Chương 687: Tiên Nhân Ngăn Đường (Thượng)

Tiên Tuyệt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lý Lão Huyền nói:

– Lý Lão Huyền ta xưa nay ân oán rõ ràng, đại ân ba vị xin khắc trong tâm khảm. Chờ lần này giúp tiểu thư tìm được Vạn Niên Lão Sâm xong, cái mạng của Lý Lão Huyền ta chính là của ba vị. Nếu như có gì sai khiến, chỉ cần một lời nhắn truyền đến, Lý Lão Huyền ta dù cho dầu sôi lửa bỏng cũng không dám từ nan!

Vũ La gật đầu, lúc này hắn đích thân mở miệng nói:

– Lý lão ca tính tình cương liệt, chúng ta cũng đã nhìn thấy. Nếu có cái gì cần, nhất định sẽ báo cho ngươi.

Vũ La coi trọng người này, bằng không sẽ không lên tiếng nói chuyện cùng y. Giống như trong Tiên mộ Hoài Sơn hà, ngoại trừ Xiêm trưởng lão ra, tất cả mọi người còn lại không phải là đối thủ của hắn, hắn căn bản không thèm để ý những người đó làm gì, nói gì, bởi vì những người đó không đủ tư cách cho hắn để ý.

Nhưng Lý Lão Huyền lại không giống như vậy, đến thời khắc mấu chốt vì báo ân tử thủ không lùi. Tiền kiếp từng bị phản bội, Vũ La rất thích những người như vậy.

Lý Lão Huyền có chút tò mò nhìn ba người:

– Không biết có nên hỏi hay không, ba vị anh hùng phải chăng là…

Vũ La sảng khoái nói:

– Chúng ta chính là người thế ngoại, hẳn Lý lão ca đã nghe nói qua.

Lý Lão Huyền được xưng Bắc Địa Tiêu Vương, trong giang hồ cũng là người có địa vị, tự nhiên đã nghe nói qua sự tồn tại Tu Chân Giới. Nhưng hiện tại được chính miệng ba người chứng thực, vẫn sợ hãi run lên, chuẩn bị quỳ sụp xuống:

– Thần tiên…

Vũ La đỡ y dậy:

– Không cần như vậy, chúng ta cứ như trước đây không phải là tốt hơn sao?

Lý Lão Huyền kính sợ quá mức, Vũ La nói gì cũng không dám cãi lại:

– Phải, phải…

Sáng sớm hôm sau, đám xa phu theo đường cũ trở về. Mà ba người Vũ La tiếp tục đi cùng Lâm Ngọc Phỉ vào sâu trong Tây Hà sơn.

Dọc trên đường đi, thái độ của Lâm Ngọc Phỉ đối với Đỗ Tuấn dường như lạnh lùng hơn trước rất nhiều. Mấy lần Đỗ Tuấn thấy nàng muốn ngã, đi tới đỡ lấy đều bị nàng từ chối.

Đỗ Tuấn cũng là người thông minh, lập tức đã hiểu là chuyện gì xảy ra.

Lý Lão Huyền đem chuyện thân phận ba người chính là tu sĩ nói cho Lâm Ngọc Phỉ biết, lập tức trong lòng nàng nảy sinh gút mắc.

Nếu như Đỗ Tuấn chỉ là phàm nhân, chỉ sợ dù Đỗ Tuấn là hoàng tử, Lâm Ngọc Phỉ cũng sẽ không lùi bước. Nhưng Đỗ Tuấn không phải là phàm nhân, y là tu sĩ cao ngất, siêu thoát khỏi thế giới này.

Hai người căn bản là người của hai thế giới, điều này làm cho Lâm Ngọc Phỉ có chút do dự không muốn tiến.

Đối với gút mắc trong lòng Lâm Ngọc Phỉ, Đỗ Tuấn cũng không có cách nào khác. Muốn giải khai gút mắc, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Lâm Ngọc Phỉ mà thôi.

Tu sĩ thông thường cũng không yêu phàm nhân, nhưng một khi dính vào lưới tình, sẽ rất khó thoát ra ngoài.

Lý Lão Huyền đi trước chiếu cố Lâm Ngọc Phỉ, Vũ La từ phía sau đuổi theo hỏi:

– Lý lão ca, phía trước là thôn gì vậy?

Lý Lão Huyền vội vàng trả lời:

– Đại nhân, phía trước chính là Sa Tỉnh thôn, là thôn lớn nhất trong Tây Hà sơn, mà sản vật xung quanh Sa Tỉnh thôn cũng hết sức phì nhiêu. Nếu ở Sa Tỉnh thôn cũng không tìm được Vạn Niên Lão Sâm, e rằng chúng ta phải chui sâu vào rừng sâu núi thẳm, vậy sẽ hết sức phiền phức…

Vũ La gật đầu, lại hỏi:

– Sa Tỉnh thôn này có điểm gì kỳ lạ hay không?

– Có, xung quanh Sa Tỉnh thôn có không ít kiến trúc rất kỳ quái, bất quá đã hết sức hoang tàn. Sơn dân trong thôn cũng đã phá hủy những kiến trúc ấy, lấy đá mang về xây nhà mình.

– Dùng những loại đá ấy xây nhà sẽ vô cùng kiên cố, nghe nói ở mấy trăm năm cũng sẽ không suy sụp.

– Còn có truyền thuyết, có kiến trúc bên trong xuất hiện bảo vật. Bất quá mấy chục năm qua cũng không nghe nói có người nào đào được bảo vật gì.

Lý Lão Huyền thường xuyên ra vào Tây Hà sơn, vô cùng quen thuộc tình huống nơi này. Vũ La không thu hoạch được gì ở hai thôn trước, cho nên mới hỏi thăm trước Lý Lão Huyền thử xem sao.

Lần này hỏi, quả thật đã có chút manh mối.

Những kiến trúc kia rõ ràng là thượng cổ di tích. Nhưng lúc trước chưa từng nghe qua trong Tây Hà sơn có di tích gì, ma đầu kia chính là nhân vật thời thượng cổ, nói không chừng biết được một ít bí mật vào thời đó, cho nên tìm đến Tây Hà sơn.

Ly Lão Huyền thấy Vũ La rất có hứng thú với đề tài này, bèn vắt óc ra sức suy nghĩ, nói hết tất cả những tin đồn có liên quan tới Sa Tỉnh thôn cho Vũ La. Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, trên một vách núi cao chót vót phía trước bất ngờ vù một tiếng, chiếu xuống một đạo hào quang, soạt một tiếng cắm xuống trước chân Lý Lão Huyền.

Lý Lão Huyền sợ hết hồn, Vũ La mỉm cười khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh ngọn núi kia có một tảng đá lớn. Tảng đá này hết sức kỳ lạ, đong đưa qua lại trong gió núi, phát ra những tiếng kêu ken két.

Trên tảng đá có một tu sĩ đang khoanh chân ngồi, đong đưa theo tảng đá kia. Dường như chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thôi cả người lẫn đá phải rơi xuống.

Đạo hào quang kia cắm xuống mặt đá cứng rắn, chính là một mũi tên bằng tinh kim.

Đuôi mũi tên có một miếng vải nhỏ, trên đó vẽ một ký hiệu kỳ dị, bên dưới có hai chữ triện to: Dừng bước.

Hai chữ này cũng không biết là dùng chu sa hay là máu tươi viết lên, màu đỏ tươi vô cùng nổi bật.

Tu sĩ trên đỉnh núi không nói nửa lời, sau khi bắn ra mũi tên này dường như không hề nhìn thấy mọi người, lại khoanh chân ngồi xuống như trước.

Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn lập tức đi lên, lộ vẻ tức giận:

– Tên khốn kiếp này dám chọc ta…

Vũ La khoát tay, hai người lập tức không dám nói nữa.

Lý Lão Huyền thấy ký hiệu kỳ dị trên miếng vải kia, nhất thời sợ hãi tới nỗi mặt sắc trắng bệch, bất chấp tất cả nắm lấy Vũ La kéo lui về phía sau:

– Thần tiên, chúng ta đi mau!

Vũ La bất động thanh sắc đi theo y lui về phía sau mấy trăm trượng, vừa đi vừa hỏi:

– Tại sao?

Lý Lão Huyền nói rất nhanh:

– Chắc chắn ngài cũng đã nhìn ra, người trên vách núi kia cũng là thần tiên giống như các ngài. Ta nhận ra ký hiệu kia, đám người bảo tiêu chúng ta chuyện gì cũng biết một chút, mới không bị mất mạng một cách hồ đồ. Ba mươi năm trước lúc ta vừa mới áp tiêu, có một vị tiền bối bối phận rất cao nói cho ta biết, một khi gặp phải ký hiệu này lập tức quay đầu, không được suy nghĩ nhiều. Chỉ cần chậm một chút, ắt sẽ khó giữ được tính mạng.

– Theo vị lão tiền bối kia nói, ký hiệu kia chính là ký hiệu của một môn phái Tiên Nhân hết sức hùng mạnh ở phía Nam Tây Hà sơn. Môn phái này cho dù trong thế giới của Tiên Nhân cũng là số một số hai, phàm nhân chúng ta không thể trêu chọc được.

Y nhìn một người Vũ La một chút, không tiện nói trắng ra:

– Mặc dù các ngài không sợ, nhưng cũng không cần thiết gây ra phiền phức không đáng có…

Vũ La nhìn sang Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn:

– Xung quanh Tây Hà sơn này có môn phái tu chân nào vậy?

Phòng Thu Thanh nghi hoặc:

– Chưa từng nghe nói có môn phái nào nổi tiếng cả…

Đỗ Tuấn rất nhanh lấy ra một ngọc giản, bắt đầu tìm kiếm trong đó. Mãi đến cuối cùng, y mới vỗ ngọc giản đánh bốp:

– Khụ, quả thật không dễ dàng, rốt cục cũng tìm ra. Thì ra là cổ Sơn môn, một môn phái nhỏ bất nhập lưu…

Vũ La nhìn sang Lý Lão Huyền, Lý Lão Huyền hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ là ra sức thúc giục:

– Ba vị ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính, vị tiền bối kia đã vô cùng trịnh trọng căn dặn ta. Mấy chục năm qua ta cũng đã dò la, môn phái kia quả thật hết sức hùng mạnh.

Vũ La suy nghĩ một chút, giơ tay chỉ Đỗ Tuấn:

– Đưa yêu bài của ngươi cho y.

Đỗ Tuấn buồn bực, nhưng vẫn lấy Ám Vệ Yêu Bài của mình giao cho Lý Lão Huyền. Vũ La cười nói:

– Lý lão ca, ngươi cầm lấy Yêu Bài này đi tới, cho người nọ xem một chút.

Lý Lão Huyền kinh ngạc:

– A?

Vũ La an ủi:

– Không cần sợ, ta bảo đảm ngươi không có chuyện gì, hơn nữa sẽ được hưởng thụ đãi ngộ vô cùng cao quý.

– Nhưng là… Cái này… Không thể nào…Vũ La không nhịn được nữa:

– Không phải trước kia ngươi đã nói dầu sôi lửa bỏng không dám từ nan ư?

Lý Lão Huyền há to miệng, nhìn Vũ La một lúc lâu, rốt cục hung hăng cắn răng một:

– Được, ta đi!

Dáng vẻ y sẵn sàng anh dũng hy sinh, nắm chặt yêu bài trong tay, bắt đầu bò lên sườn núi. Y dùng cả tay lẫn chân, rất nhanh đã lên tới đỉnh núi.

Y hít sâu một hơi khí lạnh, giơ cao yêu bài trong tay, nhắm mắt lại sải bước đi về phía người nọ.

Đạo hào quang mà y trông đợi mãi không thấy xuất hiện. Đến khi y tới trước mặt người nọ bèn mở mắt ra, lúc này nhìn thấy nhân vật thần tiên kia đang ngơ ngác nhìn chằm chằm yêu bài trong tay mình.

Lý Lão Huyền cắn răng giơ cao yêu bài trước mặt người nọ.

Người nọ run lên một, sau đó thình lình quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục:

– Thượng sai có gì căn dặn?

Lý Lão Huyền lập tức ngây người.

Y ngàn vạn lần không ngờ rằng mình làm theo lời vị tiền bối kia, lại khiến cho người của môn phái số một số hai trong thế giới thần tiên phải quỳ xuống trước yêu bài.

Ba người Vũ La xuất hiện sau lưng Lý Lão Huyền khi nào không biết, Đỗ Tuấn quát to một tiếng:

– Phải chăng là người cổ Sơn môn?

Người nọ khom mình:

– Đúng vậy.

Đỗ Tuấn vẫy tay một, Ám Vệ Yêu Bài từ tay Lý Lão Huyền bay trở lại.

– Ai bảo các ngươi ngăn chặn ở chỗ này?

Người Cổ Sơn môn nghe giọng Đỗ Tuấn tỏ vẻ không vui, vội vàng đáp:

– Không dám lừa gạt thượng sai, chính là sáu ngày trước, Môn chủ nhận được truyền thư của Băng Nguyệt sơn Đinh tiên tử, bảo chúng ta ngăn chặn vùng rừng núi này, sau đó nàng sẽ chạy tới.

– Băng Nguyệt sơn thực lực hùng mạnh, cổ Sơn môn chúng ta không dám không nghe.

Băng Nguyệt sơn cũng chỉ là môn phái nhị lưu, so ra còn kém cả thập đại môn phái, nhưng nếu so với môn phái bất nhập lưu như cố Sơn môn, quả thật là quá hùng mạnh.

Sắc mặt Vũ La sa sầm, lên tiếng căn dặn:

– Mau điều tra Băng Nguyệt sơn, để xem Đinh Tái Tuyết có ý gì, lại muốn phong ấn Tây Hà sơn.

Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh cùng nhau khom người lĩnh mệnh:

– Dạ!

Vũ La lạnh giọng nói:

– Bảo nhân mã của các ngươi mau cút cho ta, lặng lẽ rút lui ra khỏi nơi này, không cho phép sử dụng bất kỳ một tia linh lực nào. Nếu để cho ta cảm ứng được dao động linh lực, vậy các ngươi chờ diệt môn đi thôi!

Tu sĩ kia lại run lên, từ trước tới nay nghe nói Ám Vệ hung tàn, nhưng chưa tới mức như hiện tại, vừa mở miệng ra đã đòi diệt môn.

Nhưng y không hề dám phản bác. Tuy rằng trong mắt phàm nhân, cổ Sơn môn ở trên cao không thể với, nhưng trên Tu Chân Giới chỉ là cái rắm, khá hơn một chút so với tán tu, ai cũng có thể giày xéo được.

Nhưng cứ như vậy mà đi cũng vô cùng khó xử, y bèn nói:

– Thượng sai, có thể chỉ giáo tôn hiệu được chăng, cổ Sơn môn chúng ta bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử, dù sao cũng phải hồi báo Đinh tiên tử một tiếng, bằng không chúng ta không thể chịu nổi lửa giận của Đinh tiên tử.

Sắc mặt Vũ La trở nên âm trầm đáng sợ, nếu như ma đầu kia thật ẩn thân trong núi này, Cổ Sơn môn làm như vậy chắc chắn là đập cỏ động rắn. Lần này lỡ mất cơ hội giết chết ma đầu, sẽ tạo ra thêm không biết bao nhiêu sát nghiệt. Cho nên Vũ La mới đùng đùng nổi giận, thốt lên lời nói đòi diệt môn vừa rồi.

– Bảo Môn chủ các ngươi nói với Đinh Tái Tuyết, đích thân tới biệt viện Yên sơn thỉnh tội. Bằng không đừng nói Đinh Tái Tuyết, dù là Băng Nguyệt sơn cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!

Người nọ sửng sốt:

– Biệt viện Yên sơn…

Thình lình y sực nhớ ra, vội vàng dập đầu xuống mặt đá đánh binh một tiếng:

– Ngài… Ngài là Diệt Môn Giám Ngục Vũ La Vũ Đại nhân!

Y buột miệng kêu lên ngoại hiệu của Vũ La. Ngoại hiệu này từ trước tới nay vẫn lưu truyền bên ngoài, không ai dám nói ra trước mặt Vũ La. Hiện tại nghe người đầu tiên gọi mình như vậy, Vũ La cũng phải sững sờ, nhớ lại một chút, dường như mình hết sức tàn nhẫn. Cửu Đại Thiên Môn bị diệt hai môn, đạp đố một môn, quả thật cũng không uổng danh hiệu Diệt Môn Giám Ngục này.

Tu sĩ Cổ Sơn môn kia dập đầu xong, vội vàng bò dậy:- Tiểu nhân lập tức đi báo cho chưởng môn…

Sau đó mông y bốc khói, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đi, vù một tiếng đã không còn thấy bóng dáng.

Diệt Môn Giám Ngục… Chẳng trách vừa mở miệng đã đòi diệt môn người ta, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường…

Tên đệ tử Cổ Sơn môn kia quả thật đã bị Vũ La làm cho sợ hãi không ít.

Y đi rồi, Vũ La cũng đã bình tĩnh lại. Chuyện đã xảy ra rồi, giết những người đó cũng không làm nên chuyện gì, huống chi người không biết không có tội, lúc nãy nói vài câu như vậy cũng đã hả giận.

Lý Lão Huyền bên cạnh ngây người ra như phỗng, rốt cục ba vị này là nhân vật thế nào, vì sao thần tiên khác gặp phải cũng bị dọa cho sợ hãi như vậy?

Lúc này Vũ La không rảnh để ý tới tâm trạng của Lý Lão Huyền, hắn đi tới đi lui tại chỗ, chợt khoát tay:

– Đỗ Tuấn, đi tìm Môn chủ cổ Sơn môn tới đây.

Đỗ Tuấn nhảy nhót mấy cái giữa vùng rừng núi, tìm được đám đệ tử cổ Sơn môn đang vội vàng lẩn trốn. Môn chủ cố Sơn môn đã sớm nghe môn hạ đệ tử nói tới là ai, suýt chút nữa bị làm cho sợ đến đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Sau lại nghe nói Diệt Môn Giám Ngục các hạ không có ý trách phạt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ra lệnh tất cả môn hạ vội vàng chuồn đi. Kết quả còn chưa đi ra ngoài mười dặm, đã bị Đỗ Tuấn lôi trở lại.

Môn chủ Cổ Sơn môn bị làm cho sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, suýt chút nữa vãi ra quần. Vừa thấy Vũ La, y lập tức mềm nhũn toàn thân phủ phục dưới đất, chỉ có thể nói lắp bắp:

– Vũ… Vũ Đại nhân… Ngài… Ngài…

Vũ La không nhịn được khoát tay:

– Ta hỏi ngươi, ngươi dẫn môn nhân ngăn chặn ở đây, có từng phát hiện quanh đây có nơi nào khác thường chăng?

– Có… Có gì khác thường?

Vẻ mặt tên Môn chủ ngơ ngác.

Vũ La quyết định hỏi cụ thể hơn một chút:

– Có từng phát hiện ra cổ trùng kỳ dị chết đi trên một vách đá nào đó hay không?

Môn chủ Cổ Sơn môn vẫn tỏ ra ngơ ngác. Vũ La thấy ánh mắt y vô thần, biết người này bị mình dọa cho sợ choáng váng, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ bản tọa đáng sợ tới mức này sao? Tiền kiếp mình Thống Lĩnh Nam Hoang, cũng không có uy như vậy, vì sao cả đời này “cải tà quy chính”, lại có hiệu quả khiến cho con nít khóc đêm phải nín?

Hắn cố gắng làm cho giọng mình ôn hòa một chút, tiến tới đỡ người kia dậy:

– Ngươi không cần sợ hãi, tìm ngươi tới chẳng qua là hỏi một ít chuyện tình, ngươi cứ việc thành thật trả lời là được, không có nguyên nhân gì khác.

Không ngờ hắn vừa nói như vậy, Môn chủ cổ Sơn môn lập tức quỳ sụp xuống trở lại, lạy như tế sao:

– Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân tha mạng, chúng ta thật không biết ngài hành sự ở chỗ này, nếu biết, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám.

Vũ La ngạc nhiên:

– Ngươi… Ngươi nói như vậy là có ý gì?

Môn chủ Cổ Sơn môn nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên:

– Vũ, Vũ Đại nhân, mỗi lần Ám Vệ tìm người hỏi, cũng nói như vậy, kết quả những người bị gọi đi không có một người nào trở lại.

Vũ La quay đầu lại nhìn Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh, hai người tỏ ra lúng túng nhưng cũng không phủ nhận.

Vũ La dở khóc dở cười, trong lòng thầm hiểu: Mặc dù trong mắt Ám Vệ, dường như mình hoạt bát khả ái, ai cũng có thể làm thân, nhưng đó là vì mình thân ở trong đó. Trong mắt người ngoài, Ám Vệ chính là quái vật khổng lồ quen ăn tươi nuốt sống, hung ác tàn nhẫn.

Mình mang tiếng xấu Diệt Môn Giám Ngục, lại dẫn theo Ám Vệ, cũng khó trách người ta sợ hãi.

Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là an ủi:

– Ngươi yên tâm, ta nói cũng là lời thật.

– Ngươi không cần sợ hãi, hãy suy nghĩ cho thật kỹ, có vách núi nào có cổ trùng kỳ dị chết ở đó không?

Môn chủ Cổ Sơn môn hồ nghi nhìn hắn:

– Không giết ta thật ư?

– Đương nhiên là thật.

– Không diệt Cổ Sơn môn ta thật ư?

Vũ La có vẻ căm tức:

– Ngươi đáng để ta lừa sao?