Q.22 - Chương 14: Nửa Đêm Có Khách

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nửa đêm, Ô Ngư và Ô Loan cùng tới tìm Tôn Lập.

“Tiểu thư còn ở trong trướng bồng của Giang Vĩnh Hán.”

“Giang Vĩnh Hán không cho bọn lão phu đến gần.”

Hai người nói xong là nhìn Tôn Lập: “Ngươi có nên làm gì không?”

Tôn Lập hoang mang: “Liên can gì đến mỗ?”

Cả hai hồ nghi: “Tiểu thư muộn thế này còn ở cùng Giang Vĩnh Hán, có khi tối nay không về, ngươi chịu được?”

“Liên can gì đến mỗ?”

Ô Ngư cuống lên, Ô Loan cười cười kéo lại: “Không sao, bọn ta chỉ nói thế thôi.”

Y kéo Ô Ngư ra, Ô Ngư ấm ức: “Loan lão kéo tiểu nhân ra làm gì, tiểu tử này nhát gan quá!”

Ô Loan cười hắc hắc: “Ngươi không nhận ra hả? Người trẻ hay cả thẹn, gần đây tiểu thư cả ngày ở cạnh Giang Vĩnh Hán, Tôn Lập sao lại không có oán khí? Nghe nói y thường kéo La Vân Ngũ đi uống rượu.”

Ô Ngư tỉnh ngộ.

“Đợi đấy, y sẽ không chịu nổi đâu.”

Tôn Lập định tu hành, phong ấn trận bàn bị hủy thì gã đành tự tay bố trí trận pháp. Giờ linh thức rất nhạy, còn hơn chân nhân lão tổ Ô Loan.

Một đạo khí tức lướt qua chân, Tôn Lập ngây người: “Thổ độn?”

Nhân tộc tu hành ngũ hành độn thuật khó khăn, yêu tộc và La sát lại có thiên phú. Lúc thi triển ngũ hành độn thuật thì không thể sử dụng pháp thuật pháp khí. Muốn đánh lén cũng không hiệu quả lắm, lúc tu sĩ mật đàm thường dùng trận pháp phong ấn, dùng độn thuật cũng không nghe lén được việc gì hay ho.

Nhân tộc tu luyện ngũ hành độn thuật, không chỉ pháp môn khó kiếm mà cần nguồn lực rất lớn, rất hiếm người tu luyện.

Tôn Lập nhíu mày: Lẽ nào là yêu tộc?

Linh thức của gã đã có thể xuống mất trượng dưới lòng đất mấy trượng, khóa chặt đạo khí tức đó là bám theo.

Ô Loan và Ô Ngư ẩn thân trong chỗ tối.

“Thế nào?”

“Loan lão đúng là thần nhân!”

Tôn Lập chỉ bám the đạo khí tức, không chú ý minh vô tình đến gần trướng bồng của Giang Vĩnh Hán.

“Ai!”

Tôn Lập tưởng bị phát hiện, không ngờ đạo khí tức vút lên, bắn ra năm hoàng sắc quang mang chói lòa.

“Chát!”

Trướng bồng vỡ nát, thanh bích sắc quang mang dấy lên thành quang tráo, ngũ đạo hoàng quang toàn bị chấn tan.

Giang Vĩnh Hán lao ra: “Sao hả?”

Cái bóng lăng không đáp xuống, chui vào dãy trướng bồng gần đó.

“Đuổi!”

Mười mấy hộ vệ đuổi theo, có người quỳ trước mặt Giang Vĩnh Hán thỉnh tội: “Bọn tại hạ bảo vệ không chu toàn, xin công tử giáng tội!”

Tống Ngọc Dung đỏ mặt đi ra, Tôn Lập thấy y phục cả hai còn nguyên nhưng sắc mặt không tự nhiên, chắc bị phá hỏng việc tốt.

Tống Ngọc Dung nói xong là đi ngay, Giang Vĩnh Hán đứng trước trướng bồng, mặt nhăn nhó.

Tôn Lập máy động, lém bám theo.

Quả nhiên các hộ vệ không đuổi kịp, chiếc bóng chui vào dãy trướng bồng là thi triển thổ độn thuật. Các hộ vệ tìm một lúc không thấy thì quay về phục mệnh.

Tôn Lập khóa chặt đạo khí tức, các hộ vệ lui đi là đạo khí tức đó từ từ đi về phía tây, được mấy dặm thì chui khỏi mặt đất.

“Ông – – “

Cái bóng chưa kịp phản ứng thì đã bị khóa chặt.

Tôn Lập giơ tay trái, Bá vương chưởng Cách không thần cấm chế trụ cái bóng, tay phải chắp sau lưng, từ từ đi ra.

“Ô – – “

Từ doanh trại bay ra tử quang đại phủ có cổ văn chảy dọc, chém vào Tôn Lập!

Phủ quang dài trăm trượng, khí thế như núi. Tôn Lập tránh đi, đại phủ tấn công liên tục, hai người khác xông ra cứu bóng người quay về.

Tôn Lập lui ba mươi trượng, tử quang đại phủ cũng rút về.

Tôn Lập cười thầm quay đi.

Gã để người đó cứu con tin vì thoáng nhận ra Phượng Phi Phi – – chỉ khi nàng ta ghen thì mới xông vào chỗ Giang Vĩnh Hán quấy nhiễu?

Gã không muốn dính vào việc này, trước đấy gã còn lấy làm lạ sao đến Đồ Tô ma nhãn mà không thấy Phượng Phi Phi.

Gã lượn một vòng quay về, đến cửa thấy một người đi ra. Tôn Lập nhíu mày: Lưu Tam!

Tôn Lập đi theo, đến chỗ bí mật thì tóm cổ y.

Lưu Tam giật mình: “Tiền bối tha mạng!” Dễ dàng bắt được y như thế, muốn lấy mạng y quá dễ.

“Ai cần mạng chó của ngươi!” Tôn Lập mắng rồi vòng đến trước mặt Lưu Tam.

Lưu Tam thấy gã thì nhăn nhó: “Tổ tông, ngài lấy chưa đủ sao…”

“Ngậm miệng!” Tôn Lập không lắm lời: “Ban nãy ngươi vào đó làm gì?”

Lưu Tam ấp úng, Tôn Lập vừa dọa là y quỳ xuống khai hết: “Có người mua dược phấn hiếm, tiểu nhân nghĩ là khách sộp nên tự đưa tới.”

Tôn Lập có dự cảm không lành, nheo mắt hỏi: “Thuốc gì?”

“Xuân…”

Tôn Lập hừ lạnh: “Ai cần?”

“Một vị tiểu ca họ Bạch, rất có máu mặt.”

Tôn Lập hồ nghi: “Bạch Hiểu Huy? Y mười mấy tuổi thì mua làm gì?”

“Được rồi, cút mau!”

Tôn Lập đá y đi rồi quay về.

Bản ngã luyện thi triển, thần bất tri quỷ bất giác vòng về.

Trong một trướng bồng thì phát hiện Bạch Hiểu Huy.

“Thiếu gia, đây là thứ thiếu gia cần.”

Tôn Lập sầm mặt, lao như cuồng phong!

Nối các thứ lại thì gã đoán ra sự tình, nhưng cần chứng thực.

Đến doanh trại ban nãy, gã đứng ở cửa gọi to: “Cừu Tiến huynh, Lưu Trì Nhiên huynh, Tôn Lập đến!”

Thoáng sau, Lưu Trì Nhiên cười khổ đi ra kéo gã đi.

Tôn Lập hỏi: “Các vị sao hả, lén lén lút lút?”

Lưu Trì Nhiên nói: “Vào đã, tiểu thư đang đợi.”

Cảh ai vào trong một trướng bồng, Cừu Tiến và Phượng Phi Phi đang đợi, còn mấy người toàn Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, thậm chí một người đệ thất trọng!

Tôn Lập vòng tay: “Phượng cô nương, mỗ có việc muốn hỏi.”

Sắc mặt Phượng Phi Phi hơi ngẩn ra: “Các hạ không tới, tại hạ sẽ tới tìm.” Đoạn phất tay với bọn Cừu Tiến: “Các vị ra ngoài đi.”

Những người đó lui ngay.

Tôn Lập nghi hoặc: “Phượng cô nương trốn ở đây để tránh ai chăng?”

Phượng Phi Phi khó nói, do dự một chốc sau, một lúc sau mới thở dài: “Đến nước này ta cũng không sợ mất mặt nữa. Ta bị Giang Vĩnh Hán hại, y là kẻ mặt người dạ thú, ta không muốn những cô nương khác giống mình, nhưng… Tống Ngọc Dung không chịu nghe.”

Phượng Phi Phi nghiến răng: “Giang Vĩnh Hán hủy thanh bạch của ta, còn tu luyện một môn tà công, khiến ta cả đời bị y khống chế. Các hạ không động thủ, Tống Ngọc Dung sẽ là nạn nhân tiếp theo!”

Tôn Lập hiểu ngay: “Cô nương muốn giúp Tống Ngọc Dung, nhưng biết những lời đồn về mình và Giang Vĩnh Hán thì nói gì Tống Ngọc Dung cũng không nghe nên mới mấy lần định ép nàng ta quay về…”

Phượng Phi Phi bực mình nhìn gã: “Còn không vì các hạ!”

Tôn Lập ngượng ngùng: “Trước đó tại hạ không biết nội tình.”

Phượng Phi Phi thở dài: “Giang Vĩnh Hán che giấu hay quá, trước đây ta cũng không nhận ra, bị phong thần tuấn lãng của y cuốn hút. Cho đến… khi đó, ta không ngờ trên đời có tà thuật như vậy, mượn việc đó xâm nhiễm linh nguyên!”

Tôn Lập vẫn nghi hoặc: “Giang Vĩnh Hán khống chế cô nương vì Vân Long thành nhưng khống chế Tống Ngọc Dung để làm gì? Chính Ung thành không đủ phân lượng khiến y như thế?”

Phượng Phi Phi lắc đầu: “Tại hạ không biết, chắc là y có mục đích. Trong số nữ nhân cạnh Giang Vĩnh Hán có mấy người thế lực sau lưng không kém Vân Long thành, y chọn Tống Ngọc Dung thật khó hiểu.”

Tôn Lập nói: “Tại hạ có hiểu biết về đơn đạo, cô nương không hiềm thì để tại hạ bắt mạch, xem có cách giải quyết không.”

Phượng Phi Phi lắc đầu: “Tiên sinh quá khiêm hư, bất quá tại hạ đã để sư tôn xem qua, tà thuật này không chỉ đơn đạo là giải quyết được.”

Tôn Lập kiên trì: “Còn nước còn tát.”

Phượng Phi Phi thò tay ra.

Linh nguyên của Tôn Lập chảy vào kinh mạch, thoáng sau đã phát hiện trong linh nguyên của Phượng Phi Phi ẩn tàng thuộc tính âm ám, đã triệt để dung hợp vào nhau, không thể dùng ngoại lực tách ra.

“Thế nào?” Phượng Phi Phi hỏi, thực tế nàng ta đã tuyệt vọng, sư tôn chân nhân lão tổ cũng bó tay, hà huống Tôn Lập?

Tôn Lập không đáp mà nhíu mày, thuộc tính âm ám đó phần nào giống huyết nguyệt ác lực!