La, nhìn thấy hắn tiến đến bèn giở mặt nạ đầu khôi ra:

– Vũ La?

Sau mặt nạ đầu khôi kim loại là một gương mặt hung dữ đầy râu quai nón, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ mắt trái đến dưới khóe môi bên trái, có thể tưởng tượng ra, năm xưa cái đầu này suýt chút nữa bị người ta chém thành hai nửa.

Vũ La trong lòng âm thầm gật đầu, người này không biết đã trải qua bao nhiều lần khảo nghiệm sinh tử, mới có thể ở trong thân thể và áo giáp ngưng tự ra khí tức huyết tinh nồng đậm như vậy.

Người kia gật đầu một, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen:

– Ma Tôn Đại nhân lệnh ta đem vật này tặng cho ngươi.

Vũ La sửng sốt:

– Ma Tôn?

Hãn tướng kia đem hộp giao cho hắn, mặt lộ vẻ sùng kính, hướng về phía trên bên trái của mình dùng sức ôm quyền:

– Chủ nhân ta là Ma Sát Thiên mỗ Tả Sư Dạ Vũ Đại nhân, mười mấy ngày trước đã tru sát Ma Tôn tiền nhiệm, lên ngôi Ma Tôn của Thập Phương Ma Vực, phong hiệu Ngọc Sát!