Chương 568: Linh Văn Nham Họa (Hạ)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lúc mọi người còn đang lo lắng, Vũ La đã lững thững tiến vào. Những tia cương phong có thể dễ dàng ăn mòn pháp bảo tam phẩm kia, bay vào người Vũ La cũng sắc bén vô cùng. Chỉ nghe soạt một tiếng, tất cả y phục trên người Vũ La đều tan tác.

Hướng Cuồng Ngôn kinh hãi định đuổi theo hắn, nhưng chợt thấy Vũ La quay đầu lại cười một tiếng.

Hướng Cuồng Ngôn nhướng mày, bởi vì lão nhìn thấy hắc phong kia thôi lên thân thể Vũ La, nhưng Vũ La không hề có chút phản ứng nào cả. Chẳng lẽ da thịt hắn còn cường hãn hơn cả pháp bảo tam phẩm?

Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ cũng há hốc mồm:

– Điều… Điều này sao có thể…

Chu Hoành thấy có hy vọng, mừng rỡ kêu lên:

– Muội phu, mau, mau cứu cha ra!

Không cần y nói, Vũ La đã tiến vào hòn đá vụn bị cương phong thu hút xung quanh, có thể ngăn cả cương phong xâm nhập cũng không phải là vật phàm, Vũ La tiện tay vén ra một ít, tiến vào trong cương phong đen kịt.

Y phục trên người Chu Thanh Giang đã sớm bị ăn mòn sạch sẽ, bên cạnh lão vứt chỏng trơ vài món pháp bảo tàn khuyết. Đây toàn là những pháp bảo cỡ lớn, pháp bảo nhỏ một chút đã sớm hóa thành tro bụi từ lâu.

Chu Thanh Giang hiển nhiên là chịu không nổi nữa, mới lấy từng món pháp bảo ra ngăn chặn trước mặt mình, có thể bị cương phong tấn công ít hơn. Đáng tiếc những pháp bảo này cũng không chịu được lâu trong cương phong, nếu Vũ La không tới kịp, lão cũng không còn chịu được bao lâu nữa.

Vũ La đỡ Chu Thanh Giang dậy, phát động Vu lực màu vàng sẫm, một đạo hào quang màu vàng sẫm bao bọc bảo vệ Chu Thanh Giang. Chu Thanh Giang thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, chỉ có thể gật đầu yếu ớt với Vũ La, không còn đủ sức nói lời cảm tạ, chỉ có thể lấy ánh mắt nhìn Vũ La với vẻ xin lỗi.

Vũ La đưa Chu Thanh Giang ra ngoài trước, bản thân hắn lại không ra, mà xoay người tiếp tục đi tới.

Hướng Cuồng Ngôn có vẻ nổi nóng:

– Ngươi muốn làm gì vậy, đã cứu người rồi, mau mau ra đây!

Vũ La không thèm để ý khoát khoát tay, chút cương phong này đối với hắn quả thật không thành vấn đề, cho dù hắn sống trong đó mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không bị thương.

Hắn quay trở lại bên cạnh khe nứt kia, thò đầu nhìn xuống, cương phong bên dưới lập tức thổi vù lên.

Chu Thanh Giang mới vừa thở dốc một hơi, nhìn thấy Vũ La lại chui đầu vào trong cương phong, nhất thời sợ hãi thét to một tiếng:

– Không được!

Lão biết rõ cương phong kia lợi hại tới mức nào, Vũ La chui đầu vào đó không phải là đi chịu chết hay sao?

Nhưng cương phong chẳng qua chỉ thổi bay vài sợi tóc trên đầu Vũ La, hắn vẫn bình yên vô sự.

Chu Thanh Giang cũng có chút há hốc mồm, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:

– Rốt cục thân thể tên này có phải bằng xương bằng thịt hay không vậy…

Vũ La không nghe thấy lời Chu Thanh Giang, hắn đang quan sát bên dưới khe nứt kia. Ra ngoài dự liệu của mọi người, khe nứt này chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn thấy hết, bên dưới cũng không quanh co. Hơn nữa dường như lớp đất bề mặt nơi này rất mỏng, bên dưới vài chục trượng đã tới đáy.

Hai bên khe nứt còn phát tán ra hồng quang yếu ớt.

Dưới đáy là một mảng màu xám nặng như chì, Vũ La nhìn thấy có chút quen thuộc. Hắn suy nghĩ một chút, khẽ khoát tay, Vu lực màu vàng sẫm phát động, một tia Vu lực nhỏ như tơ chậm rãi chìm vào trong khe nứt, mãi đến tận đáy, chạm vào mảng màu xám nặng như chì kia, chỉ cảm thấy cứng rắn vô cùng.

Vũ La chấn động trong lòng, cảm giác này vô cùng quen thuộc, hắn từng mấy lần dốc hết toàn lực muốn xé rách thứ này, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại.

Lúc ấy hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao thứ này kiên cố như vậy, ngay cả thần kiếm Thiên Tinh cũng khó mà đánh bại. Hiện tại rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, bởi vì bên trên nó bị một thế giới khác đè ép.

Thứ màu xám nặng như chì này chính là tầng mây xám phong ấn toàn bộ thế giới dưới lòng đất, cứng rắn vô cùng, không thể phá vỡ.

Khe nứt này không biết là do mình hay những sinh hồn Thần Thủ công kích vào tầng mây xám gây ra.

Không ngờ rằng thế giới dưới lòng đất ẩn tàng bên dưới thế giới này, hai thế giới chồng lên nhau.

Khó trách Đoạn Lạc Cát Liệt Đái được gọi là “vết thương của mặt đất”, thì ra không chỉ là vết thương, mà còn là một vết ám thương, ẩn giấu trong lòng đất.

Thế giới dưới lòng đất quanh năm suốt tháng cương phong hoành hành ngang ngược, lực lượng của cương phong cũng thẩm thấu ra bên ngoài tầng mây xám, phá hoại nguồn nước của Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, khiến nước sạch hóa thành nước đen. Về chuyện vì sao trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái lại có những hắc mạch này, tại sao nước đen lại có thể hóa thành quái thú, trong lúc nhất thời Vũ La cũng nghĩ không thông.

Dù sao, nơi này chính là thượng cổ hung địa, hiểm ác không thua gì bên trong Yên sơn.

Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, tự nhiên cũng không có ý lấp khe nứt này lại. Lúc hắn còn bị vây khốn trong thế giới dưới lòng đất, vẫn còn nhớ rõ khát vọng về nhà của mình mạnh mẽ tới mức nào. Chừa khe nứt này lại, nói không chừng tương lai có người lạc vào thế giới kia sẽ có được một tia hy vọng trở về.

Vũ La hiểu rõ nghi vấn trong lòng, sau đó mới đi ra khỏi nơi này.

Phía ngoài, mọi người thấy ánh mắt của hắn cũng có điểm gì khác lạ. Lư Niệm Vũ cười khổ một tiếng, thở dài nói:

– Lão Lư ta còn tưởng rằng chúng ta chung sống một thời gian dài như vậy, ngươi có bản lĩnh gì, thủ đoạn gì, chúng ta cũng hiểu rõ ràng, không ngờ rằng tiểu tử ngươi còn có nhiều bí mật như vậy.

Vu Thiên Thọ chân thành tự đáy lòng nói:

– Sư tôn, ta thật sự phục rồi, sau này cũng không dám không nghe lời dạy bảo nữa.

Hướng Cuồng Ngôn lại khoát khoát tay:

– Thôi được, lần sau nếu ngươi thấy nắm chắc, cũng nên nói với ta một tiếng, đỡ cho ta phải lo lắng cho ngươi.

Chu Thanh Giang đã mặc y phục khác vào, đáng tiếc lại là một thân trường bào hai màu đỏ tím vô cùng hoa mỹ. Mặc vào người Chu Thanh Giang tướng mạo uy nghiêm, không khỏi có chút không giống ai.

Chu Thanh Giang chú ý tới ánh mắt của Vũ La, cười khổ nói:

– Mấy người bọn họ cũng không chuẩn bị y phục…

Chỉ có Vu Thiên Thọ tự cho là càng ngày càng phong độ, luôn luôn chú trọng dáng vẻ bên ngoài. Sau khi từ Bắc Cương trở về, rút kinh nghiệm bài học xương máu lần trước, lão đã chuẩn bị một đống các loại trường bào màu đỏ tím đủ các kiểu dáng.

Chu Hoành thẹn đỏ mặt, y đã chuẩn bị một đống vật liệu vì hành trình Đoạn Lạc Cát Liệt Đái lần này, thế nhưng quên mang theo vài bộ y phục.

Vu Thiên Thọ hết sức đau lòng lấy ra một bộ, Vũ La đã khoát tay ngăn lại, lấy y phục trong không gian trữ vật của mình ra.

Ánh mắt Chu Thanh Giang lập tức trở nên nóng bỏng, chợt Vũ La tỏ vẻ xấu hổ gãi gãi đầu:

– Con… Con cũng chỉ còn một bộ trên người…

Chu Thanh Giang vô cùng thất vọng, nhìn trường bào hai màu đỏ tím trên người, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Lúc này Vu Thiên Thọ nhìn chăm chú những hòn đá vụn bị hút xung quanh cương phong, thảng thốt kêu lên:

– Ủa, đây chính là Linh Kim…

Lão lập tức tiến lên muốn động thủ lấy xuống, nhưng lại kiêng kỵ những tia hắc phong kia, không dám khinh suất ra tay. Vẻ mặt lão lúc này trông như một con hồ ly đói bụng đang nhìn một con nhím.

Lư Niệm Vũ đã cho Chu Thanh Giang phục dụng linh đan, Chu Thanh Giang khôi phục vô cùng mau chóng, bây giờ nhìn lại khí sắc đã tốt hơn nhiều. Vũ La hỏi:

– Nhạc phụ Đại nhân, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Chu Thanh Giang cười khổ:

– Ta vốn hùng hổ trở về tìm ngươi tính sổ…

Lúc trước Chu Thanh Giang đã có lòng lấy cái chết tỏ rõ chí mình.

Lão tới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái chờ Lâm Tuyệt Phong, quyết định rằng Lâm Tuyệt Phong vừa tới, sẽ khích lão đi theo mình tiến vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Sau đó tìm chỗ nào nguy hiểm nhất chạy vào đó, tốt nhất là mình và Lâm Tuyệt Phong cùng nhau chết đi trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này, như vậy Hoắc Liên Đông sẽ bớt đi một mối phiền phức.

Nhưng không ngờ rằng Vũ La tranh trước một bước, giết chết Lâm Tuyệt Phong.Chuyện này người không biết khẳng định sẽ nói là Chu Thanh Giang lo rằng mình không đánh lại Lâm Tuyệt Phong, mới để cho con rể xuất thủ. Lúc ấy Chu Thanh Giang thật sự có hơi căm tức, vì vậy sau khi kết thúc truyền âm cùng Chu Hoành, quả thật muốn đi khiến trách Vũ La một trận.

Nhưng khi truyền âm kết thúc, bản thân lão tỉnh táo lại, cũng chỉ buông tiếng than dài.

Bất kể thế nào, trên danh nghĩa Lâm Tuyệt Phong cũng là Trung Châu đệ nhất cường giả. Vũ La đối mặt Lâm Tuyệt Phong, có dám nói nắm chắc tất thắng? Hài tử ngăn cản Lâm Tuyệt Phong trước một bước, hiển nhiên là lo lắng cho mình. Mặc dù tương lai chuyện này sẽ có vô số người đàm tiểu, nhưng Chu Thanh Giang lão còn sợ lời đồn sao, sống bao nhiêu năm qua, da mặt lão cũng đã quá dày.

Chu Thanh Giang cảm thấy lòng già an ủi, hai đứa con trai mình, con cả chững chạc, thích hợp thừa kế cơ nghiệp của mình, con kế nhanh nhẹn, cũng rất thông minh, tương lai tu đạo đạt được thành tựu chỉ sợ còn cao hơn mình. Nữ nhi tuy rằng có chút quật cường hiếu thắng, nhưng xinh đẹp động lòng người, tìm được con rể cũng không kém cỏi gì, địch nhân lớn nhất Lâm Tuyệt Phong đã chết đi, cả đời này của mình quả thật là thập toàn thập mỹ.

Lão vui mừng chạy trở về, không biết trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái xảy ra chuyện gì, sương mù màu đen từ từ di chuyển, để lộ ra đầu rồng khổng lồ này.

Bởi vì lúc đầu Chu Thanh Giang quyết định đồng quy vu tận cùng Lâm Tuyệt Phong trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, cho nên lão đã xâm nhập vào trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.

Lúc ấy lão đang đứng ở bên cạnh núi lớn, khoảng cách cũng không phải quá xa.

Lão chỉ liếc nhìn đầu rồng kia một cái đã cảm thấy hứng thú, lập tức truy tung.

Những trải qua sau đó của lão không khác gì bọn Vũ La, vô kinh vô hiểm đến dưới chân núi, ngay sau đó lại phát hiện thì ra là một bức họa khổng lồ được vẽ trên vách đá.

Kiến thức Chu Thanh Giang cũng hết sức cao thâm, lão từng đọc lướt qua linh văn ẩn chứa trong bức họa. Mặc dù không tinh thông bằng Vũ La, nhưng cũng biết thứ này không tầm thường.

Cho nên lão thuận theo những linh văn này lần tới trước vì sơ ý mà bị kẹt trong hắc phong này.

Mọi người nghe lão nói xong cũng không ngừng lắc đầu, chuyện này cũng đúng là quá mức trùng hợp. Chu Thanh Giang cười khổ:

– Nếu như các ngươi tới muộn một canh giờ, bộ xương khô của lão già ta sẽ phải chôn tại nơi này.

Lư Niệm Vũ cũng lắc lắc đầu:

– Cho dù chúng ta tới cũng bằng vô dụng, nếu không có Vũ La cũng không ai vào được. Cho dù chúng ta tới, cuối cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão dần dần hóa thành tro bụi.

Chu Hoành nghiêm trang đứng dậy, cung kính xá Vũ La một xá:

– Đa tạ!

Vũ La vội vàng khoát tay:

– Người một nhà cần gì khách sáo như vậy.

– Ngươi đã cứu cha ta, cho dù ngươi là muội phu ta, đây cũng là đại ân, không thể không tạ ơn.

Chu Hoành ít khi có lúc nghiêm trang như vậy, Vũ La cũng thoáng động trong lòng. Hắn nhìn sang Chu Thanh Giang, lúc này gương mặt già nua của lão tràn đầy hạnh phúc, Vũ La cất tiếng thở dài:

– Nhạc phụ Đại nhân, tuy rằng ngày thường Nhị ca rất hay cãi vã với người, nhưng lúc không thấy người, y là kẻ nôn nóng nhất.

Lập tức hắn kể lại chuyện Chu Hoành vì theo chân bọn họ đi vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái cho nên phục dụng linh đan, trong vòng ba năm tu vi khó có thể tiến thêm.

Chu Thanh Giang vừa nghe đã đùng đùng nổi giận:

– Đồ khốn kiếp, hiện tại tu vi con cao lắm hay sao, lại buông bỏ thời gian ba năm một cách dễ dàng như vậy? Con có biết rằng trong ba năm này sẽ có biết bao tu sĩ trẻ tuổi có khả năng vượt qua con không? Con không sớm sửa đối tính này, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn!

Chu Hoành thấy cha không có chuyện gì, tật cũ tái phát, tỏ ra ương ngạnh:

– Con bằng lòng như vậy! Tu luyện là chuyện của con, nếu vì chuyện này mà để lại gút mắc trong lòng, nói không chừng cả đời cũng không có cách nào tinh tiến được nữa…

– Con… Nhãi con này, con làm ta tức chết đi thôi…

Mọi người thấy phụ tử hai người như vậy, không nhịn được cười xòa một tiếng.

– Được rồi, được rồi…

Lư Niệm Vũ lại làm người tốt:

– Đừng cãi nữa, phụ tử gặp lại chính là chuyện đáng mừng. Đi, chúng ta vòng qua luồng hắc phong này, xem thử những linh văn kia ẩn chứa bí mật gì.

Quả nhiên mọi người rất có hứng thú, cùng nhau gật đầu:

– Đi mau.

Lúc này Vu Thiên Thọ vẫn đang nhìn chằm chằm đám Linh Kim kia. Lấy thì không dám, bỏ đi thì tiếc. Lúc Vũ La đi ngang qua tiện tay thu tất cả vào tay mình.

Hắn ném cho Vu Thiên Thọ:

– Linh Kim nhiều như vậy, đã đủ luyện chế một thanh phi kiếm chưa?

Vu Thiên Thọ mừng rỡ:

– Đủ rồi, quá đủ rồi, đa tạ sư tôn!

Vũ La khoát tay ngăn lại, tiếp tục đi về phía trước.

Những linh văn kia vẫn tiếp tục chạy về phía trước trên vách núi. Mặt trước của ngọn núi là bức họa đầu rồng khổng lồ, mặt bên còn có một số nét vẽ khác. Nhưng ra phía sau lại không còn nét vẽ, những linh văn này ẩn vào trong mạch đá núi, nhìn qua giống như hình thành tự nhiên, nếu không tới gần sẽ không thể nào phát hiện.

Cứ như vậy, Vũ La men theo vách đá, đi theo những linh văn kia. Những người khác ở xung quanh cảnh giới, Chu Hoành dìu phụ thân mình theo ở phía sau.

Mọi người cũng không ngờ rằng linh văn này có phạm vi rộng như vậy, quay quanh ngọn núi một vòng, cuối cùng trở về bức họa đầu rồng mặt trước, bên dưới đầu rồng khổng lồ.

– Không ngờ rằng những đạo linh văn này lại quay xung quanh ngọn núi cả một vòng.

Chu Thanh Giang năm xưa từng nhìn thấy loại linh văn này trên một tấm bia đá không trọn vẹn, nhưng không tinh thông bằng Vũ La. Sau khi nghe Vũ La nói tác dụng của những linh văn này chính là phong ấn, không khỏi có chút kỳ quái:

– Linh văn phong ấn quay quanh ngọn núi một vòng là có ý gì, chẳng lẽ muốn phong ấn ngọn núi này?

Tất cả mọi người cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi này cực kỳ cao lớn, hắn đi tới trước những linh văn kia, đặt tay lên trên đó. Phù Cổ lặng lẽ không tiếng động xuất động, chui vào trong lòng nham thạch.

Chỉ chốc lát sau, hình ảnh Phù Cổ truyền về làm cho Vũ La có chút giật mình.

– Đây là…

Mọi người vội vàng xông lên hỏi hắn:

– Thế nào rồi? Phát hiện cái gì?

Vũ La cũng không nói gì, giơ tay lên cắt vào vách đá một cái. Nham thạch cứng rắn giống như đậu hũ, lập tức bị cắt xuống một khối.

Vết cắt trơn nhẵn, có thể thấy rõ ràng bên trong nham thạch chia làm hai tầng, tầng bên dưới có màu sẫm hơn một chút, có khuynh hướng hóa thành màu đen, phía trên là màu xanh đậm.

Hai màu khác nhau thể hiện rõ ràng hai chủng loại khác nhau, mà chỗ giáp giới giữa hai màu chính là một đường linh văn.

Bên ngoài ngọn núi có lẽ là vì quanh năm suốt tháng bị sương mù màu đen kia ảnh hưởng, cũng đen nhánh một mảnh, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào bất đồng.

Vũ La cắt nham thạch ra, lực lượng linh văn kia vẫn tồn tại như trước, ẩn sâu trong nham thạch, mặc dù lờ mờ không ánh sáng, nhưng vẫn là tồn tại.

– Đây là chuyện gì vậy?

Vũ La chậm rãi nói:

– Ta cảm thấy hai loại nham thạch này thật giống như hai tấm vải, mà linh văn kia lại giống như đường chỉ, may liền hai tấm vải hoàn toàn bất đồng lại với nhau.

Mọi người nhìn lại, thấy quả thật đúng là như vậy.

Vũ La lại nói tiếp:

– Những linh văn này có tác dụng phong ấn, e rằng dưới ngọn núi này cất giấu bí mật không muốn cho ai biết.

Thật ra Vũ La đã suy đoán, phía dưới phong ấn này chỉ sợ là thế giới dưới lòng đất, nhưng hắn không có cách nào nói với bọn họ.

Bọn Chu Thanh Giang cũng nóng lòng muốn thử, tất cả mọi người là cao thủ đỉnh cấp trên Tu Chân Giới, gặp phải chuyện như vậy sao thể lùi bước?

Tính Chu Hoành lại càng e sợ thiên hạ không loạn, càng không có khả năng lên tiếng khuyên mọi người cẩn thận.

Những ánh mắt trông mong nhìn Vũ La chăm chú, Vũ La thấy vậy cười khổ một tiếng:

– Được rồi, chúng ta sẽ đi xem phía dưới này một chút, thử xem rốt cục cất giấu bí mật gì. Thấy hắn đã đáp ứng, mọi người lập tức cất tiếng hoan hô.