Chương - 132: Nguyệt hồ ngọc châu, long tộc linh văn (thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này áng mây vàng tiến nhanh, âm phong cũng không ngừng ép tới.

Vũ La chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ chưa từng thấy tràn ngập thiên địa chỉ trong nháy mắt, ép cho xương cốt thân thể hắn kêu lên răng rắc, Vũ La không dám chậm trễ, vội vàng xếp bằng ngồi xuống, toàn lực vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật. Tiên quyết này quả nhiên bất phàm, dần dần có thể chống lại được lực lượng hùng mạnh bên ngoài, khiến cho hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.

Một tiếng nổ ầm vang, rốt cục áng mây vàng và âm phong đã va chạm với nhau, Vũ La từ dưới nhìn lên, chỉ thấy trên giao tuyến dài hàng chục dặm, một biển lửa vàng rực cháy bừng, dường như cả bầu trời đang cháy, cảnh tượng hết sức đồ sộ hoành tráng.

Cả hai bên không bên nào tỏ ra yếu thế, không ngừng thi triển thần thông tấn công đối phương.

những tia sét màu đỏ rực rỡ, những viên âm lôi đáng sợ không ngừng công kích vào phạm vi đối phương. Bên trong áng mây vàng không ngừng bốc lên rất nhiều bọt khí màu đen, còn trong âm phong đen kịt thỉnh thoảng lóe lên một đạo đao quang màu đỏ.

Một thanh âm kỳ dị chợt vang lên, áng mây vàng chậm rãi cuốn lại, âm phong gào thét điên cuồng. Bất thình lình vô số hạt mưa đá to bằng nắm tay từ trên trời rơi xuống, mưa đá này có màu vàng nhạt, lúc chúng rơi xuống được nửa chừng, Vũ La chợt cất tiếng thóa mạ, bởi vì hắn đã cảm giác được, mưa đá nọ chính là khí hung sát được nén ép cực kỳ, còn cứng hơn cả đá tảng.

Mưa đá sát khí này chạm đất, cát vàng tung bay hỗn loạn, y phục trên người Vũ La tan thành tro bụi. Nếu không nhờ hắn có Cửu Long Thôn Nhật hộ thể, đám mưa đá sát khí này đã lấy mạng của hắn.

Áng mây vàng cùng âm phong vẫn đang tranh đấu không ngừng. Trên bầu trời, biển lửa vàng rực kia đang không ngừng lan tràn ra hai bên, từ mấy chục dặm đã khuếch trương thành mấy trăm dặm, vẫn đang tiếp tục khuếch trương.

Mưa đá sát khí bao phủ đất trời, đập tan tất cả. Ngay cả một ít hung thú sát khí ẩn sâu dưới cát cũng bị tan xương nát thịt.

Vũ La một thân trần trụi, vẫn đang liều mạng vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật.

Tốc độ mưa đá chậm lại một chút, Vũ La quan sát xung quanh, chợt phát hiện ra mưa đá bao phủ toàn bộ thiên địa này lại tránh đi một chỗ.

ở cuối sơn cốc có một đám sương mù màu vàng nhạt bao phủ. Lúc trước Vũ La còn tưởng đó là cát vàng bốc lên do hung thú sát khí chém giết nhau, hiện tại mới nhìn rõ chỉ là một lớp sương mù nhàn nhạt. Thế nhưng chính tầng sương mù này lại làm cho mưa đá sát khí tránh xa, không xâm phạm được.

Nhất thời Vũ La cảm thấy hết sức hiếu kỳ, rốt cục bên trong lớp sương mù màu vàng này là thứ gì? Chẳng lẽ hai Thú Vương quyết đấu ở nơi này, áng mây vàng cùng luồng âm phong kia tới đây cũng là vì vật trong luồng sương mù màu vàng kia?

Vũ La cố gắng mở to hai mắt quan sát, dường như sương mù màu vàng nọ cũng đang dần dần tan đi, cũng sắp sửa thấy được rõ ràng…

Mưa đá sát khí đầy trời rơi xuống, khiến cho biển cát hỗn loạn vô cùng. Uy lực của mỗi một hạt mưa đá sát khí cũng không hề thua kém một đòn toàn lực của một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ. Mưa đá đầy trời dày đặc, khiến cho người ta không thể nhìn thấy cảnh vật ngoài vài chục trượng.

Trận mưa đá cuồng bạo này kéo dài chừng bảy, tám canh giờ.

Vũ La đã sớm chui sâu xuống dưới cát mấy trăm trượng. Dù là như vậy, những mưa đá sát khí này rót xuống vẫn khiến cho hắn cảm nhận được chấn động từng đợt. Giống như hắn đang ẩn dưới dáy nước, mà trên mặt nước có người không ngừng ném xuống những tảng đá nặng vạn cân.

Thình lình chấn động ngừng lại, Vũ La đợi thêm chốc lát, sau khi xác định hẳn là không có việc gì, lúc này mới lẳng lặng chui lên trên mặt cát, Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này lực lượng của áng mây vàng và âm phong đã giảm xuống tới mức yếu nhất. Chỗ mà hai bên giao tranh, biển lửa màu vàng kia đã kéo dài ra chừng ngàn dặm.

Bất kể là áng mây vàng hay âm phong, đều đã rơi vào tình trạng nỏ mạnh hết đà, biển lửa kia cũng dần dần tắt.

chỉ là hai bên vẫn tiếp tục liều mạng chém giết, tuy rằng đã không còn lực thôi thúc mưa đá, nhưng trên trời vẫn còn sấm chớp rền vang, âm phong ào ào thổi. Từng đạo điện quang đỏ rực đánh vào những quả âm lôi, cả hai bên cũng tan tác, hóa thành hoa lửa đầy trời chậm rãi rơi xuống.

Vừa có một đạo điện quang màu đỏ đồng quy ư tận cùng một quả âm lôi, khiến cho hoa lửa rơi xuống ngay trên đầu Vũ La. Hắn vội vàng rụt đầu xuống cát tránh né, may mà kịp lúc, hoa lửa vừa chạm mặt cát lập tức vang lên những tiếng xèo xèo, làm cho cát vàng tan chảy.

Lại gần nửa canh giờ nữa trôi qua, rốt cục áng mây vàng cùng âm phong nọ kiệt lực, cùng nhau phát ra âm thanh như sấm liên tiếp, mạnh ai nấy lui về phía phía sau bỏ chạy, chỉ là lúc tới to chừng ngàn dặm, hiện tại chỉ còn lại chừng một mẫu, bỏ chạy thật nhanh, để lại một chuỗi kinh lôi ầm ầm phía sau. Dường như hai bên đánh nhau một hồi, đành phải lui về phía sau với vẻ không cam lòng, nhưng vẫn tỏ ra hùng hùng hổ hổ.

Trong phạm vi vài ngàn dặm, khí hung sát vô cùng hỗn loạn, trong không khí thỉnh thoảng toát ra một tia điện chớp vô cùng quỷ dị, rất nhanh lại biến mất không thấy.

Tất cả hung thú sát khí hầu như tiêu vong không còn.

Vũ La run rẩy trong lòng, chui lên mặt cát. Đời trước hắn đường đường là Nam Hoang Đế Quân, đã từng thấy qua không ít tình cảnh đồ sộ, nhưng không có lần nào giống như vừa rồi.

Phạm vi hàng ngàn dặm tan tác hỗn loạn, quả nhiên là uy lực hủy thiên diệt địa, Sức người có hạn, cho dù tu luyện tới cảnh giới Tiên Nhân, e rằng cũng khó lòng có được uy lực như vậy.

huống chi Tu Chân Giới bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện Tiên Nhân.

những cồn cát liên miên xung quanh đã sớm bị san bằng, Vài đạo Mệnh Tủy còn sót lại mà Vũ La không thu kịp vì khoảng cách quá xa, sau đợt oanh tạc đầu tiên cũng đã hoàn toàn tan tác, không còn sót lại chút tro tàn.

Vũ La đã thu được không ít Mệnh Tủy, cho nên không hề cảm thấy đau lòng. Lúc này hắn đang tập trung tất cả chú ý vào trong đám sương mù màu vàng kia. Đại chiến diễn ra giữa áng mây vàng và âm phong không hề gây ra trở ngại gì cho đám sương mù màu vàng. Lúc này tuy rằng có thể nhìn thấy đám sương mù màu vàng, nhưng Vũ La lại có cảm giác không thể biết được hư thực bên trong.

Vũ La chậm rãi đi về phía đó, chỉ được nửa đường, thình lình dưới mặt cát có một ngọn lửa màu tím bùng lên. Ngọn lửa này cao bằng người, vô cùng tinh tế, giống như một vũ nữ thon thả, không gió mà lay.

Ngọn lửa này vô cùng xinh đẹp, bên ngoài là màu tím nhạt, trung tâm có màu vàng tím. Ngọn lửa này thình lình xuất hiện bên trái Vũ La chừng vài chục trượng, mặc dù tâm trí Vũ La đã bị đám sương mù màu vàng kia thu hút, nhưng cũng không thể nào không chú ý tới sự tồn tại của ngọn lửa màu tím này.

Vừa nhìn qua, Vũ La lập tức giật nảy mình: “Mệnh Tủy!” Lúc trước Vũ La đã thu rất nhiều Mệnh Tủy, nhưng hắn có thể xác định chắc chắn, gộp tất cả Mệnh Tủy ấy lại với nhau, so ra vẫn không trân quý bằng đạo Mệnh Tủy màu tím này.

Đây là Mệnh Tủy trong cơ thể con Xà Giao kia!

Vũ La chợt hiểu, chẳng qua hắn không ngờ đạo Mệnh Tủy này lại có trí tuệ như người, cũng ẩn vào trong cát giống như hắn, thoát được trận oanh tạc đủ sức hủy thiên diệt địa vừa rồi.

Vũ La tạm thời không để ý tới đám sương mù màu vàng kia nữa, cẩn thận thu lấy đạo Mệnh Tủy này.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc, mấy chục đạo Mệnh Tủy mà Vũ La thu được trước đây đều ở đó, lơ lửng giữa trời, ngọn lửa màu xanh sẫm cháy bừng bừng. Dường như chúng là tinh linh của thế giới này, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc.

Đạo Mệnh Tủy của Xà Giao vừa tiến vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, đám Mệnh Tủy kia lập tức trở nên ủ rũ, từ trên không rơi xuống, phủ phục dưới đất, quỳ lạy chẳng khác nào con người, chờ đợi Mệnh Tủy Xà Giao hạ lệnh.

Đạo Mệnh Tủy Xà Giao vừa tiến vào, giữa Thiên Phủ Chi Quốc thình lình vang lên một tiếng sấm.