Q.15 - Chương 8: Ác Chiến Thi Quân (Thượng)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Cách, cách…”

Lại có tiếng cơ quan vang lên, Tôn Lập ngoái lại, trong thông đạo trước mặt có một văn tự sáng lên, văn tự này khác hẳn nhưng trước đó gã không chú ý.

Văn tự này cao hơn chung quanh một chút, có hai kết cấu hình con mắt!

Không nhìn kỹ sẽ không thấy điêu khắc văn tự không phải thạch bản mà là thanh đồng bản. Lật lại là lộ ra thanh đồng cổ quan khắc hoa văn quỷ dị trông như mặt quỷ chỉ có hai con mắt, văn tự vừa hay có kết cấu nhãn cầu.

“Cốp!”

Nắp thanh đồng cổ quan rơi xuống, hình thành một dãy bậc thang, một kim diện thi tướng cao lớn hơn hẳn ngân diện thi binh, áo giáp càng đẹp đẽ đi thanh đồng chiến ngoa đi ra.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng…”

Mỗi bước đều như ấn vào lòng chúng nhân, không chỉ thông đạo run rẩy mà các đệ tử cũng run theo.

“Chát!” Ba mươi ngân diện thi binh thu trường thương, hành lễ với kim diện thi tướng!

kim diện thi tướng không hề có binh khí, chỉ sau lưng có thanh đồng trường qua.

Lúc mới đầu nó có vẻ chậm chạp nhưng lúc đó chúng nhân chỉ thấy hoa mắt, thanh đồng trường qua đã trên tay nó.

“Ô – – “

Tiếng gầm như quỷ khóc vang vọng, kim diện quỷ tướng giơ trường qua vào bọn Tôn Lập, kim sắc hoa văn diện cụ vang lên tiếng gầm: “Giết.”

“Giết!”

Ba mươi ngân diện thi binh hòa theo, thông đạo ồn ào như sấm động. Chúng nhân bị âm thanh chấn động, như đứng ở chốn thiên quân vạn mã, vô số địch binh cưỡi chiến mã, chiến xa, cầm thuẫn bài, xông tới.

Dù một ngọn núi thì trận thế này cũng nghiền nát được, nói gì mấy người?

Chỉ một tiếng gầm, chúng nhân đã tâm thần thất thủ.

Gần như đồng thời, Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh cùng quát: “Đừng để loạn tâm thần!”

Chúng đệ tử tỉnh ngộ, chưa đấu đã sợ thì còn tác dụng gì.

Ba mươi sĩ binh cầm thương xong tới, sát khí thảm liệt phả vào mặt. Thông đạo tuy rộng nhưng chỉ dung nạp chừng ba mươi người chính diện xung kích. Bạn Hổ trai và Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân cùng xông lên, linh quang chiếu rọi thông đạo.

Thực lực đệ tử Bạn Hổ trai kém xa Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Bạt Đỉnh cầm một cái mai nhỏ chặn ba thi binh!

Bạn Hổ trai đã có ngay ba đệ tử chết thảm!

Các đệ tử khác ở sau lưng vội chi viện, pháp bảo đủ màu trút lên thi binh.

“Đinh đinh đinh đinh…”

Áo giáp của ngân diện thi binh không biết rèn bằng gì, pháp khí chỉ tóe lửa chứ không chạm tới thân thể thi binh.

Lục Bạt Đỉnh gầm to, cái mai xẹt ra nguyệt nha quang nhận, cắt đứt đầu một ngân diện thi binh.

Đệ tử quanh đó thở phào, vô đầu thi binh ấn tay, trường thương đâm tới!

Lục Bạt Đỉnh gầm lên, phát liền bốn đạo quang nhận, cắt đứt tứ chi của thi binh.

“Cẩn thận! Thi binh đạo hành cực sâu, phải đánh nát xác!” Tôn Lập nhắc. Chúng đệ tử nghe thấy cũng vô dụng, trừ Lục Bạt Đỉnh thì không ai phá được áo giáp của thi binh.

“Cách, cách…”

Lại có tiếng cơ quan vang lên, Tôn Lập tính thầm, văn tự ban nãy không chỉ ba mươi.

Những đệ tử khác cũng có người nghĩ ra, người Trầm Binh môn kêu to: “Đằng sau quá nhiều thi binh, xông lên…”

“Đừng!” Tôn Lập gọi, người Trầm Binh môn đã xông vào kim diện thi tướng.

Lục Bạt Đỉnh gầm to: “Tôn Lập, đi cứu họ, ở đây tại hạ lo được!”

Mấy ngân diện thi binh xông lên, Lục Bạt Đỉnh cuống quít.

“Đi, tại hạ chịu được!” Y phát mấy đạo quang nhận, tạm thời bức lùi thi binh, móc ra cái bảo vệ tay khắc linh văn, gầm lên, quang mang trải ra, hóa thành quang mang khải giáp bọc lấy toàn thân. Cái mai trong tay biến thành lưỡi dao!

“A!”

Y gầm lên vung dao đấu với các ngân diện thi binh.

Tôn Lập lập tức đuổi theo người của Trầm Binh môn.

Kim diện thi tướng cách họ hai mươi trượng, đứng sừng sững, ngọn giáo hơi ép xuống, chỉ vào chúng nhân. Tôn Lập hiện tại không thể sử dụng linh thức, nhưng vẫn cảm giác được kim diện thi tướng trầm ổn như núi!

Trầm Binh môn có bốn người xông lên.

Bốn người lao vào từ bốn phía, phối hợp cực kỳ ăn ý, hai người nhảy lên, hộp sắt sau lưng bay tới trước mặt.

Hai người vỗ lên hộp sắt, ngân quang chói lòa khắp thông đạo.

“Đinh đinh đinh…”

Vô số ngân sắc phi kiếm nhỏ xíu bắn vào kim diện thi tướng, hai đệ tử đó kêu lên kinh hãi: “Cẩn thận, phi kiếm không làm gì được nó!”

Cả hai định xông tới, thấy pháp khí vô hiệu thì hô to.

Cả hai xông tới nên không tránh kịp. Kim diện thi tướng hơi rung tay, thanh đồng trường qua vạch thành hư ảnh, cả hai xông vào tất nát xác!

Hai đệ tử rảo bước lên, chúp lấy gót chân đệ tử phía trước kéo lại.

Tóc cả hai vẫn theo quán tính bắn vào hư ảnh, tan thành bột!

Thoát chết, cả hai hít hơi lạnh!

Kim diện thi tướng tựa hồ không ngờ bốn người phối hợp ăn ý như thế.

Hai đệ tử phía sau ném hai người phía trước lại, gập chân ngồi xuống, đặt hộp sắt lên đùi.

Cả hai vỗ lên hộp sắt.

“Ông…”

Hai đạo ô hắc quang mang bắn ra, cuồng phong như dao cắt đổ vào kim diện thi tướng.

“Phi kiếm không phá được? Xem binh khí của bọn ta!”

Dù ở chiến trường thế tục giới hay tu sĩ giao chiến thì binh khí hạng nặng vẫn là lựa chọn tốt nhất để phá giáp.

Lưỡng đạo ô quang va vào hư ảnh của kim diện thi tướng bố trí. Thanh đồng trường qua để lại vô số khí kính, nối nhau chém lên thành vết ngang dọc. Nhưng lưỡng đạo ô quang trầm ổn vô cùng bắn vào kim diện thi tướng.

“Oành! Oành!”

Bát lăng hắc chùy và tuyên hoa đại phủ, đập vào kim diện thi tướng.

Hai người tụ dòng phi kiếm lên đầu kim diện thi tướng, chỉ cần binh khí của đồng môn phá được giáp là vô số phi kiếm sẽ như ong đổ vào chẻ nát!

Nhưng đòn họ tin tưởng thì kim diện thi tướng thậm chí không lắc lư.

Bát lăng hắc chùy và tuyên hoa đại phủ quay tít sang bên. Kim diện thi tướng một tay cầm giáo, vạch lên một đường hoàn mỹ, mũi giáo sáng chói.

“Chát!”

Quang mang quét ngang!

“Giết” Kim diện thi tướng gầm lên như dã thú, giậm chân xuống, mặt đất rung lên, y lao lên không.

Tôn Lập ở phía sau kêu lên: “Lui mau!”

Dòng phi kiếm cuốn tới, quấn quang mang về.

Nhưng quang mang lăng lệ vô cùng. Gần như trong tích tắc, mọi ngân sắc tiểu kiếm gãy vụn. Hai đệ tử Trầm Binh môn học máu kêu to.

Hai người khác dùng toàn lực mới thu pháp được, che trước mặt.

“Xoạt! – “

Linh quang lóe lên, binh khí gãy làm đôi, chõ gãy nhẵn thín!

“A!”

Bốn người hô lên kinh hãi.

Trầm Binh môn cũng là danh môn đại phái. Bốn đệ tử cùng bóp nát ngọc phù, bốn quang tráo bao lấy, họ nhanh trí, biết kim diện thi tướng nguy hiểm, một tầng quang tráo không ngăn được nên bốn người xếp hàng để hớp lại.

Quang mang lăng lệ lao tới, ba tầng quang tráo nát vụn, xé tan hai dòng phi kiếm, cắt vào hai binh khí hạng nặng, phá nát ba tầng quang tráo thì dừng ở tầng thứ tư.

Bốn đệ tử vui mừng, kim diện thi tướng quay lại vung trường qua!

“Chát!”

Cắt qua eo từ người đầu tiên.

“Choang!”

Huyền thiết cổ kiếm chặn trước cây giáo. Âm ba rung lên, thi thể ba đệ tử rơi xuống, máu từ nội tạng ộc ra.

Đệ tử thứ tư sợ đờ người, không nhận ra thanh đồng trường qua lao sát da bụng, chỉ thiếu chút là y cũng như ba vị sư huynh đệ.

Sức mạnh của kim diện thi tướng dồn tới, mũi dáo rực lưu quang, da bụng y rách một vết!

Tôn Lập cầm huyền thiết cổ kiếm, Mãng long tỏa liên quấn trên tay. Thanh đồng trường qua chứa sức mạnh như nước triều của kim diện thi tướng xô tới, Tôn Lập thống khổ, gầm lên: “Ngẩn ra làm gì, chạy mau!”

Đệ tử nhất đó rú lên, dùng cả tay lẫn chân bò về.

“Oành!” Kim diện thi tướng phát lạc, Tôn Lập văng lại, rớt phịch xuống, đầu tóc rối bù.