Chương 569: Long Mục Phong Linh (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lư Niệm Vũ ngẩng đầu nhìn ngọn núi:

– Nói như vậy, một nửa ngọn núi phần trên này chính là vận chuyển từ chỗ khác mà đến, đặt ở phía trên.

Loại chuyện dời núi như vậy mặc dù làm người nghe kinh sợ, nhưng đối với mọi người có mặt ở đây cũng không phải là không thể tưởng tượng. Chẳng qua là ngọn núi này cực kỳ to lớn, công trình quá mức khổng lồ.

– Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể ti phần dưới ngọn núi?

Chu Hoành hỏi:

– Chẳng lẽ chúng ta san bằng dần dần nửa phần trên của ngọn núi hay sao?

Vũ La lắc đầu:

– Thật ra thì lúc chúng ta tới đây, đã biết cửa vào ở nơi nào.

Chu Hoành sửng sốt, vỗ vỗ gáy:

– Ngươi muốn nói cặp mắt kia…

Lúc tới đây tất cả mọi người đều có cảm giác kỳ quái, trên đầu rồng khổng lồ kia, đôi mắt rồng tử khí trầm trầm dường như đang nhìn mỗi người. Lúc ấy mọi người chẳng qua chỉ cảm thấy có chút quỷ dị, không nghĩ tới phương diện khác. Hiện tại xem ra cảm giác quỷ dị này dường như là cảnh báo.

Mọi người mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn của mình bay nhanh tới, cách đôi mắt rồng kia càng ngày càng gần, Vũ La nhắc nhở:

– Mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, nơi này chính là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!

Sở dĩ Vũ La chịu để cho mọi người cùng đi, bởi vì hắn đoán phía dưới chính là cửa vào thế giới dưới lòng đất. Hắn tự tin trong thế giới dưới lòng đất, bảo vệ những người này không thành vấn đề.

Bay thẳng đến bên dưới mắt rồng, cảm giác kỳ quái này lại xuất hiện. Mắt rồng tử khí trầm trầm thật sự như đang nhìn chăm chú từng người.

Mắt rồng cũng được vẽ trên đá núi.

Vũ La bay tới gần, chỉ nhìn thoáng qua là có thể khẳng định, trong bức họa đầu rồng trên núi cũng ấn giấu loại linh văn này.

Chu Thanh Giang không biết, nhưng Vũ La biết rất rõ ràng, đây chính là linh văn Long Tộc.

Chỉ bất quá linh văn Long Tộc cũng có quá trình phát triển của mình, những linh văn Long tộc ẩn trong bức họa đầu rồng này là linh văn Long tộc cổ xưa nhất. Sau trải qua Long tộc cải biến mấy ngàn năm, linh văn Long tộc mới xem như hoàn chỉnh.

Mà loại linh văn Long tộc cổ xưa này có ngữ pháp hết sức quái dị, cực kỳ khó học, nhưng uy lực lại lớn hơn linh văn Long tộc sau này tới ba thành.

Vũ La cũng không phải hoàn toàn biết rõ loại linh văn Long Tộc cổ xưa này, tỷ như linh văn phong ấn bên dưới, hắn chỉ có thể hiểu được bảy phần mười trong đó.

Sử dụng loại linh văn này, có nghĩa là người ban đầu bố trí nơi này đến từ năm tháng cực kỳ cổ xưa.

Hai mắt rồng này đều có đường kính ba mươi trượng, tất cả bọn Vũ La đứng chồng lên nhau cũng không cao bằng mắt rồng. Trong những nét vẽ của mắt rồng ẩn chứa một vòng linh văn cổ xưa cực kỳ khó hiểu.

Vũ La ra dấu với mọi người một cái, ý bảo mọi người không nên quấy rầy hắn, sau đó chuyên tâm đắm chìm vào chuyện phá giải linh văn.

Mặc dù hắn cũng không quá tinh thông loại linh văn Long tộc cổ xưa này, nhưng hắn có được Thái Thượng Tông Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, bộ pháp quyết này bao gồm tất cả linh văn, bất kể cổ xưa hay là hiện đại.

Lại kết hợp với linh văn Long tộc mà Vũ La am hiểu, phá giải hẳn là không thành vấn đề.

Bất quá trí khôn của Long tộc đã làm cho Vũ La nếm mùi đau khổ không ít. Linh văn trong hai mắt rồng này có tổng cộng sáu mươi sáu đạo, Vũ La phải mất thời gian hai ngày mới phá giải hết toàn bộ.

Vũ La cũng mệt đến ngất ngư, tinh lực tiêu hao thật lớn, nguyên hồn lộ ra vẻ hết sức yếu ớt. Hắn sờ hai con mắt rồng khổng lồ đen sì, nói với mọi người:

– Cũng đã sắp đến lúc, nhưng vẫn còn chênh lệch về canh giờ. Chúng ta xuống dưới trước, ta nghỉ ngơi một lúc sẽ nói với các người sau.

Mọi người không có ý kiến, cùng nhau bay xuống.

Trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái hàng năm không có ánh mặt trời, nhưng theo canh giờ biến hóa, vẫn sẽ có một ít hiện tượng phát sinh.

Mọi người ở chỗ này mấy ngày, cũng tổng kết ra được một chút kinh nghiệm.

Giống như ba đạo sóng nhiệt kia, chính là phát động vào lúc giữa trưa, dương khí bên ngoài nồng đậm nhất.

Tỷ như lúc trước Chu Thanh Giang đã thấy, sương mù thình lình dao động, trở nên nhạt đi rất nhiều, có thể nhìn thấy đầu rồng trên núi xa xa, chính là nửa đêm ở bên ngoài.

Sau khi xuống dưới, Vũ La đả tọa nghỉ ngơi một phen, sau khi tinh thần hưng phấn mới đứng bật dậy:

– Ý nghĩa của linh văn này hết sức thâm ảo, muốn đi vào cũng không dễ dàng, đến lúc đó sợ rằng ta phải dốc hết toàn lực thi triển.

Hướng Cuồng Ngôn khoát tay ngăn lại:

– Ngươi cứ việc phá giải linh văn là đủ, những chuyện khác giao cho chúng ta.

Mọi người cũng định nói những lời này.

Vũ La gật đầu.

– Sau những linh văn này ẩn giấu cửa vào, phải đến giữa trưa mới có thể mở ra. Nói cách khác vào lúc ba đạo sóng nhiệt đánh tới, từ đây tới đó còn bao lâu nữa?

Chu Hoành tính toán một chút:

– Hẳn là không quá nửa canh giờ.

Vũ La gật đầu:

– Tốt, mọi người nghỉ ngơi một chút, nói không chừng sau khi đi vào sẽ có một trường ác chiến.

Mọi người không hề sợ hãi, ngược lại ai nấy lộ vẻ vô cùng hưng phấn.

Trong thời gian hai ngày này, dưới sự giúp đỡ của Lư Niệm Vũ, Chu Thanh Giang cũng khôi phục được tám phần thực lực. Vốn lão chỉ là linh lực tiêu hao quá độ, thật ra cũng không có bị thương.

Hiện tại ngược lại Vu Thiên Thọ là kém nhất trong mọi người, tuy rằng lão tu vi tinh thâm, đáng tiếc chiến lực chưa đủ.

Tình huống “chiến lực chưa đủ” phát sinh trên người Trung Châu đệ nhất khí sư, thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.

Về phần Chu Hoành, chiến lực của y đã bị mọi người quên bẵng.

Đã đến giờ, cả vùng đất khẽ run một chút. Tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn nhau một cái, hai chân giậm mạnh phóng vút lên cao. Chỉ trong thoáng chốc đã tới gần đầu rồng, Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ liên thủ tạo ra một trận pháp phòng ngự. Một lớp màn sáng màu xanh nhạt xuất hiện, mang theo linh lực hệ Thủy sung túc tràn ngập xung quanh mọi người.

Vũ La không cần để ý tới sóng nhiệt, bắt đầu chuyên tâm phá giải linh văn.

Song chưởng hắn vờn quanh một vòng, trên lòng bàn tay liền ngưng tụ hai luồng linh quang nồng đậm. Sau đó linh quang không ngừng tăng cường, khi đạo sóng nhiệt thứ nhất phát ra, cánh tay hắn bỗng nhiên run lên, song chưởng lặng lẽ không tiếng động đặt lên trên vách đá.

Linh quang chạm đất trở nên giống như quả cầu lan tràn ra, nhanh chóng bao trùm lấy hai mắt rồng khổng lồ.

Trong mắt rồng ẩn giấu sáu mươi sáu đạo linh văn, bị linh quang này kích thích, nhất thời lóe lên hào quang kỳ dị. Hai tay Vũ La khẽ run lên, cảm nhận được dao động năng lượng của linh văn, càng khẳng định thêm suy đoán của mình lúc trước.

Sau chừng năm lần khẽ run lên như vậy, trong lòng hắn đã nắm chắc. Sau khi điều chỉnh một chút khác biệt thật nhỏ, hắn giơ tay lên điểm vào một đạo linh văn.

Sau đó tất cả mọi người ở đây chỉ thấy ngón tay Vũ La khẽ run lên một cái. Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn thấy được rõ ràng, Vũ La đã lấy tốc độ nhanh nhất vẽ ra đạo linh văn này. Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, mắt thường khó có thể nhìn kịp, nhìn qua chỉ thấy hơi hơi run lên.

Đạo linh văn kia lập tức sáng lên hào quang mạnh mẽ, ngay sau đó bay ra khỏi vách đá, lơ lửng bên trên mắt rồng.

Sau đó Vũ La lại dùng phương pháp tương tự xử lý số linh văn còn lại. Sáu mươi sáu đạo linh văn lơ lửng trên cao, giống như sáu mươi sáu chén đèn thật sáng, chiếu rọi cả ngọn núi trở nên sáng ngời.

Lúc này, ba đạo sóng nhiệt đã qua từ lâu, mà sắc mặt Vũ La hiện tại mới thật sự là ngưng trọng.

Sáu mươi sáu đạo linh văn xếp thành một vòng tròn rất lớn trên không, từ xa nhìn lại giống như một đạo hào quang màu vàng vô cùng mỹ lệ. Vũ La giơ tay lên, trong tay của hắn không có gì cả, tuy nhiên lộ ra vẻ trầm trọng vô cùng. Đến lúc hành động cử khinh nhược trọng như vậy, có nghĩa là Vũ La đang thận trọng vô cùng.

Năm ngón tay hắn mở rộng, nhắm vào trung tâm vòng tròn sáng kia ở xa. Sau đó bốn ngón tay thu lại, chỉ để lại ngón tay cái có lực mạnh nhất, sau đó chậm rãi ấn tới.Mỗi một lần ấn như vậy ngưng tụ lại giữa không trung một nét vẽ màu vàng rõ ràng. Sau đó Vũ La dùng linh lực dẫn dắt, kéo những nét vẽ này vào xung quanh sáu mươi sáu đạo linh văn kia. Trong mỗi một đạo linh văn là một nét vẽ chồng lên.

Năm nét vẽ đầu tiên Vũ La tỏ ra thận trọng, nhưng không chút khó khăn. Đến nét vẽ thứ sáu, tốc độ của hắn rõ ràng chậm lại, thỉnh thoảng cau mày trầm tư suy nghĩ một lúc.

Sau nét vẽ thứ chín, sáu mươi sáu đạo linh văn kia bỗng nhiên nhanh chóng xoay tròn, sắc mặt Vũ La khẽ biến, nhìn vòng sáng màu vàng kia cất tiếng thở dài:

– Rốt cục cũng đã xem thường cổ nhân, lần này gặp phải phiền phức rồi. Không ngờ còn ẩn giấu chiêu này, trước đây ta đã không ngờ tới, có thể thành công hay không phải trông vào may mắn.

Hướng Cuồng Ngôn cũng nhìn hoa cả mắt, đừng nói chi là những người khác, Vũ La có thể làm được tới bước này, đã ra ngoài dự liệu mọi người rất xa.

– Không sao, ngươi tận lực là được, có thể mở ra được thì hay quá, không mở ra được cũng không sao cả. Dù sao chúng ta chủ yếu là đi cứu Chu Thanh Giang, mọi người cứu được rồi, mục đích đi Đoạn Lạc Cát Liệt Đái cũng đã đạt tới.

Vũ La gật đầu, nhìn chằm chằm vào vòng sáng kia.

Mọi người cảm giác được dường như có một loại lực lượng từ trong cơ thể Vũ La lan tràn ra ngoài, nhưng lại không thể xác định được, sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn khẽ biến:

– Hắn đang dùng lực lượng nguyên hồn ảnh hưởng tới tốc độ quay của vòng sáng kia!

Mọi người nghe vậy giật mình kinh hãi, mặc dù chiến lực Vũ La hùng mạnh thật, nhưng dù sao cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh, nguyên hồn hẳn là không hùng mạnh lắm, làm sao có thể phóng xuất lực lượng nguyên hồn ra ngoài, ảnh hưởng tới vận tốc quay của linh văn?

Phải biết rằng sử dụng lực lượng nguyên hồn, tối thiểu cũng là Đại Năng mới có thể làm được.

– Tiểu tử này, thật đúng là làm cho người ta giật mình liên tiếp không thôi…

Lư Niệm Vũ hạ giọng lẩm bẩm một câu, không nhịn được lắc đầu.

Lúc này Vu Thiên Thọ đang hối hận muốn đâm đầu vào tường.

Lúc trước lão vì kỹ thuật luyện khí kỳ dị mới quyết định bái Vũ La làm sư. Lão nghĩ rằng ta bái ngươi làm sư, học xong kỹ năng kia là đủ.

Ở Bắc Cương, biểu hiện của Vũ La là không kém, nhưng Vu Thiên Thọ không thèm để ý. Mãi cho đến Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, lão cũng không phục vị lão sư trên danh nghĩa này. Kết qua sau hai sự kiện vừa rồi, Vũ La thể hiện tố chất của mình thật sự khiến cho người ta phải nhìn mình với cặp mắt khác hẳn, dù là Vu Thiên Thọ cũng thúc ngựa theo không kịp.

Phóng xuất lực lượng nguyên hồn ra ngoài như vậy, Vu Thiên Thọ cũng có thể làm được, nhưng lão tuyệt đối không có lực lượng hùng mạnh như vậy, làm cho người ta trong lúc lơ đãng vẫn có thể cảm giác được.

Vũ La vẫn chỉ là cảnh giới Đạo Cảnh, nếu trở thành Đại Năng còn lợi hại tới mức nào? Nếu Vu Thiên Thọ có thể học được bản lĩnh này, cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho thuật luyện khí.

Vu Thiên Thọ âm thầm quyết định, sau này không cần thể diện gì nữa, nhất định phải hầu hạ sư phụ cho thật tốt.

Lực lượng nguyên hồn của Vũ La thôi thúc, quả nhiên tốc độ chuyển động của những linh văn kia từ từ chậm lại. Sau đó tốc độ vẫn giảm xuống, đến mức mắt thường có thể nhìn thấy. Vũ La cũng đã đạt đến cực hạn của mình, hắn biết mình kiên trì không bao lâu, vội vàng nhanh chóng suy tính linh văn biến hóa thế nào, tiện thể ngón tay cái nhấn một cái, một nét vẽ bay ra ngoài, rơi chính xác vào trong một đạo linh văn.

Áp lực càng lớn, ngược lại Vũ La càng có thể bộc phát ra tiềm lực hùng mạnh. Liên tiếp ba nét vẽ chính xác không lầm rơi vào trong linh văn, tốc độ linh văn chuyển động càng giảm chậm hơn một bước.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng Vũ La cũng hơi buông lỏng một chút.

Ngay sau đó nét vẽ thứ tư bay ra ngoài, không ngờ linh văn kia bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, nét vẽ kia khiến cho đạo linh văn này va vào một đạo linh văn khác gần đó. Lần này, sáu mươi sáu đạo linh văn tựa như ngựa hoang sút dây cương, nhanh chóng xoay tròn. Mặc cho Vũ La cố gắng thế nào, cũng không có cách nào giảm chậm lại.

Vũ La nghiến chặt hàm răng, nét vẽ thứ tư trên thực tế đã là nét vẽ cuối cùng.

Nếu thất bại đúng vào lúc này, bất kể thế nào hắn cũng không cam lòng.

Lực lượng nguyên hồn của hắn có hơi tiêu hao, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, mi tâm tựa hồ cũng có chút gồ lên. Chu Thanh Giang nhìn thấy vội vàng khuyên hắn:

– Vũ La, bỏ đi thôi, không nên miễn cưỡng mình, bên trong chưa chắc có ích lợi gì, trả giá đắt như vậy thật sự không cần thiết.

Trong mi tâm Vũ La toát ra một tia ngân quang, trong lúc vô tình, Cửu Long Thôn Nhật phát động, ngân quang đảo qua vòng sáng màu vàng kia. Vòng sáng bị ngăn cản như vậy, tốc độ thình lình giảm bớt một chút. Vũ La bắt được cơ hội, ngón tay nhấn một cái, một nét vẽ chính xác khảm vào trong linh văn.

Keng!

Sáu mươi sáu đạo linh văn lập tức giống như bị chế trụ, nhanh chóng ngừng lại.

Sau đó vòng sáng màu vàng do linh văn tạo thành chậm rãi hạ xuống, rơi vào vị trí mi tâm nằm giữa hai mắt rồng, một hóa thành ba, ba vòng sáng lồng vào nhau, chuyển động ngược chiều với nhau. Theo chuyển động của chúng, một cánh cửa ánh sáng mở ra ở giữa, vừa đủ cho một người tiến vào.

Vũ La mệt đến ngất ngư, thở dốc một hơi thối lui sang bên nghỉ ngơi. Lư Niệm Vũ đi tới đỡ lấy hắn, thuận tay cho hắn một viên linh đan. Vũ La uống linh đan, âm thầm điều tức, linh nguyên vận chuyển một vòng, cảm thấy khỏe lại không ít.

Mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa ánh sáng kia, Hướng Cuồng Ngôn vung tay:

– Ta đi vào trước.

Lão chiến lực kinh người, lại là một thần linh phù, là kẻ khó đối phó nhất, lão đánh trận đầu, mọi người cũng không có ý kiến gì. Vu Thiên Thọ ở giữa phối hợp tác chiến, Lư Niệm Vũ đoạn hậu. Chu Thanh Giang, Chu Hoành, Vũ La ba người đều ở chính giữa.

Mọi người nối đuôi nhau tiến vào cánh cửa ánh sáng. Chỉ thấy thông đạo này chính là một cái ống do ánh sáng tạo thành, xuyên qua vách ánh sáng có thể thấy rõ ràng vách đá xung quanh cũng bị đè ép vặn vẹo, có chút biến dạng. Làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái: Tựa hồ vách ánh sáng này biến mất, thông đạo này cũng sẽ biến mất theo, nham thạch giống như hạt cát chảy ngược về phía sau.

Đây là một cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng không hợp lý, nhưng mọi người cũng không hiểu rõ tại sao lại có cảm giác như vậy.

Lư Niệm Vũ tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời giật mình kinh hãi: Sau khi bọn họ đi qua, thông đạo ánh sáng này chậm rãi co rút lại.

Theo thông đạo ánh sáng biến mất, nham thạch xung quanh cũng lấp đầy trở lại. Rõ ràng là nham thạch, nhưng lại có thể “chảy” như nước vô cùng nhanh chóng, sau đó lập tức trở nên cứng rắn như trước.

Lư Niệm Vũ lắc đầu, không ngờ rằng thật là như vậy.

Thông đạo này cũng thật dài, nhưng mọi người đi trong đó không cảm giác được là đang hướng về phía trước, xuống phía dưới, sang bên trái hay là sang bên phải. Cứ đi như vậy có vẻ mơ hồ, làm cho trong lòng mọi người cũng có chút khẩn trương, nhưng dọc trên đường đi cũng không nghe ai lên tiếng nói.

Hướng Cuồng Ngôn hùng dũng đi đầu, tốc độ rất nhanh, tuyệt không lo lắng có nguy hiểm gì, mọi người phía sau chỉ cần theo sát lão.

Đi như vậy chừng nửa canh giờ, phía trước thông đạo bỗng nhiên xuất hiện một mảng tối đen.

Hướng Cuồng Ngôn có chút nghi hoặc không quyết định được ngừng lại:

– Phải chăng đó là lối ra?

Trong thông đạo thông thường đầy bóng tối, lối ra phần lớn là một mảng sáng. Hướng Cuồng Ngôn chưa từng đi qua thông đạo ánh sáng, lối ra lại tối đen, cho nên lộ vẻ do dự.

Mặc dù do dự một chút, nhưng lão vẫn dứt khoát đi ra ngoài.

Hướng Cuồng Ngôn đi ra ngoài, vẫn đứng ở cửa thông đạo không động đậy. Đi sát phía sau lão chính là Chu Hoành, không để ý lập tức va vào người lão. Chỗ Hướng Cuồng Ngôn đang đứng là nền đất cứng, Chu Hoành va vào người lão lập tức bị dội ngược trở về, va phải Chu Thanh Giang. Trong thông đạo cũng không rộng rãi, lập tức trở nên rối loạn một hồi.