Q.9 - Chương 15: Mèo Ú Và Yêu Nữ

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhân tộc phân chia thực lực đẳng cấp không thể so với yêu tộc, Vọng Long đấu với thượng lục phẩm yêu thú, thì chỉ giữ được mạng, bảo cứu người… là làm khó y.

Bách túc hung ngô là chứng minh.

Vọng Long muốn rút lui, Tôn Lập còn mong gì hơn.

Không phải lúc thể hiện, biết trước có nguy hiểm còn xông lên thì theo Võ Diệu là không thể ngốc hơn, không còn từ nào để miêu tả trí tuệ tiên thiên bất túc đó.

Các đệ tử kỳ thực sợ chết hơn Tôn Lập, nói rút là chạy ngay, đến doanh trại thì chỉ cần một canh giờ đã bằng đi nửa ngày!

Rời xa chỗ đó, Vọng Long cũng thở phào.

Nhanh chóng dựng trại, chia ra canh gác như đêm qua, Vọng Long chọn chỗ cao nhất cạnh đó xếp bằng nhìn khắp trại.

Y chú ý giới bị, Tôn Lập cũng cả đêm không ngủ.

Chúng đệ tử đều cho là rời xa yêu thú đáng sợ đó, người có chút kiến thức đều biết chưa rời Liệt Hỏa cốc là nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ khi nào!

Nhưng bất ngờ là tối đó không có gì, cả Bách túc hung ngô cũng mất tăm mất tích.

Sáng sớm, Tôn Lập nhìn Vọng Long ở trên cao, rồi nhìn Sùng Dần và Sùng Bá, ai cũng nghi hoặc.

Lẽ nào yêu thú đó tha cho họ?

Chúng đệ tử tỉnh dậy, doanh trại ồn ào hẳn, sáng sớm luôn là lúc người ta đầy hi vọng, các đệ tử bàn luận.

“Xem ra thoát rồi? Yêu thú đó không xuất hiện.”

“Qua được đêm qua thì không ngại nữa.”

“Phù… Nguy hiểm thật, không hiểu các trưởng bối nghĩ gì mà cho chúng ta đến chỗ nguy hiểm thế này, không phải tự sát sao.”

“Nói nhỏ thôi!”

Sùng Dần nói to: “Thu dọn nhanh lên, chúng ta xuất phát.”

Nếu không bị đệ tử liên lụy, Vọng Long và năm vị giảng tập không cần nghỉ, đã rời Liệt Hỏa cốc trong đêm.

Các đệ tử không dám chần chừ, Vọng Long cao cao tại thượng, áp lực vô hình thúc giục họ.

Cả doanh trại rộn lên, trữ vật không gian của các đệ tử mnang đủ lương khô và nước, rửa ráy xong thì ai đói cứ cắn tạm mấy miếng lương khô, chỉ một khắc là thu dọn xong.

“Sư thúc, có thể xuất phát rồi.” Sùng Dần bẩm cáo.

Vọng Long gật đầu, phất tay: “Đi thôi, hôm nay có thể rời Liệt Hỏa cốc, ra được là an toàn.”

Tuy không tìm được mục tiêu nhưng thứ đó Vọng Long không cần, đạt hay không có quan hệ gì?

Vọng Long đã được hai quả trứng lục phẩm thượng hung thú trân quý vô cùng, không cần vì người khác mà liều mạng.

Càng ra ngoài càng an toàn, bình an qua được một đến, không chỉ các đệ tử, cả Vọng Long cũng thở phào.

Mấy đệ tử hợp lực, định mở cửa doanh trại.

“A -” Tiếng ngáp vang vọng, thoáng chút quyến rũ trong sóng âm, khẽ chạm vào chỗ ngứa ngáy nhất trong tâm khảm nam nhân.

Giang Sĩ Ngọc cấm cảu: “Tô Tiểu Mai từ lúc nào có cái giọng này…”

Tôn Lập biến sắc, Vọng Long giang tay lao lên không như đại bàng!

Sùng Bá và Sùng Dần lao tới, nhìn qua khe đá:

Cách chừng hai mươi trượng, có một con mèo trắng to lớn vô cùng. Con mèo vừa béo vừa trắng muốt, không có sợi lông tạp nào, nó co người lại, còn to hơn tảng đá cạnh đó.

Đuôi nó như chăn chiếu, dắp lên một nữ hài. Da nàng ta màu bánh mật, vòng eo vừa chét tay, ngực không lớn không nhỏ nhưng vun đầy, theo hình dáng khiến người ta chỉ muốn đưa tay sờ vào để cảm thụ.

Lúc đó nàng ta uể oải vặn người, thân thể quyến rũ thẳng lên, từ cổ đến bắp chân đều đầy cảm xúc.

Dụi dụi mắt, nữ hài tựa hồ còn hơi mơ ngủ, vô cùng khả ái.

Quyến rũ và ngây thơ hợp trên một người mà không hề xung đột, ngược lại cực kỳ tự nhiên.

Tiếng ngáp là nữ hài phát ra.

Bạch miêu nằm dưới đất cũng cao hơn hai trượng, nữ hài đứng dậy nó mới từ từ ngẩng lên, cuốn đuôi lắc lắc cổ, ngáp như kiểu nữ hài.

Đôi mắt mèo xanh biếc mở ra, tựa hồ có lôi điện lóe lên!

Con mèo trông rất khả ái, nhưng ai thấy nó đều toát mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Vọng Long càng khó coi, cả đêm y ở trên cao nhưng bên ngoài đột nhiên xuất hiện một con vật như thế mà y không biết!

Thậm chí trời sáng, lâu như thế mà y “nhìn nhưng không thấy”.

Không chỉ là danh dự mà là sinh tử.

Cự miêu và nữ hài vô thanh vô tức đến gần như thế, ở cả đêm thì quả thật đáng sợ!

Vọng Long ướt đầm mồ hôi lạnh, tuy ở trên cao mà không có khí thế nhìn xuống.

Con mèo và nữ hài mới là tiêu điểm.

Nữ hài tựa hồ còn ngái ngủ, thoải mái cọ vào lông cự miêu sau lưng, rồi kêu lên thư thái, đoạn mới nhảy từ sau đuôi mèo lên.

Kỳ thực nữ hài chỉ mười lăm, mười sáu, còn nhỏ hơn Tôn Lập.

Bọn Giang Sĩ Ngọc tròn mắt, Tô Tiểu Mai quên cả việc y hiểu lầm.

Chung Lâm lo lắng: “Phiền rồi…”

Tôn Lập đi cạnh Sùng Bá, y đẩy gã ra sau: “Chốc nữa giao chiến, ngươi cứ việc bỏ chạy cho mau!”

Tôn Lập cười khổ, lúc thấy con mèo co người là trong óc gã hiện lên hình ảnh, trong cái hố đó, con mèo nằm giữa, mấy trăm con Ma diễm mị bỏ chạy tứ tán, bạch miêu bất động, quét lưỡi giết sạch.

Chỗ trống giữa cái hố là thế.

Chạy? Kỷ Mấy trăm con Ma diễm mị đều muốn chạy mà không thành công.

Tôn Lập nhìn ra ngoài, thiếu nữ nhẹ nhàng đi trên nền nham thạch nóng bỏng, mỗi tấc da đều quyến rũ như hơi nóng của Liệt Hỏa cốc.

Con mèo sau lưng lắc lắc người đứng lên – đúng là ngọn núi thịt di động. Thiếu nữ đi trước, cách biệt quá rõ.

Thiếu nữ quyến rũ như thế, cự miêu hoạt kê như thế nhưng mấy chục người trong doanh trại không ai dễ chịu cho nổi.

Thiếu nữ hay cự miêu đều tạo ra áp lực vô hình đến nghẹt thở!

Vọng Long cắn răng bước lên, thoáng nghĩ rồi dừng lại, hai pháp khí hạng nặng đã biến mất, tay không ôm quyền: “Xin hỏi cô nương…”

Nữ hài bịt miệng cười: “Lão đạo sĩ gia gia đừng hỏi, tiểu nữ đến giết người.”

Bạch miêu uể oải ngáp, Vọng Long chợt thấy hung hiểm vô cùng, thể nội linh nguyên dấy lên, hồng quang từ Thiên linh huyệt sáng rực, hóa thành huyết sắc cổ bi, chặn trước mặt.

“Ầm!”

Bạch miêu uể oải ngáp, thè lưỡi liếm lên huyết sắc cổ bi.

Huyết sắc cổ bi từng phong bế cả Vọng Sơn biệt viện, khí thế khi đó cỡ nào? Nhưng bạch miêu tùy tiện thè lưỡi là đanh cho quay tít, va vào chủ nhân là Vọng Long!

Vọng Long giật mình, song thủ bắt pháp quyết, mấy chục đạo thủ ấn điệp gia lại, huyết sắc cổ bi mới lại bị khống chế, chỉ là không chống nổi sức mạnh đó, huyết sắc cổ bi hơi lệch đi, sượt qua người, va vào tường đá.

Sau tường còn mấy đệ tử đang nhìn ra, không tránh kịp, tường bị đạp nát thì họ đầm đìa máu gục trong đống đá vụn!

Sùng Bá nhướng mày gầm lên: “Mau cứu người!” Y định xuất thủ.

Bạch miêu nheo mắt, tựa hồ không vừa ý với chiến quả, miêu trảo giơ lên, Vọng Long rú vang, thiết tiên chiến phủ cùng xuất ra, Lưu ly bảo thuyền thuấn gian biến thành mười trượng va tới!

“Đi mau!” Vọng Long gầm lên, âm thanh quét qua đâu, tường doanh trại nát vụn, đệ tử sau lưng tuy chảy máu nhưng không hề gì.

Các đệ tử lao đi như ong vỡ tổ, không ai ngốc, chia ra bốn phương tám hướng mà chạy, rồi trông vào vận khí, xem thiếu nữ và cự miêu đuổi theo ai.

“Phụt!”

Bóng lam lóe lên, một đệ tử rống lên thê thảm rơi xuống, ngực thủng một lỗ máu me đầm đìa, bóng lam thu về, người tinh mắt sẽ thấy đầu bóng lam có một trái tim ròng ròng máu!

Đầu lưỡi rụt về, cự miêu nhai nhai rồi nhổ ra, lắc lắc đầu, tựa hồ không thích mùi vị này, còn kém xa yêu tâm.

Ba pháp khí của Vọng Long giáng vào thiếu nữ, thiếu nữ bĩu môi: “Biết ngay là động thủ, chỉ biết bắt nạt nữ hài tử.”

Nàng ta lấy từ cái túi da màu lục sau lưng ra một đôi đoản thích đen xì, lắc cổ tay, hắc ảnh ngập trời!

Cuồng phong tung bay, đạo đạo hắc ảnh vang tiếng quỷ khóc ma gào.

Hắc ảnh phân thành bốn, ngưng tụ thành quỷ đầu hung hãn, ba cái đấu với pháp khí của Vọng Long, quỷ đầu thứ tư không hề khách khí cắn vào y.