Chương 644: Tiên Mộ Xuất Thế (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghê Hủy Long Giao đang công kích quên mình, bỗng nhiên dưới cằm nặng nề trầm xuống, toàn bộ thân thể nó lập tức mất đi khống chế, thế tấn công vốn liên hoàn hung tàn toàn bộ thất bại, hơn nữa làm cho nó lấy một tư thế vô cùng hài hước đầu chấm đất trước, ầm một tiếng hung hăng ngã trên mặt đất.

– Rống rống rống!

Nghê Hủy Long Giao vô cùng phẫn nộ, giẫy dụa rít gào điên cuồng, làm cho mặt đất xung quanh thành một đống hỗn độn. Nhưng nó còn chưa phát tiết đủ, Vũ La lại thúc dục Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng, đột nhiên nâng lên.

Thân thể khổng lồ của nó, toàn bộ trọng lượng rơi trên hơn mười chiếc đuôi bò cạp nhục tu, theo cằm đã bị người ta kéo lên, nó đau đớn nước mắt chảy ra giống như nước suối.

Lẽ ra Nghê Hủy Long Giao một trong lục đại Thú Vương này không hẳn không chịu được một kích như vậy, nhưng ai bảo nhược điểm của nó bị Vũ La bắt được chứ?

Ngũ Liễu Đạo Nhân và mọi người Ngũ Trang Quan nhìn xem mà trợn mắt há mồm, không ngờ rằng Nghê Hủy Long Giao lúc trước hung tàn bạo ngược có thể đã diệt toàn bộ Ngũ Trang Quan, ở dưới tay Vũ La không ngờ không chịu được một kích như thế!

Mà sự cường hãn của thân thể Vũ La càng làm cho bọn họ trợn mắt há mồm, vừa mới hứng chịu một kích của cự vĩ, không ngờ không chút tổn thương.

– Ngao…

Cự quái nếm mùi đau khổ, dốc sức thân thể run lên, đằng không bay lên, chuyển đầu nhắm chuẩn Vũ La, há mồm liền bắn ra liền tiếp mười tám quả cầu Chân Thủy màu đen cực lớn.

Ẩm ầm ầm…

Đây đã là cực hạn của Nghê Hủy Long Giao rồi, phun ra mười tám quả cầu Chân Thủy màu đen uy lực cực lớn, Nghê Hủy Long Giao nghĩ ít nhất cũng sẽ làm cho Vũ La luống cuống tay chân, nó sẽ nhân cơ hội thoát khỏi những độc đằng lục sắc này.

Lại không ngờ rằng, Vũ La chỉ vung tay lên, mười tám quả cầu Chân Thủy màu đen giống như đá chìm đáy biển không thấy hình bóng!

Lần này thật sự đã dọa Nghê Hủy Long Giao một trong lục đại Thú Vương sợ rồi. Nó biết mình gần đây thời vận không tốt, bị đánh trọng thương đuổi khỏi lãnh địa, vốn muốn đi lãnh địa của Nhân tộc tàn sát bừa bãi một phen, phát tiết lửa giận trong lòng một chút, không ngờ rằng lại gặp phải một người như vậy.

Mười tám quả cầu Chân Thủy màu đen, cho dù là đối thủ trước kia cũng không có khả năng hóa giải nhẹ nhàng như vậy. Chỉ số thông minh của nó đã so được với người bình thường, làm cho nó lập tức xác nhận đối thủ trước mắt này mình không đối phó được rồi.

Cắn răng một, Nghê Hủy Long Giao vung lợi trảo lên.

Xoạt!

Hơn mười chiếc đuôi bò cạp nhục tu không ngờ đã bị nó chặt đứt. Ô huyết màu đen phụt một tiếng phun ra đầy trời, Nghê Hủy Long Giao hét thảm một tiếng đau đớn, sau khi nặng nề ngã trên mặt đất, lăn mình một, không dám dừng lại chút nào, đã thi triển thố độn chui vào lòng đất không thấy.

Vũ La sử dụng Thiên Hạ Đệ Nhất Trấn Phù Thiên Địa Tù Lao cũng chưa trôi chảy, thế nhưng thu mười tám quả cầu Chân Thủy màu đen vào vẫn không thành vấn đề.

Lại không ngờ rằng chiêu thức này đã dọa cho Nghê Hủy Long Giao sợ hãi, không ngờ tự đoạn nhục tu mà chạy trốn.

Ngũ Liễu Đạo Nhân nhìn mà sốt ruột:

– Vũ Đại nhân, không thể để nó chạy thoát, một khi nó tiến vào thế tục, chỉ sợ sẽ tạo ra một tràng sát nghiệt ngập trời!

Vũ La âm thầm gật đầu, thầm nghĩ vị sư phó này của Mạnh Liên Ân thật sự không tồi, còn lo lắng cho phàm nhân của thế tục giới. Nếu là tu sĩ bình thường trải qua một trận kinh hồn như vậy, lúc này chỉ sợ ước gì quái vật này chạy nhanh một chút.

– Yên tâm, nó không chạy thoát được.

Phù Cổ còn chưa phá kén mà ra, Vũ La chỉ có thể dùng nguyên hồn của mình. Cũng may nguyên hồn của hắn hùng mạnh, phóng ra chỉ đảo qua một đã phát giác quỹ tích độn thố của Nghê Hủy Long Giao.

Tên kia vừa chui ra khỏi bờ sông, vừa tiến vào trong Hoài Sơn Hà.

Trong huyết mạch của nó có huyết thống của Đại Nghê (con kỳ nhông) thượng cổ, sau khi vào nước thì vô cùng linh hoạt, vừa trầm xuống mặt nước liền bơi lội nhanh chóng giống như cá.

Vũ La đuổi tới, vung tay lên, Hoàng Điểu Tỏa liên đã lâu không dùng vù một tiếng quấn ở trên cánh tay.

Tay trái của hắn đã gia trì Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tí, lúc này lực lớn vô cùng, hỏa diễm hừng hực. Cánh tay phải lại có Hoàng Điếu Tỏa liên, Phượng Hoàng Thần Hỏa cũng đang thiêu đốt, bởi vậy từ xa nhìn lại giống như một hỏa nhân.

Vũ La nhắm chuẩn vị trí của Nghê Hủy Long Giao, bàn tay vừa duỗi, vù một tiếng sáu sợi xích được hỏa diễm quấn quanh đâm vào trong Hoài Sơn Hà.

Lượng nước của Hoài Sơn Hà cực lớn, thế nhưng chẳng qua là nước phàm, đối với Phượng Hoàng Thần Hỏa gần như không có hiệu quả khắc chế gì.

Tỏa liên được hỏa diễm thiêu đốt đâm xuống dưới mặt nước, Nghê Hủy Long Giao vội vàng chạy loạn xung quanh, mất không ít khí lực mới thoát khỏi dây dưa của tỏa liên.

Nó vốn là đường đường Thú Vương, thế nhưng có thương tích trong người không nói, Vũ La lại có các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt, mỗi một loại đều có thể khắc chế nó gắt gao.

Cùng Vũ La chém giết, Nghê Hủy Long Giao chỉ cảm thấy vướng tay khắp nơi, cực kỳ không được tự nhiên.

Dù sao nó vẫn là hung thú, dù có trí tuệ cũng khó thoát khỏi bản năng dã thú. Đối mặt với Vũ La, ý niệm duy nhất của nó chính là nhanh chóng tránh thoát tên đáng sợ này, không có lòng ham chiến.

Vũ La thấy nó muốn chạy trốn, đơn giản cũng thu người lại, ùm một tiếng lao vào trong sông đuổi theo nó.

Nghê Hủy Long Giao có thể thao túng Chân Thủy màu đen, tự nhiên là hung thú thuộc tính Thủy, Vũ La vừa xuống nước nó đã biết ngay. Hung thú lại càng hoảng sợ, càng điên cuồng quạt nước chạy trốn.

Vũ La bất đắc dĩ phóng nguyên hồn ra, gắt gao bám lấy nó, chỉ có thể vùng vẫy mà không thoát được.

Trí tuệ của Nghê Hủy Long Giao đã phát huy tác dụng, một đường trầm xuống, tới đáy sông, vận Thổ Độn thuật, cắm đầu chui vào trong bùn.

Nếu như gặp phải người khác, không có chuẩn bị thì thực sự không có biện pháp. Thế nhưng nguyên hồn của Vũ La cực kỳ hùng mạnh, đã xuyên qua tầng đất cực dày vẫn tìm được nó.

Sợi xích rung lên, mang theo Phượng Hoàng Thần Hỏa, trong nháy mắt quấn ở trên đuôi của nó.

Nghê hủy Long Giao sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng chạy trốn, chui loạn ở trong bùn đất. Vũ La bị nó kéo theo nghiêng ngả bất ổn, cũng không có cơ hội phóng Cương Sát Long Hồn ra kết thúc hung vật này.

Nghê hủy Long Giao điên cuồng khoan đất, đột nhiên đầu của nó đụng phải thứ gì.

Nó đã là cấp bậc Thần Thú, thổ độn càng là thiên hạ vô song, cho dù là ở trong núi cứng rắn nó cũng có thể ra vào tự do, một khối đá lớn ngăn ở trước mặt cũng va một là nát.

Thế nhưng thứ này vừa va chạm, không ngờ đùng một tiếng bị bắn ngược trở lại, vô cùng cứng rắn!

Lần va chạm này làm cho Nghê Hủy Long Giao đầu óc choáng váng, Vũ La lại cảm giác được Nghê Hủy Long Giao phía trước đã ngừng lại, hắn cũng không để ý nhiều, Cương Sát Long Hồn theo Thần Điểu Tỏa liên chui vào trong cơ thể của Nghê Hủy Long Giao.

Long Hồn vừa thúc dục, Nghê Hủy Long Giao rất là đau đớn, lúc này bất chấp tất cả liều mạng lao về phía trước.

Bùng!

Lần này, xương sọ cứng rắn của Nghê Hủy Long Giao cũng bị va chạm nứt ra, nhưng vẫn không thể tiến lên, Long Hồn lại nhân cơ hội cuốn tất cả mà lên…

Bên bờ Hoài Sơn Hà, người của Ngũ Trang Quan nhìn thấy trong nước sông bỗng nhiên ngưng tụ thành một vòng xoáy cực lớn. Nước sông vốn màu trắng lại sinh ra một vòng xoáy đen kịt, tất cả nước sông sau khi tiến vào cũng lập tức biến thành một mảnh đen kịt, so với Chân Thủy màu đen của Nghê Hủy Long Giao cũng không kém chút nào.

Ầm!

Một cỗ khí thế hùng mạnh đáng sợ phóng lên cao, khí hung sát của Nghê Hủy Long Giao lúc trước vốn đã làm cho người ta vô cùng sợ hãi, thế nhưng so sánh với cỗ khí thế này quả thực giống như trò đùa!

– Xảy ra chuyện gì?

– Dưới nước rốt cuộc có thứ gì?

– Vũ Đại nhân sẽ không có việc gì chứ?

Mạnh Liên Ân rất là lo lắng, chính vào lúc này vang lên một tiếng nước chảy, Vũ La đằng không bay lên, hắn cũng cảm giác được sự biến hóa dưới nước, sau khi bay ra khỏi Hoài Sơn Hà lập tức lên bờ:

– Tất cả lui lại, dưới nước dường như có thứ gì đó đã bị kinh động.Trong tay Vũ La còn nắm sáu sợi xích, trên xích quấn lấy thi thể của con Nghê Hủy Long Giao kia.

Sau khi Vu lực màu vàng sẫm hóa thành Cương Sát Long Hồn, Vũ La đã có thể khống chế lực phá hoại đáng sợ này, mặc dù dùng lực lượng của Long Hồn giết Nghê Hủy Long Giao, thế nhưng thi thể lại không chút tổn hao. Thi thể này cũng là một khoản tài phú cực lớn, Vũ La hiện tại nghèo rớt mồng tơi, coi như lần này cũng kiếm cách được chút đỉnh.

Vòng xoáy càng lúc càng lớn, rất nhanh đường kính đã tới sáu trăm trượng, cho dù là Nghê Hủy Long Giao tiến vào cũng sẽ hoàn toàn bị nuốt hết chỉ trong một bọt nước.

– Vũ Đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngũ Liễu Đạo Nhân nhịn không được hỏi.

Vũ La cũng không quá khẳng định:

– Dường như là đầu của Nghê Hủy Long Giao đã phá vỡ cấm chế gì đó ở dưới đáy sông. Ngũ Trang Quan các ngươi ở nơi này từ trước tới nay, có biết dưới đáy sông cất giấu thứ gì không?

Ngũ Liễu Đạo Nhân mờ mịt:

– Đáy của Hoài Sơn Hà? Đáy của Hoài Sơn Hà này có thể có thứ gì chứ? Thời Ngũ Trang Quan chúng ta ở đây, chưa từng nghe nói đáy sông này cất giấu thứ gì…

Hắn còn đang nói, mặt đất bỗng nhiên run rẩy, ngay sau đó một tràng tiếng nổ trầm đục giống như cổ thú rống giận từ dưới lòng đất truyền đến, trong Hoài Sơn Hà phốc một tiếng phun lên mấy trăm cột nước cực lớn. Cột nước cực kỳ thô to, mỗi một cột nước đường kính đều ngoài ba mươi trượng, phun lên trăm trượng hóa thành mưa bụi đầy trời rơi xuống lả tả, bị gió lớn trên mặt sông thổi qua hất vào mặt mọi người, lạnh lẽo lạnh lẽo, không có một tia cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, trái lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Đủ một khắc đồng hồ những cột nước này mới chậm rãi lui đi, trên mặt sông lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, chỉ có vòng xoáy đen kịt kia vẫn đang xoay tròn không ngừng.

Bỗng nhiên có người hô một tiếng:

– Kia là cái gì?

Chỉ thấy bên bờ sông, không biết từ khi nào dâng lên hai gò đất cực lớn. Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều bị cột nước giữa sông hấp dẫn, không ngờ không có ai phát giác gò đất này yên lặng dâng lên.

Mà gò đất còn đang không ngừng dâng lên, đã đến độ cao một trượng, đường kính dưới đáy đã đạt tới sáu trượng. Ngũ Liễu Đạo Nhân nghiêm lệnh:

– Toàn bộ lui về phía sau, không được tiếp cận thứ kia!

Môn nhân của Ngũ Trang Quan tụ lại một chỗ, tất cả mọi người đều xuất ra pháp bảo đắc ý nhất của mình, có hơn nửa đều là pháp bảo phòng ngự. Mọi người đều có cảm giác nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, bằng vào bọn họ căn bản đừng nghĩ đến chuyện phản kích, nhanh chóng chạy trối chết mới có đường sống, đến lúc đó phải xem ai chạy trốn nhanh hơn rồi.

Hai gò đất kia vô thanh vô tức cao đến năm trượng, đường kính mười lăm trượng thì dừng lại, mà bùn đất trên đỉnh của gò đất đã có chút rạn nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, từ bên trong sẽ chui ra ma vật đáng sợ gì đó.

Mọi người đang kinh nghi bất định nhìn gò đất kia, trong đầu nghĩ tới các loại hình ảnh đáng sợ, bỗng nhiên trong Hoài Sơn Hà lại vang lên một tiếng nổ. Khi mọi người quay đầu nhìn lại, trên mặt sông đã có chín đạo lôi quang tử sắc hình cầu cực lớn bay lên, trong mỗi một viên lôi quang hình cầu đều có bảy tám đạo điện quang chằng chịt. Lôi quang xông lên trời, ầm ầm nổ vang, cuốn sạch mây đen đầy trời, bầu trời trên Hoài Sơn Hà phong vân cuồn cuộn, nước sông ầm ầm cuốn lên trời.

Mà trong vòng xoáy màu đen cực lớn kia, bỗng nhiên nhảy ra hai con quái thú cực lớn. Quái thú thân ngựa đầu rồng đuôi cá sấu, thân dài ba trượng, cao một trượng tám, vô cùng to lớn, trên người mang gông xiềng, sau khi từ trong vòng xoáy nhảy ra liền vọt thẳng về phía bờ sông.

– A! Cẩn thận, mau tránh ra…

Môn nhân của Ngũ Trang Quan kinh hô một mảnh. Ngũ Liễu Đạo Nhân sắc mặt khó coi, quát lớn một tiếng:

– Trấn định!

Sau khi hai con Thất Long Mã đi ra, vòng xoáy bỗng nhiên đọng lại.

Đây là một trạng thái rất kỳ lạ, nước sông trong vòng xoáy cũng không đóng băng, thế nhưng vẫn duy trì tư thái của vòng xoáy, đột nhiên đọng lại.

Mà lập tức, một đạo quang trụ màu vàng sáng rực rỡ chậm rãi dâng lên, mãi cho đến trên chín tầng trời, sau khi xuyên qua tầng mây dày cộm lại tiếp tục thông về phía hư không không biết tên.Hai con Thất Long Mã đạp móng bước trên mặt nước mà đến, trong nháy mắt đã đến bên bờ sông, mà đến lúc này mọi người mới chú ý tới, phía sau gông xiềng trên người hai con Thất Long Mã còn nối với một sợi xích cực lớn, sợi xích không biết làm bằng tài liệu gì, đen như mực, trên mặt lôi lõm không bằng phẳng, chắc là có khắc linh văn gì đó.

Khi hai con Thất Long Mã đi ra vẫn giữ khoảng cách bất biến với nhau. Sợi xích màu đen cực lớn phía sau vẫn kéo ở trong nước sông.

Chúng nó nhảy lên bờ sông, trên mặt sông Hoài Sơn Hà cũng chỉ để lại hai mảnh bọt nước không lớn.

Long Mã đằng không bay lên không ngờ đáp thẳng xuống trên hai gò đất kia.

Cộp!

Khi Long Mã đáp xuống, bỗng nhiên nhấc chân dẫm một trận, trong tiếng cộp cộp bùn đất trên hai gò đất từng khối từng khối rơi xuống, bên trong không ngờ là hai tòa đài cao đúc bằng tinh kim.

Đài cao thành hình tháp có sáu mặt, trên mặt khắc đầy linh văn không rõ hàm nghĩa. Hai con Thất Long Mã đứng trên đài cao bằng tinh kim, đột nhiên thân thể rung lên phát ra một tiếng hí lanh lảnh, sợi xích phía sau kia bị kéo thẳng tắp, hai sợi xích cũng từ trong nước sông nâng lên, đầu tận cùng của sợi xích chính là ở trong vòng xoáy kia.

Mà giữa hai sợi xích còn có vô số sợi xích thật nhỏ quấn lẩy nhau, không ngờ là một chiếc cầu dài bằng xích.

Vũ La lại không nhìn chiếc cầu xích sắt kia, mà khẽ cau mày quan sát hai con Thất Long Mã kia. Ngũ Liễu Đạo Nhân có chút kỳ quái:

– Vũ Đại nhân, hai con Thất Long Mã này có gì không thích hợp sao?

Vũ La không nói gì, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, hai người cùng đi về phía Thất Long Mã kia. Hai người cũng không chú ý tới, Mạnh Liên Ân cũng không đi theo mà có chút bối rối nhìn Hoài Sơn Hà, suy nghĩ xuất thần.

Ngũ Liễu Đạo Nhân vốn vô cùng cẩn thận, Long Mã cũng là Thần Thú trong truyền thuyết, chính là hóa thân của Hà Thần (thần sông). Thế nhưng đến gần hắn ngược lại đã thả lỏng cảnh giác, chỉ có chút khó có thể tin tưởng vào hai mắt của mình:

– Điều này, điều này, quá khó có thể tin tưởng rồi…

Long Mã vừa rồi còn dẫm loạn hiện tại đã hóa thành hai bức tượng tinh kim, bốn chân dung hợp với đài cao dưới chân, thật giống như Long Mã và đài cao này vốn là dùng tinh kim đúc ra từ một khuôn.

Đài cao kia cao một trượng, lại thêm Long Mã cao đến một trượng tám, Vũ La và Ngũ Liễu Đạo Nhân đứng phía dưới có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Ngũ Liễu Đạo Nhân trong lòng cũng rối loạn:

– Vũ Đại nhân, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?

Nguyên hồn của Vũ La cũng chưa từng thu lại, lực lượng của nguyên hồn rõ ràng cảm giác được, dưới Hoài Sơn Hà còn có lực lượng gì đó đang nổi lên. Mặt hắn lộ vẻ lo lắng, giơ tay nói:

– Trước tiên đừng có gấp, còn chưa có kết thúc.

– Còn chưa kết thúc sao?

Ngũ Liễu Đạo Nhân rên rì một tiếng.

Chính vào lúc này, trong cột sáng của vòng xoáy bỗng nhiên hiện ra một tia ô quang.

Ô quang càng lúc càng lớn, chỉ trong chốc lát đã xuyên qua cột sáng lộ ra, vù một tiếng lủi lên trên bầu trời, sau đó xoay tròn rất nhanh.

Bụp bụp bụp…

Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, những người phản ứng nhanh vội vã thu pháp bảo của mình lại, những người phản ứng chậm một chút toàn bộ pháp bảo đều chịu không nổi uy áp của ô quang kia, pháp bảo nát bấy, bản thân nội thương.

Ô quang đối với những pháp bảo này lại khinh thường để ý, thu quang mang kia lại rơi ở phía trước sườn bên phải của hai con Thất Long Mã. Ô quang chậm rãi tán đi, lại là một tấm cổ bi cực lớn cao sáu trượng, rộng ba trượng, dày một trượng rưỡi.