Q.15 - Chương 14: Đại Tùy Long Mạch (Thượng)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập sai thú binh nhấc miệng rồng lên cho tất cả vào.

Không ngờ Thái tổ thi vương chết rồi, Long khẩu áp mới nhấc lên, như chạm vào cơ quan gì đó, nhấc lên một mạch.

Long khẩu áp mở ra, tình cảm trong mộ thất lọt vào mắt, Lục Bạt Đỉnh lại khóc.

Y ngây ra ở cửa, Tôn Lập vỗ vai nhẹ giọng: “Đi thôi.”

Lục Bạt Đỉnh đi sau cùng, cùng chúng nhân qua mộ thất.

Bức tượng khổng lồ đã vỡ, sau lưng là thông đạo. Đi vào là có gió ấm khiến tinh thần phấn chấn.

Lục Bạt Đỉnh nói: “Vào thêm nữa là Đại Tùy long mạch.”

Chúng nhân nhìn y nhưng không ai nói gì, có những việc có thể hiểu được.

Thông đạo hẹp mà không dài, đi ra thì là một nham động hoàn toàn thiên nhiên.

Vị trí chúng nhân đứng ở giữa vách đá cheo leo, nhìn vào nham động như một thế giới độc lập, phảng phất vô hạn.

Cách chân chúng nhân trăm trượng, khí tím bao trùm như sương mù trong núi.

Sương tím lan tỏa, đường vươn có hình dáng Tổ Long sơn.

Ngoài xa tử sắc vụ khí nhạt hơn, nhìn rõ bên dưới là một dòng sông tím, cùng găm xuống lòng đất.

Mặt sông liên tục dậy sóng, tỏa từng làn màu tím. Chúng nhân nhận ra gió ấm là khí vận chi lực.

Đứng trên vách đá nhìn tử sắc trường hà, đỉnh đầu là bóng tối vô tận – – chúng nhân tựa hồ nhận ra con sông này nối với Đại Tùy khí vận, mỗi gợn nước đều tạo thành biến động ở Đại Tùy. Cảm giác này huyền diệu khôn tả.

Ai cũng chấn động!

Tôn Lập trước đó dùng linh thức thăm dò Đại Tùy long mạch. Cảm thụ rõ hơn chúng nhân.

Lục Bạt Đỉnh nói: “Đây là Đại Tùy long mạch.” Y chỉ sang một con dốc không dựng lắm ở mé trái: “Nơi đó các tiền bối tiên tổ vào tu hành. Vẫn cần nhắc lại, các vị lượng sức, đến gần long mạch mà thấy cật lực thì lùi lại, không chịu nổi thì rời ngay, đừng miễn cưỡng.”

Câu sau cùng được nhấn mạnh, ngần đấy người vào mà chỉ còn họ, Lục Bạt Đỉnh càng coi trọng.

“Được, Lục sư huynh yên tâm.”

Tiếng nói từ sau lưng vang lên, Điền Anh Đông và Phùng Trung đi tới.

Giang Sĩ Ngọc bĩu môi, hầm hừ: “Đúng là nhanh chân, nguy hiểm thì chạy mất, qua rồi thì bám theo!”

Điền Anh Đông như không nghe thấy. Phùng Trung mặt dày, nhìn Giang Sĩ Ngọc với vẻ tức giận.

Tôn Lập nhìn thấy hết.

Lục Bạt Đỉnh phất tay: “Đi thôi.”

Lối ra có một con đường đá mở bằng phi kiếm, nối với con dốc không dựng lắm.

Con dốc do nham thạch đen xì hình thành, còn dấu vết của các tiền bối tu hành.

Chúng nhân đả tọa, vận chuyển công pháp.

Nơi này gần long mạch, nước bắn lên, tử sắc khí vận chi lực nồng hơn nhiều.

Chúng nhân hút khí vận chi lực trên không, đẩy vào kinh mạch.

Một tia khí vận chi lực mà chuyển hóa thành linh nguyên gấp mười, lại rất chắc chắn! Chúng nhân hớn hở.

Tôn Lập thoáng nghĩ, không vội vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”, mà hút một tia hồn hỏa, chuẩn bị tu bổ linh thức.

Linh thức bị long mạch đả thương xong, gã luôn thấy không vững tâm nhưng dọc đường bận rộn nên không có cơ hội chữa lành.

Lúc ở thông đạo, gã thậm chí cần linh giác của Chung Lâm tương trợ.

Đến cạnh long mạch, Tôn Lập quyết định chữa lành linh thức trước – – gã không lo về lỡ mất thời cơ tu luyện, gã ở Ác Vân động lâu như thế thì tất cũng ở lại đây không ít hơn.

Thất cấp tà linh hồn hỏa là vật đại bổ với Tôn Lập, gã nuốt luôn mấy đạo thất cấp tà linh hồn hỏa còn lại, linh thức lành hẳn, còn tăng tiến, con suối trong xanh lại xuất hiện trong Ấn đường huyệt.

Màu xanh chảy từ từ đó khiến người ta say mê, Tôn Lập nội thị, thấy lòng lắng lại.

Gã quên mất mình đang ở trong Đại Tùy long mạch, thời gian rất quý, nên cho ngay bát cấp tà linh hồn hỏa vào dòng suối.

“Xẹt, xẹt, xẹt…”

Hồn hỏa bị thôn tính từ từ, dòng suối càng lúc càng rộng, gấp đôi trước nhưng độ dài không đổi, tốc độ chảy cũng không khác, gã biết linh thức đã mạnh lên.

Gã cảm giác thấy Thiên trung huyệt hơi rung lên, có gì đó từ từ dâng lên – – Nhân vương ngọc tỷ!

Tôn Lập muốn ngăn nhưng linh nguyên tràn tới, Nhân vương ngọc tỷ dao động nhu hòa gạt linh nguyên sang hai bên, thuận lợi tiến vào Ấn đường huyệt, dừng giữa dòng suối nhỏ.

Nhân vương ngọc tỷ khẽ rung, dòng suối linh thức rung lên đáp lại, vượt ngoài ý liệu của Tôn Lập, đạt thành liên hệ huyền ảo.

Tôn Lập tắt tiếng. Gã nhớ ra đang ở cạnh Đại Tùy long mạch, phung phí thời gian tu luyện trân quý vô cùng!

Gã mở mắt, tức thì bị đả kích.

Ai nấy đã đến cạnh Đại Tùy long mạch, Phùng Trung còn tới gần hơn.

Lục Bạt Đỉnh đã chìm nửa người trong long mạch.

Chỉ gã là vẫn ngồi nguyên.

Gã bật cười, nhắm mắt thu nhiếp tâm thần, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”.

Thần công thông thiên triệt địa này, càng đến chỗ huyền ảo thì càng thể hiện ưu thế. Long mạch chứa khí vận chi lực, là pháp tắc cơ sở của thế giới này, còn “Tinh hà chân giải” là pháp quyết thâm ảo nhất tinh hà.

Đến mức này, một số pháp quyết trở nên lực bất tòng tâm, hiệu quả tu hành giả hút khí vận chi lực kém hẳna.

Tôn Lập vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”, gần như không gặp trở ngại gì, khí vận chi lực tràn vào thể nội.

Khí vận chi lực cực mạnh, Tôn Lập không nhận ra quanh Thiên trung huyệt và Cưu vĩ huyệt, cửu đại ám huyệt đều sáng lên, khí vận chi lực tiếp tục chuyển hóa, gã không cần thủ đoạn gì cũng dễ dàng đột phá Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, tiến vào đệ tam trọng!

Đồng thời điểm hóa tứ đại huyệt đạo, Thiên linh huyệt, Ngọc chẩm huyệt, Thiên trụ huyệt, Bách lao huyệt, mọi ám huyệt sáng lên.

Cần lượng linh năng cực lớn, Tôn Lập trượt về phía long mạch. Càng gần long mạch, khí vận chi lực càng nồng.

Phùng Trung tỉnh lại giữa chừng, thấy Tôn Lập còn đứng yên thì cười đắc ý. Tôn Lập tệ về tư chất, giờ là lúc cách biệt được thể hiện.

Y hơn được Tôn Lập thì dị thường đắc ý.

Câu nói từng lưu truyền khắp Tố Bão sơn lại hiện về trong óc y: đừng tưởng giờ ngươi thiện chiến, tư chất của ngươi tệ thì rồi cũng bị bỏ lại trên đại đạo.

Phùng Trung tưởng ở đây mình sẽ bỏ rơi Tôn Lập, vượt được nhân vật y luôn muốn giẫm dưới chân!

Y đang tự sướng thì thấy Tôn Lập chợt lướt tới, y trơ mắt nhìn Tôn Lập trượt vào long mạch.

Trong chúng nhân, tư chất tốt nhất là Lục Bạt Đỉnh, nhưng y cũng chỉ chìm được nửa người xuống long mạch.

Tôn Lập chìm toàn thân vào long mạch!

Phùng Trung há hốc miệng, chút hào hứng bị Tôn Lập bóp nát, thậm chí y có cảm giác: lẽ nào kiếp này không thể vượt qua Tôn Lập?

Y vốn tự đại tự phụ, không thể chịu nổi việc đó.

Y ác độc nghĩ rằng gã không biết long mạch tu hành hung hiểm, xông vào thế tất chết!

Lục Bạt Đỉnh mới chỉ cho nửa người vào long mạch đã chịu áp lực hơn xa tưởng tượng.

Long mạch do khí vận chi lực ngưng tụ thành, chỉ là diễn hóa thành tử khí trường hà, nhưng vì thế cũng diễn sinh các loại “thủy tộc”.

Thủy tộc vô ý thức, chỉ theo bản năng bảo vệ long mạch, tấn công những kẻ từ bên ngoài.

Nếu tu hành trên bờ, nắm bắt khí vận chi lực thì không bị “thủy tộc” tấn công.

Nhưng thử mượn khí vận chi lực tu hành, có ai cưỡng lại được niềm quyến rũ này? Vào long mạch, hoặc thò nửa người vào như Lục Bạt Đỉnh là kết quả tất nhiên.

Trong dòng tử khí liên tục xuất hiện quái vật thủy tộc.

Tấn công đầu tiên là mọt con cá có hai sừng, tuy nhỏ nhưng lực khí kinh nhân, suýt khiến Lục Bạt Đỉnh tẩu hỏa nhập ma!

Thứ hai là bát trảo chương ngư to cỡ nửa thân ngươi, xuất thủ sắc bén không kém gì răng rắn!

Thứ ba là một con cá toàn gai xương, dài bằng người thường, vỗ tới toàn đòn trí mệnh.

Thứ tư là quái xà cỡ một trượng, Lục Bạt Đỉnh suýt bị nuốt chửng.