Chương - 238: Thượng cổ thần thú (hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Mấy ngày nay muội ngày tơ đêm tưởng, không ăn không uống không ngủ, không phải là chờ hắn đi ra hay sao? Người ta đã ra, muội lại trở nên cứng rắn hẳn lên, chẳng lẽ muội muốn chờ hắn chết thật, thủ tiết cho hắn mới cam lòng?

Chu Hoành nổi nóng, giọng y kiên quyết khác thường:

– Hiện tại cha cùng Đại ca không có ở đây, ta chính là trưởng bối của muội, nếu không dạy dỗ muội một chút, muội sẽ không biết tiến bộ!

Chu Cẩn tựa vào trong lòng Vũ La giãy dụa một chút. Vũ La cảm thấy lòng mình mềm lại, bèn ôm chặt lấy nàng. Lần này Chu Cẩn không giãy nữa, chỉ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hoành.

Chu Hoành cứng rắn nói một hơi xong, lúc này thấy nguy vội vàng lui về phía sau. Y nhìn Vũ La lén lút ra dấu: “Có thấy chưa, tới thời khắc mấu chốt cũng phải nhờ đại cữu ca (anh vợ) ra tay…”

Vừa rồi là y ám toán Chu Cẩn, đẩy nàng vào lòng Vũ La.

Đám binh sĩ Chu gia xung quanh biết chuyện này đã thành. Chu gia có được một con rể hiền tài như vậy, trong vòng vài trăm năm không thể nào suy bại được. Chuyện này đối với tất cả binh sĩ Chu gia xung quanh là một tin rất tốt. Kết quả xung quanh Khước Phong đường ồn ào huyên náo, Chu Cẩn thả lỏng thân hình, cứ ở mãi trong lòng Vũ La không chịu rời ra. Lão nương cứ như vậy, ván đã đóng thuyền, cứ tùy các ngươi là xong.

Khí tức trên người Vũ La vừa quen thuộc vừa khiến cho Chu Cẩn cảm thấy yên lòng. Nàng cứ vùi đầu vào lòng hắn, đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào.

Hắc Thủy Tiên thấy phía Chu gia hoan hô như sấm dậy, lắc đầu nói:

– Sĩ khí Chu gia đại chấn, quả thật không phải là chuyện tốt đối với chúng ta.

Dứt lời nàng bèn đi về phía Vũ La, vị Đại nhân ẩn thân trong sương mù cũng nhanh chóng đi theo.

– Vũ Đại nhân, ngươi có thể trở lại thật là hay quá…

Dường như Hắc Thủy Tiên tới chúc mừng, đột nhiên nói sang chuyện khác:

– Lần này Vũ Đại nhân vào trong đó mười mấy ngày, có lẽ gặt hái được thu hoạch không nhỏ…

Hắc Thủy Tiên cố tình châm chích. Bao nhiêu ngày qua, bởi vì Chu gia mất hết tiên cơ ngay từ đầu, cho nên về phương diện thu hoạch bảo vật, cho tới bây giờ phe Hắc Thủy Tiên vẫn vượt xa Chu gia.

Vũ La vào trong đó lâu như vậy, khiến cho Hắc Thủy Tiên đoán trúng một điểm: Thời gian ở trong đó càng lâu, thu hoạch lại càng nhỏ. Bởi vì nếu có thu hoạch khá đã ra từ sớm, dù sao ở lâu trong Nhạc Băng Uyên cũng nguy hiểm vô cùng.

Quả nhiên, Vũ La có chút bất đắc dĩ nói:

– Chuyện này nói ra cũng thật là kỳ, ta chỉ tìm được một món.

Ánh mắt Hắc Thủy Tiên lộ vẻ trào phúng:

– ủa, thời gian mười mấy ngày chỉ tìm được một món thôi sao? Có lẽ là món bảo bối này trân quý vô cùng, không biết là gì vậy, Vũ Đại nhân có thể lấy ra cho mọi người thêm phần kiến thức được chăng?

Vị Đại nhân sau lưng Hắc Thủy Tiên âm thầm gật gật đầu. Y đã sớm nghe qua đệ tử quan môn của Sở Tam Tuyệt tuy là hạng nữ lưu, nhưng không phải là đơn giản. Mấy ngày qua tiếp xúc, quả nhiên có chỗ hơn người. Những lời Hắc Thủy Tiên vừa nói ra lập tức đả kích sĩ khí Chu gia, vốn binh sĩ Chu gia đang hưng phấn bừng bừng, sau khi nghe những lời này chợt trở nên ảm đạm.

Hắc Thủy Tiên cùng vị Đại nhân kia đều hiểu rõ ràng, nếu sĩ khí đối phương bùng lên sẽ vô cùng bất lợi đối với phe mình.

Tuy rằng trước đây Chu gia rót nhân thủ vào nhiều hơn phe Hắc Thủy Tiên, nhưng bị mất tiên cơ, về phương diện thu hoạch cũng kém xa phe Hắc Thủy Tiên. Bị ức chế như vậy, sĩ khí của Chu gia giảm xuống, may mắn cũng giảm theo, cho nên mỗi lần tiến vào Nhạc Băng Uyên, thu hoạch cũng không bằng đối phương. Đây rõ ràng là một vòng tuần hoàn xấu cho Chu gia.

Sĩ khí có liên quan tới may mắn. tuy rằng điều này huyền diệu khó bề giải thích, nhưng nó cũng giống như cơ duyên, thật sự tồn tại.

Sĩ khí Chu gia quật khởi cũng sẽ kéo theo may mắn quật khởi. Một khi trở nên mạnh mẽ, sẽ đè ép phe mình, số lượng bảo bối trong Nhạc Băng Uyên là có hạn, nếu người Chu gia tìm được nhiều hơn. vậy người phe mình sẽ tìm được ít.

Nhưng Hắc Thủy Tiên chỉ nói đơn giản hai câu đã xoay chuyển được tình thế. Người Chu gia cũng không ngờ Vũ La vào trong Nhạc Băng Uyên lâu như vậy, lại chỉ tìm được một món bảo bối. Vậy kỳ tích này có ích lợi gì, quả thật không có ích lợi thực tế chút nào cả.

Vũ La thoáng động trong lòng, lập tức hiểu rõ dụng tâm của Hắc Thủy Tiên, bèn cười ha hả:

– Cũng được, nếu mọi người muốn xem, ta sẽ lấy ra. Cũng không phải là bảo bối gì, không dám nói khiến cho mọi người thêm phần kiến thức.

Nếu Cốc Mục Thanh có ở đây sẽ lập tức hiểu rõ ràng, Vũ La càng tỏ ra khiêm tốn, bảo bối mà hắn sắp lấy ra sẽ càng trân quý.

Tuy Hắc Thủy Tiên nghiên cứu qua Vũ La, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc với Vũ La nhiều, không hiểu hết được một vài tính cách vốn có của hắn. Hiện tại nghe hắn tỏ ra khiêm tốn như vậy, trong lòng tỏ ra khoái chí vô cùng, nếu lát nữa hắn lấy ra một món bảo bối tầm thường, ắt có thể tiến thêm một bước đả kích sĩ khí Chu gia. Chu gia bỏ lỡ cơ hội quật khởi lần này, ắt trong lần vào Nhạc Băng Uyên tìm kiếm bảo vật này, Chu gia vẫn sẽ bị phe mình áp chế.

Vũ La lật tay một cái, một món bảo bối lập tức xuất hiện.

Chu Cẩn ở gần nhất, đây là lẽ dĩ nhiên, bởi vì nàng ở trong lòng Vũ La. Thấy bảo bối này, ngay cả Chu Đại tiểu thư của Chu gia cũng phải biến sắc:

– Đây là… trứng thú thượng cổ!

Mọi người xung quanh lập tức ồ lên:

– Trứng thú thượng cổ… trời ơi, cô gia lại có thể tìm được một quả trứng thú thượng cổ, chúng ta có nhiều người tiến vào như vậy, lại không có một ai tìm được…

Phản ứng giữa hai phe quả là vui buồn trái ngược. Chu gia vui mừng quá đỗi, lần này bọn họ không tiếc đắc tội với rất nhiều thế lực, ỷ mạnh xông vào tham gia tầm bảo trong Nhạc Băng Uyên, vốn vì tìm kiếm một quả trứng thú thượng cổ. Hiện tại rốt cục đã được như nguyện, tự nhiên là mừng rỡ như điên, cũng càng thêm khẳng định Vũ La chẳng những tiền đồ vô lượng, lại là một viên phúc tướng vô cùng hiếm có, còn là phúc tướng của Chu gia.

Mọi người bên phe Hắc Thủy Tiên mặt xám như tro tàn. Bọn chúng trước sau tiến vào hơn ngàn người, nhưng không ai có thể tìm được trứng thú thượng cổ. Lúc trước bọn chúng còn có suy nghĩ tự an ủi, ta không tìm được, người khác cũng không tìm được…

Nhưng lúc này Vũ La cầm một quả trứng thú thượng cổ xuất hiện trước mặt, chút lòng tin còn sót lại của chúng lập tức bị đập tan thành từng mảnh.

Hắc Thủy Tiên thầm than một tiếng, biết chuyện lần này xem như hỏng bét. Khí thế Chu gia hiện tại không thể nào ngăn chặn, may mắn của phe mình coi như đã chấm dứt.

Vị Đại nhân phía sau Hắc Thủy Tiên cũng không cam lòng như vậy, hừ lạnh một tiếng:

– Cho dù tìm được trứng thú thượng cổ thì đã sao? Quả trứng thú này chưa chắc đã sống được, nếu tìm được một quả trứng thú đã chết từ lâu, không phải là vui mừng vô ích…

Y còn chưa dứt lời, chợt một tràng tiếng răng rắc từ trong lòng bàn tay Vũ La vang lên. Ngay sau đó những vết nứt nhỏ chằng chịt như mạng nhện xuất hiện bên ngoài vỏ trứng.

Không ngờ quả trứng thú này lại có thể nở nhanh như vậy.

Một tiếng bốp giòn tan vang lên, một cái bóng màu vàng nhạt vù một cái thoát ra khỏi lòng bàn tay Vũ La. Bóng này vô cùng linh hoạt, vừa thoát ra đã nhảy lên vai Vũ La. kêu chí chóe vài tiếng với hắn, vươn đôi trảo nhỏ nhắn màu hồng phấn múa may không ngừng. Trên mỗi trảo như vậy sinh ra nhiều móng vuốt sắc bén cong vút như lưỡi câu, có màu vàng nhạt.

Tiểu gia hỏa mới sinh này hết sức đáng yêu, toàn thân phủ đầy lông dài màu vàng nhạt, hết sức mềm mại. Trong lúc nó múa may nhảy nhót, bộ lông vàng run lên, trông giống như mặt nước hồ màu vàng nhạt đang gợn sóng.

Đôi mắt của nó to tròn đen láy, có thể là vì vừa mới nở từ trong trứng ra, mũi nó cũng có màu hồng phấn, còn hơi ươn ướt.

Miệng nó kêu chí chóe liên tục, lộ ra hàm răng sáng bóng.

Vũ La cười ha hả. tiện tay lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một mầm ngọc. Tiểu gia hỏa nọ thấy vậy hưng phấn tới cực điểm, vươn bốn trào ra chộp lấy mầm ngọc cắn nuốt ngon lành.