Q.15 - Chương 17: Chuyện Từ Vạn Năm Trước

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lục Bạt Đỉnh không ngờ đến cục diện này, kinh ngạc nhìn chúng nhân, y tăng tiến ba cấp, đạt tới độ cao chưa từng có, vì sao chỉ vì ra sớm hơn Tôn Lập mà tất cả quên sạch thành tích trước đó, lại chỉ quan tâm tới chút thành bại này?

“Chúng ta chờ xem Tôn Lập có ra được không, không ra thì Lục Bạt Đỉnh vẫn là đệ nhất nhân!” Lạc Vân Bằng trầm giọng.

Câu nói này mang lại hi vọng cho chúng đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, họ im lặng chờ đợi, Lục Bạt Đỉnh rầu rĩ ngồi xuống cạnh Lục Khiêm Vĩnh.

Các đệ tử nhìn y, không còn nhiều cuồng nhiệt sùng bá mà hơi hoang mang thất vọng.

Lục Khiêm Vĩnh khẽ vỗ vai tôn nhi, nhạt giọng: “Kệ họ, toàn kẻ mù quáng, con đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, chúng còn muốn gì nữa? Không muốn thua, không vừa ý? Thì tự đi mà tranh!”

Lục Bạt Đỉnh cúi đầu thở dài.

Giang Sĩ Ngọc kinh ngạc, y chỉ nói bừa, không ngờ ra trước lại là Lục Bạt Đỉnh.

Tô Tiểu Mai vui mừng: “Tôn Lập thắng cả Lục Bạt Đỉnh!”

Chung Lâm cười: “Có gì kinh ngạc? Thúc công từng bảo người ta hay bỏ qua người cạnh mình mà kính sợ những nhân vật trong truyền thuyết nhưng thực tế thì người bên cạnh lại ưu tú hơn.”

Chúng nhân thầm nghĩ: họ đều tín nhiệm Tôn Lập, tin gã đánh bại được bất kỳ đối thủ nào nhưng trước đó “truyền thuyết” về Lục Bạt Đỉnh quá thần kỳ, so ra thì họ vẫn bị “truyền thuyết” ảnh hưởng.

Nghĩ kỹ thì bản thân Tôn Lập lẽ nào không phải là truyền kỳ?

Long mạch lặng lẽ chảy từ chỗ sâu nhất dưới lòng đất về chỗ sâu nhất đó. Long mạch theo ý nghĩa nào đó thì là ý chí của đất mẹ tại thế tục giới.

Khí vận chi lực chảy vào thể nội Tôn Lập, “Cửu tinh ngự bản đạo” nhanh chóng chuyển hóa.

“Tinh hà chân giải”, càng về sau tu hành càng nhanh.

“Phàm gian nhất thế thiên” hậu kỳ, tốc độ tu hành của Tôn Lập đã kinh nhân. “Cửu tinh ngự bản đạo”, thậm chí còn nhanh hơn.

Tôn Lập không biết bên ngoài có chuyện gì, chỉ vận công, chuyển hóa khí vận chi lực.

Cơ hội nghìn năm có một này, phải nắm lấy.

Gã không biết đã bao lâu, thấy không thể dung nạp thêm sức mạnh, con suối trong Ấn đường huyệt hơi rung lên, báo hiệu nguy hiểm.

Tôn Lập từ từ thu công, mở mắt.

Gã điểm hóa ba mươi hai đại huyệt, tu vi đột phá kinh nhân, từ Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng thành đệ lục trọng trung kỳ!

Khí vận chi lực khiến ba mươi hai đại huyệt được điểm hóa năm ám huyệt.

Tăng tiến liền bốn cảnh giới!

Thanh đồng trường qua, thiên tử đoạn kiếm, Nhân vương ngọc tỷ cho tới linh thức, Mãng long tỏa liên và huyền thiết cổ kiếm đều được khí vận chi lực tẩy rửa nên càng bất phàm!

Tôn Lập thu pháp bảo, thân thể khẽ ưỡn, như cá nổi lên “mặt nước”.

Gã đáp xuống dốc, ngoái nhìn Đại Tùy long mạch vẫn cuộn chảy, không giảm đi tí nào. Quả nhiên khí vận chi lực mênh mông, phần gã lấy đi không đáng gì.

Thu hoạch lớn đến mức không dám tưởng tượng!

Tôn Lập từng bước tu hành, tại Phàm nhân cảnh rèn giũa căn cơ, lần này tăng tiến lớn nhất khiến gã cũng hơi bốc đồng.

Linh thức phát ra dao động nhu hòa khiến gã bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, lúc thổ ra thì từng tia tử kim sắc quang ti chảy tan, Đạo nhân cảnh đệ lục trọng trung kỳ, gã nhận ra mình chạm tới quy tắc sâu thẳm của thế giới này!

Trởi sắp sáng, chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ phải quay về trước khi ma tu tất công.

Có đệ tử không đợi được nữa: “Tôn Lập chưa ra, chắc đã chết trong long mạch, Lục sư huynh vẫn thắng!”

Đấy cũng là mong ước của mỗi đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu.

Thậm chí có người nghĩ rằng: lâu chủ trực tiếp phong bế mộ huyệt, Tôn Lập sống hay chết thì Lục sư huynh vẫn là đệ nhất nhân!

Nhân ảnh loáng lên, Tôn Lập đi ra.

Tố Bão sơn chúng nhân hoan hô chạy lên ôm nhau!

Tuy họ tin Tôn Lập nhưng lâu thế không thấy gã ra thì cũng thắc thỏm. Tất cả cùng nhau đột vây khỏi Tố Bão sơn, vượt qua nhiều lần truy sát, cùng chung hoạn nạn sinh tử, tình cảm đó thì Phùng Trung cùng Điền Anh Đông không thể hiểu được.

“A!”

Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu tròn mắt, không quan tâm Tôn Lập tăng tiến bao nhiêu cảnh giới, mà chỉ thấy là gã ra muộn hơn, Lục Bạt Đỉnh coi như thua!

“Lục sư huynh… thua thật sao…”

Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân ủ rũ, nhìn Lục Bạt Đỉnh đầy thất vọng.

Cục diện cực kỳ lạ lùng đã xảy ra.

Lục Bạt Đỉnh rõ ràng có hi vọng đạt tới Chân nhân cảnh, thành chân nhân lão tổ trẻ nhất nhưng người Kim Phong Tế Vũ lâu lại nhìn y với vẻ thất vọng! Nguyên nhân chỉ vì: Y đã thua!

Lục Bạt Đỉnh đã thành biểu tượng bất bại của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Dù y hiền lành nhưng trong mắt các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu thì không đơn giả là một tu sĩ. Y là đệ nhất nhân lớp trẻ Đại Tùy, so với bất kỳ ai!

Lục Bạt Đỉnh nhắm mắt không nói gì, tựa hồ vong ngã.

Tôn Lập lấy làm lạ: “Sao hả?”

Sùng Dần nhỏ giọng, Tôn Lập buồn bã, khó mà hiểu nổi Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân vì lâu năm ngồi trên vị trí “Đại Tùy đệ nhất đại phái” mà kiêu ngạo đến mù quáng.

Gã nhìn Lục Bạt Đỉnh, y trầm mặc một cách bất đắc dĩ.

Trên đường về, người Kim Phong Tế Vũ lâu ủ rũ, mấy chục đệ tử trận vong, Lục Bạt Đỉnh tăng tiến cảnh giới nhưng không khiến họ chú ý.

Lục Bạt Đỉnh đi cạnh Lục Khiêm Vĩnh, rất gần gia gia, người khác thất vọng với y, lẽ nào y không thất vọng với họ?

Từ mười hai tuổi trở đi, y không còn đi sát gia gia như hôm nay.

Tôn Lập thầm thở dài.

Gã biết mình trên đại đạo chi lộ sẽ siêu việt các thiên tài. Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông, Đặng Văn Ngạn… Lục Bạt Đỉnh!

Các thiên tài này dù huy hoàng xán lạn thế nào, bị y vượt qua là không thể sáng như cũ.

Mỗi lần trước, gã tuy không vui những cũng nở mày nở mặt, chỉ lần này không vui vẻ gì.

Gã nhớ lại lúc ở Liên Hoa Đài thôn, mẹ thường nói: mỗi nhà mỗi cảnh.

Gã thấy Tố Bão sơn không phải là môn phái tốt, đến Kim Phong Tế Vũ lâu cảm giác tựa hồ hơn nhiều nhưng giờ nhìn lại thì không hơn bao nhiêu.

Nếuu lúc vào sơn môn, gã cũng rực rõ như hôm nay thì tất Tố Bão sơn cũng thành nơi sư trưởng từ ái, đồng môn hiền hòa.

Vô kinh vô hiểm về đến Kim Phong Tế Vũ lâu, ma tu bày trận thế. Chân nhân lão tổ ứng chiến, bọn Tôn Lập về nghỉ.

Về Quý tân lâu, Giang Sĩ Ngọc cười ha hả: “Mẹ nó ché, Kim Phong Tế Vũ lâu cứ như mất mẹ ấy, khiến chúng ta không tiện vui vẻ. Ha ha ha, Tôn Lập, mau nói xem ngươi tăng mấy cấp?”

Chúng nhân nhi nhao: “Đúng, bọn ta chưa kịp hỏi, nói đi.”

Tôn Lập cười, không vui lắm: “Bốn, ta chỉ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng.”

“Xoạt! – ” Chúng nhân hít hơi lạnh: “Đấy là kỷ lục rồi!”

“Đúng, ngươi đúng là yêu nghiệt…”

Điền Anh Đông vòng tay, bình tĩnh nói: “Cung hỉ sư đệ.” Đoạn quay đi.

Phùng Trung không nói câu nào, đi ngay.

Giang Sĩ Ngọc nói theo: “Hai tên vong ân phụ nghĩa, không có ngươi thì chúng vào được long mạch chắc?”

Sùng Dần nhận ra Tôn Lập không vui, đoán được vì sao, xua xua tay: “Được rồi, đừng tụ lại nữa, ai cũng mệt rồi, về nghỉ đi, sắp đến lượt chúng ta xuất chiến rồi…”

Chúng nhân chúc mừng Tôn Lập rồi về phòng.

Tôn Lập về phòng, thầm thở dài.

Trầm mặc đoạn gã bố trí trận pháp, phong ấn gian phòng.

“Tiểu tử, đại đạo từ từ, việc thế này còn nhiều lắm…” Võ Diệu và La Hoàn không biết an ủi, nói ra câu này là hiếm có lắm rồi.

Tôn Lập miễn cưỡng cười: “Lưỡng vị lão tổ yên tâm, tiểu tử hiểu.”

Cả hai trầm mặc một chút, Võ Diệu ho khẽ: “Trước đó có người, là thanh mai trúc mã với một nữ hài, y từng tưởng rằng đời mình sẽ cùng nữ hài đó kết thành đạo lữ, nên trong lòng không có nữ tử khác. Y mong được cùng nữ hài tiến bộ, vượt ải tu chân nan mà ngao du thời gian!”

“Mười năm sau, nữ hài đó vì tư chất nên không thể theo kịp bước y, tuy y không để ý nhưng nữ hài lại thấy rằng mình càng ngày càng xa y, sau cùng lấy chồng ở hải ngoại.”

“Y tức giận, đem bản thân uy hiếp sư môn, không thu hồi mệnh lệnh là y từ bỏ tu hành!”

“Nhưng trăm năm sau, hồng nhan đã già còn người đó siêu thoát phàm tục, lúc ngoái nhìn lại, trên con đường tu hành đã vượt lên tất cả thì không hẳn toàn vui vẻ. Nhưng có ngày sẽ hiểu những thứ đó là đáng giá.”

Tôn Lập im lặng, biết Võ Diệu nói về bản thân, việc này không biết từ mấy vạn, mấy chục vạn năm trước, xuyên việt thời không quay về, có sức mạnh biến lòng dạ sắt đá mềm ra.

Võ Diệu im lặng, nói ra những thứ vùi sâu trong lòng này thì y cũng không thích ứng.

Tôn Lập cười ha hả: “Lại đem việc không tu hành uy hiếp sư môn, Võ tổ, lão nhân gia khi xưa cũng ngốc nhỉ!”

Võ Diệu hầm hừ, không phản bác: “Hừ, ai chả có lúc như thế?”

Tôn Lập ngây ra, Tố Bão sơn tàn khốc nên gã còn trẻ nhưng lão thành, tuổi trẻ dại dột bị năm tháng xóa mờ…

La Hoàn vui vẻ châm dầu vào lửa: “Hắc hắc, vấn đề là người không chỉ ngốc lúc trẻ, ta nhớ là ai đó khi tu hành đại thành thì việc đầu tiên là ra hải ngoại, trước mặt nữ nhân đó và nhà chồng mà thể hiện cảnh giới như dân mới phất, cố ý không biết, chém hết sủng thú của nhà người ta…”

Tôn Lập hiếu kỳ dâng cao: “Sau đó? Tiểu tử muốn nghe kết quả, kỹ càng vào!”

“Sau đó? Sao còn có sau đó? Nhà chồng của nữ nhân đó sở trường sủng thú, y bá khí vô cùng chém sạch sủng thú, nhà đó sao còn trụ nổi ở hải ngoại? Nữ nhân đó mắng y tơi tả, thề không bao giờ nhìn mặt y, đuổi đi tức thì.”

Tôn Lập ngạc nhiên: “A? Không phải là Võ tổ thể hiện bá khí thì tình cảm cũ quay về?”

“Sao có thể được? Tình cũ đã qua, cũng thành tức phụ của người ta rồi… À, ngươi cố ý trêu đồ mỏ nhọn, ta chậm hiểu quá, còn giải thích cho ngươi.”

Võ Diệu nổi giận: “Xú tiểu tử vui lắm hả? Mau tu luyện cho lão tử! Ai bảo đó là ta…”

“Võ tổ không biết kể chuyện, nhưng mở đầu kiểu: trước đó có người thì ngốc nhất cũng biết là tự thuật…”

La Hoàn chen lời: “Ta nói rồi, y không chỉ ngốc lúc trẻ.”

“Tu luyện!” Võ Diệu gào lên.

Tôn Lập mỉm cười phất tay, Ngũ hành hợp linh trận kỳ xuất hiện.

Cấp bậc của trận kỳ hiện quá thấp, Tôn Lập quyết định luyện chế lại.

Võ Diệu gầm lên: “Xú tiểu tử đừng mơ lão tử thiết kế trận pháp cho nữa!”