Q.9 - Chương 6: Kỳ Môn Trận

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chúng đệ tử đều kinh ngạc, cả mấy vị giảng tập cũng bất ngờ, so ra thì họ cũng không bằng Điền Anh Đông, ghen tị cũng đành chịu vậy.

Sùng Dần nhíu mày hạ giọng: “Tiểu tử này đúng là… Ôi, Tôn Lập sao lại gặp phải y.”

Sùng Bá bĩu môi: “Hắc, không biết Vọng Minh sư thúc dốc cho y những gì.”

Các đệ tử vốn khinh mạn sau khi Điền Anh Đông mất danh hiệu “tân đệ tử đệ nhất nhân” liền thầm hối hận, đâu chỉ một việc mà luận thành bại? Người ta là Bảo lưu tuệ căn trong thập đại tuệ căn, phát triển về lâu dài thì ai là đối thủ?

Chúng đệ tử cảm thán: Bảo lưu tuệ căn, quả nhiên danh bất hư truyền.

Điền Anh Đông tuy vẫn quỳ nhưng tự tin vô vàn, không coi tân đệ tử nào khác ra gì, kể cả Tôn Lập.

Tại Liên Hoa Đài thôn ta chèn ép được ngươi, đến Tố Bão sơn vẫn thế!

Điền Anh Đông phi thường khẳng định, Vọng Long sẽ chấp nhận đề nghị, y cũng như Tôn Lập, đều biết Vọng Long thực dụng vô cùng, tuy y có thể nổi giận vì có người bác đi quyết định nhưng vì an toàn, tuyệt đối sẽ không lơ là.

Chọn y mới là chính xác.

Quả nhiên Vọng Long tỏ vẻ thận trọng, nhìn Tôn Lập rồi Điền Anh Đông, nhãn thần mềm đi.

Điền Anh Đông thản nhiên, tất cả đúng như dự liệu.

“Vậy…” Vọng Long định đồng y, Tôn Lập chợt lên tiếng: “Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong là thắng mỗ?”

Điền Anh Đông nhíu mày, Vọng Long nói: “Đứng lên nói đi.”

“Vâng, đa tạ sư thúc.” Y đa tạ Vọng Long, rồi nhìn Tôn Lập: “Đương nhiên, có thể ngươi lại đột phá, đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong, bất quá dù thế chúng ta cũng còn một chút cách biệt, không phục thì có thể nhờ sư thúc nhận xét.”

Tôn Lập xua tay, thần sắc ơ hờ: “Ta không nói thế, Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng muốn hơn ta thì không đủ.”

Y đứng cạnh Điền Anh Đông, linh nguyên bạo phát như pháo hoa bừng lên, quang mang càng lúc càng cao, càng sáng, hoa mỹ mà tráng lệ, nhất thời khí chất Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong của Điền Anh Đông bị ép lùi lại.

Điền Anh Đông vẫn tuấn lãng phong hoa, vẫn là Bảo lưu tuệ căn, nhưng đứng cạnh Tôn Lập thì thành vai phụ, không sáng nổi một quang mang, thậm chí dễ dàng bị quên lãng.

Bao nhiêu thản nhiên, tự tin trước đó biến thành kinh ngạc, không giữ được phong độ.

Tất cả bị Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng của Tôn Lập biến thành trò cười.

Các đệ tử ban nãy còn thấy Điền Anh Đông là tuyệt thế thiên tài, vĩnh viễn không bị ai chế thì đều thay đổi quan niệm.

Linh quang áp chế Điền Anh Đông thấy rõ khiến các đệ tử không biết Vọng khí chi thuật cũng nhận ra Tôn Lập đã đạt Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng!

Nên trước đó gã mới khẳng định: đệ tứ trọng không đủ.

Dù cảnh giới nào thì qua ải là khó nhất, từ đệ tứ trọng đến đệ ngũ trọng, nói đơn giản nhưng thực tế thì tu hành đột phá luôn cực khó.

Điền Anh Đông dưỡng thương mà tu vi đại tăng đến đệ tứ trọng điên phong, xem ra đã không tin nổi nhưng muốn từ đệ tứ trọng điên phong tiến tới đệ ngũ trọng, thì không chỉ thiên tư là quyết định được, mà cần cả cơ duyên và cảm ngộ! Dù sắp đột phá thì bị hãm lại mấy tháng, thậm chí mấy năm mấy chục năm cũng không có gì lạ.

Tôn Lập lần trước đánh bại Điền Anh Đông thì tu vi chỉ ngang ngửa nhưng giờ đã vượt lên, đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, vượt hẳn thành tựu của đối phương.

Sùng Trọng vốn nhận ra Tôn Lập, mắt lóe tinh quang, thầm nhủ canh bạc này đã thắng!

Sùng Kim và Sùng Mạch thầm nhíu mày, thành tích của Tôn Lập càng tốt họ càng bất an.

Sùng Dần thấy thể nội Tôn Lập bừng lên linh quang thì tròn mắt không dám tin, còn sử dụng Vọng khí chi thuật xác nhận gã đích đích xác xác là Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng thì mới sờ cái cằm nhẵn thín, lớn lối: “Ta đã nói mà, Tôn Lập sao có thể thua Điền Anh Đông, dù gì cũng là người ta coi trọng!”

Sùng Bá ho khan, Sùng Dần cười hì hì: “Là người chúng ta coi trọng!”

Y lại lần hồ rượu, thò tay vào trữ vật không gian thì nhận ra còn có người khác nhưng đã lên cơn thèm thì rất khó chịu, Sùng Bá nhét dược hoàn vào tay y, y hớn hở: “Cũng là ngươi tốt!”

Dược hoàn ném vào miệng, cắn vỡ vỏ, bên trong là rượu.

Sùng Dần từ từ nhâm nhi, thoải mái hẳn.

Y mỉm cười, Sùng Bá chắp tay sau lưng như không thấy.

Một lúc sau thì toét miệng cười: “Ta biết là tiểu tử đó được mà, lần này giẫm nát Điền Anh Đông, quả thật dễ chịu!”

Bọn Giang Sĩ Ngọc ngẩn ra nhưng có phản ứng đầu tiên trong các đệ tử.

“Thôi vậy, ta quen bị y đả kích rồi, cứ lặng lẽ đột phá.”

“Đúng thế, người ta tưởng mình Phàm nhân cảnh đệ tam trọng là rút ngắn cự ly, ty tức thì thành đệ ngũ trọng!”

“Không đợi chúng ta mà càng lúc càng xa, không có nghĩa khí, tu hành quên cả huynh đệ!”

“Đúng, y đáng bị phê phán, là điển hình phản diện…”

Bọn Giang Sĩ Ngọc đứng cách Tôn Lập không xa, lại cố ý nói để gã nghe thấy, Tôn Lập đang hào hứng cũng suýt ngã nhào: kết bạn sai lầm đây mà!

Vọng Long nheo mắt nhìn Tôn Lập: “Được rồi, đừng thể hiện nữa.”

Tôn Lập thu linh quang, thần sắc như thường.

Điền Anh Đông vẫn là Điền Anh Đông, Tôn Lập vẫn là Tôn Lập nhưng trong mắt chúng đệ tử thì địa vị cả hai nghịch chuyển hẳn.

Vọng Long nhạt giọng: “Tôn Lập đi, Điền Anh Đông lui về. Tôn Lập theo ta.”

Vọng Long chắp tay đi sang một bên.

Tôn Lập đi theo.

Bọn Sùng Trọng vội theo gót.

Vọng Long đến tận cửa động, tránh khỏi ánh mắt tất cả mới thò tay vào trữ vật không gian lấy ra một hộp bằng gỗ đỏ dài bẹt.

Mở hộp ra, có bốn là đạm thanh sắc tiểu kỳ cỡ nửa bàn tay.

Vọng Long đưa hộp cho Sùng Trọng: “Mỗi người một cây.” Sùng Trọng phân phát.

Tôn Lập cầm lên, lần đầu tiên chạm vào kỳ môn trận, lá cờ bình thường lại rất nặng, không biết dùng nguyên liệu gì chế thành.

Tôn Lập dồn linh nguyên, thoáng sau đã hiểu rõ cấu tạo nội bộ.

Vọng Long cho họ mượn kỳ môn trận thì tất nhiên không sợ, trận pháp trong đó và phương pháp luyện chế đều được thủ đoạn đặc thù che giấu, nhưng với La Hoàn và Võ Diệu thì không là gì.

Tôn Lập đã chuẩn bị: “Võ tổ hay La tổ trước?”

La Hoàn hầm hừ: “Võ Diệu trước đi, ta nói trước chắc y tức chết.”

Võ Diệu không hề khách khí, nói ngay: “Hiện tại các ngươi sao hả, hạng bét này mà cũng dùng trận pháp che giấu? Thời đại của ta thì loại này vứt ra đường còn phải đi nhanh, bị người ta biết của mình thì thật thẹn chết! Hiện tại còn phải giấu đi, sợ người ta nhận ra…”

Y lâu rồi không tìm được đối tượng phát tiết, có cơ hội này thì thống thống khoái khoái.

Kỳ môn trận tuy có bốn lá nhưng Võ Diệu và La Hoàn nhìn một là đoán ra cả trận pháp.

Võ Diệu phát tiết xong, La Hoàn muốn nói gì cũng bị nói rồi thì thở dài: “Nghĩ cách thay đổi đi, không thì thứ đó vô dụng, vào mà có nguy hiểm thì chỉ còn đường chết.”

Tôn Lập giật mình: “Thay đổi? Thay đổi thế nào? Thời gian ngắn…”

La Hoàn bảo: “Ta dạy ngươi một cách rất dễ, ngươi nói với tên ngốc đó, để y động thủ.”

Vọng Long tại Tố Bão sơn trung tuyệt đối là nhân vật hạng nhất, cả chưởng giáo Vọng Hư cũng mười phần e dè, nhưng với La Hoàn và Võ Diệu thì thành trí óc có vấn đề.

Cách La Hoàn dạy Tôn Lập rất đơn giản, chỉ cần cho thêm hai nét khắc trận pháp vào mấy vị trí không ngờ, kỳ môn trận có thêm tám nét.

Nhưng hiệu quả kinh nhân, ít nhất khiến uy lực kỳ môn trận thêm bốn phần!

Tôn Lập tính rằng gã làm thì nửa canh giờ là xong, Vọng Long đích thân làm còn nhanh gấp mấy.

Nhưng gã do dự, có nên nói với Vọng Long?

Nói với y có khác nào vả thẳng vào mặt, hơn nữa y có tin không cũng là vấn đề.

Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Tôn Lập không muốn bạo lộ mình bất phàm.

Không tốt đẹp gì mà càng khiến bị chú ý.

Nhưng Võ Diệu nói một câu khiến gã hết lo: “Đằng nào cũng bị Vọng Hư để ý, Vọng Long khẳng định có biết, còn sợ gì?”

Tôn Lập gật đầu, hà huống kỳ môn trận liên quan đến sinh tử.