Q.6 - Chương 18: Phàm Nhân Cảnh Đệ Tứ Trọng

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bọn Tôn Lập chiến lực hơn xa y, luận bối cảnh càng không thua gì. Tại thư viện, Sùng Dần và Sùng Bá bao che cho gã rõ ràng, Phùng Trung biết nên không dám động thủ.

Tôn Lập kỳ thực không coi Phùng Trung vào đâu, biết mình tiến tới thì tiểu nhân đắc chí như y dù gì vẫn là tiểu nhân, sẽ phải lùi bước. Quả nhiên Phùng Trung và thủ hạ cùng lui vào bãi cỏ, mắt đầy phẫn nộ.

Tôn Lập muốn xem phản ứng của Điền Anh Đông.

Bất ngờ là Điền Anh Đông chỉ cười nhạt, chủ động nhường đường.

Tôn Lập thầm mắng ngụy quân tử, nhất thời không tiện phát tác, năm người “nghênh ngang” ép tất cả sang bãi cỏ, bá khí vô song đi qua.

Đằng sau lặng ngắt như tờ.

Lúc không thấy ai, Tôn Lập mới ho: “Tiểu Ngọc, Tiểu Mai, ta phải phê bình các ngươi, không thể vì tu vi cao mà cậy thế ép người, ban nãy các ngươi mới đáng ghét làm sao!”

“Phì!” Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai cùng châm chích: “Ngươi còn liêm sỉ không!”

Chúng nhân cười to, biểu hiện ban nãy đích xác bá đạo nhưng sau khi nhập môn, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đều dồn nén, ban nãy bao nhiêu dồn nén trong mấy tháng đã tan, tuy không hậu đạo, nhưng trong lòng nhẹ tênh.

Đoạn Giang Sĩ Ngọc nói: “Điền Anh Đông còn biết ẩn nhẫn, nhưng Phùng Trung thì không, sẽ tìm cách trả thù ngươi.”

Tôn Lập coi thường: “Ta sợ y?”

Tô Tiểu Mai nói: “Loại người đó rất phiền, không sợ y nhưng y không quang minh chính đại cạnh tranh với ngươi mà sẽ giở âm mưu quỷ kế.”

Tôn Lập ve cằm rồi bảo Đông Phương Phù: “Có tin mỗ không?”

Đông Phương Phù hổ thẹn: “Tôn sư huynh hỏi thế người ta càng xấu hổ, sư huynh bảo tiểu muội phải làm gì?”

Tôn Lập cười: “Không làm gì mà tặng một cơ duyên!”

Hôm nay là giờ đơn đạo của Sùng Trọng, Tôn Lập làm gì y cũng kệ.

Được tự do, Tôn Lập nằm dài trên bàn vẽ lung tung, những ý tưởng này chợt này ra nên gã không chuẩn bị, tìm khắp trữ vật không gian chỉ thấy giấy vàng để vẽ linh phù nên dùng luôn viết lại ý niệm về trận pháp.

Là để cho Đông Phương Phù, chỉ cần nàng ta hơn Phùng Trung về trận pháp tu vi, thậm chí đạt tới mức có thể cùng Vọng Thắng lão đạo thảo luận trận pháp thì Phùng Trung sẽ phải dốc hết tinh lực vào nghiên cứu, không thể nghĩ được gì nữa.

Đương nhiên đấy chỉ là kế tạm thời, Tần Thiên Trảm gã còn giết, Phùng Trung dám làm gì thì gã không ngại lấy thêm một mạng.

Khó là ở chỗ đủ liều lượng – Tôn Lập đưa cho Đông Phương Phù đương nhiên không phải tinh tủy. Chỉ hơi cao hơn mức trận pháp của tu chân giới hiện tại.

Những thứ này với Võ Diệu là quá tệ mạt, theo lời y thì người nghiên cứu trận pháp không hiểu nổi những điều đó thì nên đập đầu vào tường tự vẫn cho xong!

Nhưng như thế đủ khiến Đông Phương Phù biến thành trận pháp thiên tài trong mắt Vọng Thắng.

Tôn Lập tung ra kế một đá ba chim.

Tạm thời cầm chân Phùng Trung không phải là tác dụng trọng yếu nhất. Trừ thử ra gã còn hai mục đích: một là thành toàn cho Đông Phương Phù. Hai là thử nàng ta.

Đông Phương Phù dĩ tưởng học được tinh tủy trận pháp, qua cầu rút ván… Tôn Lập có cách khiến nàng ta hối hận cả đời.

Tan học, Tôn Lập vắt óc mới tìm ra tám điểm quan trọng, giảng giải rõ, với tư chất như Đông Phương Phù sẽ hiểu ngay.

Y đưa cho Giang Sĩ Ngọc: “Giao cho Đông Phương Phù thì bảo tam điều này không nói hết ra một lần, cách vài ngày nói ra một điều là được.”

Giang Sĩ Ngọc gật đầu, kinh ngạc nhìn Tôn Lập: “Ngươi biết về trận pháp? Hơn nữa…”

Tôn Lập xua tay: “Đừng hỏi, ta không nói rõ được.”

Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, Phùng Trung rất yên tĩnh, hiếm khi xuất hiện tại nhóm chữ Đinh, mỗi ngày trừ tu luyện, tinh lực đều đổ vào nghiên cứu trận pháp. Bỏ hết đơn đạo, chế khí!

Ngược lại Đông Phương Phù rất thong dong, những thứ Tôn Lập đưa cho rất trọng yếu, đứng trên điểm cao hơn mức của tu chân giới hiện thời, nhiều điểm nghi vấn chỉ nhìn là hiểu.

Tuy nhiều phương diện kém xa lão quái vật nghiên cứu trận pháp cả trăm năm như Vọng Thắng nhưng đã bỏ Phùng Trung lại xa lắc.

Đông Phương Phù mỗi ngày cứ rỗi là đến gặp Giang Sĩ Ngọc – theo lời nàng ta vì tu luyện trận pháp, nên thời gian cạnh y ít hơn Lý Tử Đình.

Tháng này sắp hết, các đệ tử vào Tố Bão sơn đã gần năm tháng.

Nhiều đệ hiểu rõ thời gian tại Tố Bão sơn của mình qua ngày nào mất ngày đó, cuối tháng thứ năm lại có một toán đệ tử thành công đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, còn hi vọng ở lại.

Tô Tiểu Mai đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.

Tôn Lập khắc xong trận pháp để phá quan, tiêu hao nguyên liệu trị giá hơn hai trăm linh thạch, trừ ra còn khảm theo ba trăm sáu mươi linh thạch.

Trước đó gã thấy mình lần ra ngưỡng liền khắc trận pháp, rồi đốt Ngưng trầm hương mộc, chuẩn bị Bách minh đơn. Nhưng tu luyện cả đêm, công lực tiến bộ mà chưa có dấu hiệu phá ải.

Cảm giác này cứ vấn vít, gã muốn bỏ học cả ngày để tu luyện nhưng tâm thần không yên, không thể hút đại nhật chân hỏa.

Thử mấy lần, gã đành bỏ cuộc, lên lớp.

Rồi từ trưa đến tối, gần như không ăn uống, chỉ vùi đầu khổ tu.

Thư viện đưa cơm đến cứ để ở cửa – tối đưa cơm đế lại lấy phần lúc trưa đi.

Tần Thiên Trảm hạ độc gã. Tôn Lập chưa quên nhưng tạm thời không tra xét đệ tử nhà bếp, mấy hôm nay cơm nước không có vấn đề gì, gã hiểu đệ tử đáng thương nào đó bị Tần Thiên Trảm bức ép, không còn Tần Thiên Trảm thì không ai hại gã.

Liên tục bốn ngày, gã thấy mình sắp đột phá nhưng đến lúc quan trọng nhất lại mất đi cảm giác đó.

Tối nay gã theo lệ mở phong ấn trận pháp, phong bế căn phòng. Gã cắt một miếng Ngưng trầm hương mộc rồi đốt trong lò hương, xếp bằng giữa trận pháp. Mười viên Bách minh đơn xếp cạnh tay.

“Phàm gian nhất thế thiên” từ từ vận chuyển, chu thiên tinh lực trút vào thể nội.

Lần này tám huyệt đạo cơ hồ được hoàn toàn thần hóa, tinh quang sáng rực, ngân ti như lửa, gã tưởng có thể đột phá bất cứ lúc nào nhưng khi hút chu thiên tinh lực vào thì cả tám như động không đáy, hút mãi chưa đầy.

Tôn Lập thở dài. Hít Ngưng trầm hương mộc, từ từ chìm vào cõi lòng, tối nay khó thành rồi.

Sau nửa đêm, gã đã vận chuyển chín đại chu thiên, từ từ thở ra, chuẩn bị thu công, đúng lúc đó chu thiên tinh thần vận chuyển tựa hồ có thay đổi vi diệu, tám huyệt đạo rung khẽ, tinh quang ràn rạt…

“Oành!”

Thể nội nổ vang, gã không hề chần chừ khởi động trận pháp. Thiên địa linh khí nhưng chóng ngưng tụ lại, qua trận pháp trút vào thể nội.

“Phàm gian nhất thế thiên” tiếp tục vận chuyển, hút linh lực và chu thiên tinh lực thành một. Chu thiên tinh lực đồng hóa thiên địa linh khí, dồn vào huyệt đạo.

Chính thức bắt đầu vượt ải!

Ngưng trầm hương mộc, Xa hào trận pháp, cộng thêm nỗ lực của gã, phá ải mười phần thuận lợi. Tám huyệt đạo triệt để bị thần hóa thì bắt đầu tu luyện giai đoạn sau: thần hóa mười sáu huyệt đạo.

Mười sáu huyệt đạo như mười sáu cự thú Thao thiết, gần như không bao giờ đủ, dù gã dốc bao nhiêu linh khí, tinh lực dồn vào mà vẫn ảm đạm vô quang.

Nếu không thể thần hóa các huyệt đạo thì lần này thất bại.

Lần tới càng gian nan, mà lần tới là khi nào thì gã không chắc.

Gã đành hút thêm chu thiên tinh lực, lấy thêm thiên địa linh khí từ trận pháp dồn vào mười sáu huyệt đạo.

Chu thiên tinh lực càng lúc càng nhạt, sau cùng biến thành đại nhật thần hỏa, Tôn Lập biết trời đã sáng, gã không thể dừng, đại nhật thần hỏa được chuyển hóa thành tinh lực chảy vào huyệt đạo, may mà thiên địa linh khí không đổi.

Bất tri bất giác đại nhật thần hỏa biến thành chu thiên tinh lực, đan nhau hai lần thì ba trăm sáu mươi khối linh thạch hao tận, thiên địa linh khí bị cắt đường cung cấp!

Ngưng trầm hương mộc đã cháy hết, Tôn Lập không kịp đốt tiếp.

Đến lúc nguy cơ! Tôn Lập mở mắt búng tay, tia lửa chạm vào Ngưng trầm hương mộc, mùi thơm lan khắp phòng, bổ sung phần nào thiên địa linh khí tổn thất.

Gã nhanh chóng chụp Bách linh đơn uống liền.

Linh đơn xuống bụng thì hóa thành linh lực thuần túy nhất đổ vào kinh mạch…

Một viên!

Hai viên!

Ba viên!

Tôn Lập không biết đã dùng bao nhiêu Bách minh đơn, chỉ cần thấy linh nguyên không đủ là lấy ra uống.

Lúc gã thò tay vào thì trống trơn!

Lòng gã chìm xuống…

Mười viên Bách minh đơn được đặt cạnh tay, chụp là thấy nhưng giờ chụp hụt, chỉ có thể là đã dùng hết.

Gã vốn tưởng năm viên là đủ, mang tới mười viên là thừa, nhưng lần này phiền rồi!

Thể nội linh nguyên nhanh chóng yếu đi, lần này xung quan thất bại, chỉ e lần tới không chỉ mười viên Bách minh đơn là thành công, hơn nữa thương tổn cực lớn.

La Hoàn cho là mười viên thừa đủ – y và Võ Diệu chỉ khi Tôn Lập tu hành mới đoán sai, “Tinh hà chân giải” hiệu xưng thiên hạ đệ nhất, dù cả hai cũng không hiểu rõ, không nắm được nhiều thứ.

Sắp thất bại, Tôn Lập thở dài, tiếc nuối vô hạn. Đột nhiên mùi Ngưng trầm hương mộc trong mũi tăng thêm, không lâu sau bổ sung đủ linh nguyên!

Tôn Lập không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng được như thế thì gã không lãng phí cơ hội, lập tức dốc toàn lực, phân thành mười sáu làn tiến vào các huyệt đạo!

“Oành!”

Huyệt đạo đầu tiên nổ vang, ngân quang lấp lóe, đã bị thần hóa.

“Oành!”

“Oành!”

Tiếng nổ không ngớt, mười sáu huyệt đạo trong một tuần trà đã bị thần hóa.

Tôn Lập thở phào, lần này đúng là may mắn!

Mùi Ngưng trầm hương mộc trong mũi liên miên bất tuyệt, Tôn Lập mượn sức dung hợp chu thiên tinh lực, triệt để củng cố Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng rồi thu công pháp mở mắt ra.

Mở mắt là gã xót ruột như cào!

Ngưng trầm hương mộc bốc cháy, đã được quá nửa.

Ngưng trầm hương mộc trân quý vô cùng, Tôn Lập tưởng khối thế này đủ cho gã dùng đến Đạo nhân cảnh thậm chí là Hiền nhân cảnh, không ngờ lần này tổn hao quá nửa, không biết có đủ cho đến Phàm nhân cảnh đệ thất trọng không nữa.

Nhưng gã lấy làm may mắn vì đã đốt Ngưng trầm hương mộc, lúc quan trọng thì Ngưng trầm hương mộc bốc cháy, không thì chuyến này gã đã thất bại.

Trận pháp giá trị năm trăm sáu mươi khối linh thạch, mười viên Lách linh đơn, quá nửa khối Ngưng trầm hương mộc – giá đắt quá!

Tôn Lập xung quan lần này là dốc toàn bộ nguồn lực, nhưng gã vẫn vui mừng vì thành công! Đổi lại là ai cũng chấp nhận đổi tất cả lấy cảnh giới, gã không ngoại lệ.

Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thể nội huyệt đạo rừng rực thần quang, linh nguyên cuồn cuộn như sông lớn. So với Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, gã nhận ra mình đã khác, cất tay là diệt được!

Hỏa lôi việt bắn ra, linh nguyên dồn vào thì càng lợi hại!

“Ha ha ha!” Tôn Lập cười vang.

Tôn Lập lại muốn xuất sơn, đệ tử phụ trách ở Huyền Vũ đại điện vãn là người cũ, gã tuy không nói nhưng biết lần trước ai bán đứng mình.

Chỉ là gã hay phải ra ngoài nên không muốn động tới đệ tử đó – họ có lỗi lầm thì mới không khó dễ gã.

Bất quá Tôn Lập chỉ chấp nhận đến thế, cũng như kẻ hạ độc ở nhà bếp, sau này không tái phạm thì gã cũng kệ, họ chỉ bị bức bách nên có thể tha.

Nếu như còn có lần thứ hai…

Tôn Lập hạ thủ tuyệt bất hội lưu tình.

Đã cho cơ hội mà không biết quý thì trách ai?

Quả nhiên đệ tử phụ trách đưa ngay ngọc bài xuất sơn, gã rời Tố Bão sơn là định vòng đến Qua Lam phường thị.

Bạch lộ vân sơn thảo đã có ba trăm năm hỏa hậu, nghĩ đến Thiên đoán thần thiết đổi về được là gã háo hức.

Con đường này gã đi mấy lần, đã quá quen, qua một vách núi hiểm trở, gã chợt có cảm ứng nên ngoái nhìn, gió thu lùa qua, cố khô rung lên, lá cỏ gãy vụn, bị gió cuốn lên càng lúc càng cao.

Gã đang hồ nghi, chợt thấy nguy hiểm, như bị thượng cổ hung thú chăm chú nhìn sau lưng, tức thì sởn gai ốc!

Gã từ từ ngoảnh lại, trên vách núi trước mặt có một người quen đi ra.

Tô Ngọc Đạo!

Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng!