Q.13 - Chương 2: Chia Chác Chiến Lợi Phẩm (Thượng)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hừ, mấy tên mà gã con nuôi bất thành khí của ngươi dạy ra cũng xứng là chiến sĩ?” Hắc giáp nam nhân khinh miệt.

Phú nhân vương nghe thấy nhưng không có lý do phản bác. Nếu Quỷ Nhung thảo nguyên có ai đó nhận xét như thế về Huyết ma đỉnh của A Tổ thì phải là con quỷ đáng ghét trong điện.

Áo choàng đỏ, áp goáp đen, sát ý như đại nhật chói lòa.

Nam nhân đó cũng có một chiếc sát lục vương tọa như Phú nhân vương. Dũng nhân vương trong Ngũ sĩ nhân vương: Quý, Phú, Dũng, Trí, Mỹ.

Dưới trướng y là đệ nhất tinh binh của Quỷ Nhung thảo nguyên!

Ân oán của hai người là từ nhiều năm trước, từ câu nói của Dũng nhân vương “Ngươi có ổn không? Không thì để ta!”

Khi đó tuổi trẻ khinh cuồng, câu nói đó khiến Phú nhân vương “trọng thương tâm linh” đến giờ.

Dũng nhân vương nhếch cười đắc ý, cảm tri biết Phú nhân vương đã đi, nhìn đại điện, nhận ra năng lượng dao động cực mỏng.

Y tỏ vẻ vui mừng.

“Lão béo dùng tới Phú giáp thuật toán? Hôm nay may mắn quá!”

Y phất tay, màn sáng từ từ đáp xuống, dao động rồi đưa ra kết quả Phú nhân vương thi triển Phú giáp thuật toán!

Dũng nhân vương cả kinh: “Được! Lão béo lại gặp bảo bối.”

Y ve cằm thoáng nghĩ, mỉm cười phất tay ghi lên hàng chữ trên tường: ngươi đã có A Tổ, mối này để cho ta!

Tấm áo choáng hóa thành mây lửa, lao khỏi đại điện rồi khuất vào thinh không.

“Vù…” Tôn Lập thở hắt ra, cảm giác toàn thân bốc cháy, hơi thở có đượm mùi máu tanh.

“Cốp, cốp…” Thú binh dần dừng lại, đều mệt mỏi thè lưỡi, đạt tới cực hạn.

Nơi đây là một sơn cốc hẹp, nếu bay qua trên không, không chú ý sẽ không nhận ra.

Sơn cốc có một dòng suối ấm khiến mùa đông cũng ấm hẳn, cây cối xanh mướt.

Chỉ là trong dòng suối có mùi lưu hoàng khiến Tôn Lập đang khát vô cùng không thoải mái.

“Phịch”, gã lao xuống, vết thương trên vai đã tê dại, lần này há rộng hơn, máu túa ra.

Tôn Lập há miệng, miễn cưỡng bò dậy.

Chúng nhân còn tệ hơn, dọc đường không có thú binh thay nhau cõng thì họ không thoát được.

Người A Tổ muốn đuổi theo là Vọng Hư.

Chỉ cần giết Vọng Hư mới là thật sự diệt Tố Bão sơn, tuy coi trọng những người kia nhưng không đến mức phái đông người truy đuổi.

Nơi này cách Tố Bão sơn nghìn dặm, coi như tạm thời an toàn.

Tâm thần lỏng ra, tất cả thậm chí không kịp hỏi nhau đã lấy linh đơn ra, đả tọa liệu thương.

Chung Lâm và Giang Sĩ Ngọc khá hơn cả, nghỉ một lúc là lên một đỉnh núi cạnh đó hộ pháp.

Lúc Tôn Lập tỉnh lị là trưa hôm sau, trong sơn cốc ấm áp nhưng ẩm ướt, y phục của gã ướt đẫm, thương thế trên vai đã đóng vảy, y phục dính vào đó khiến gã khó chịu.

Nhưng gã không có thời gian xử lý.

Chung Lâm thấy gã tỉnh lại thì nhảy tới: “Tôn Lập, mau nghĩ cách, thúc công không xong rồi…”

Giọng y nghẹn lại.

Tôn Lập không hề lạc quan, Chung Mộc Hà ép tăng công lực để phá phong ấn, tỏ rõ vẻ quyết tâm tìm chết. Lão tổ có tâm thái ấy e vì nguyên nhân khác.

Gã an ủi Chung Lâm: “Không sao, khó khăn thế chúng ta còn qua được, lão tổ không sao đâu.”

Gã đến cạnh Chung Mộc Hà, quanh mình y bao trùm tử khí, mặt xám ngoét, môi tím đen, lòng gã nặng trịch, khẽ đặt tay lên mạch môn Chung Mộc Hà dồn linh nguyên vào.

Chung Mộc Hà không chỉ thụ thương mà còn trúng độc!

Tôn Lập xem xét xong thì xìu hẳn.

Chung Mộc Hà tan nát ngũ tạng lục phủ, chỉ nhờ thực lực Chân nhân cảnh mà giữ lại ngụm khí, còn được bao lâu thì Tôn Lập không dám lạc quan.

Nếu chỉ thương thế này, Tôn Lập còn có thể thử, trong trữ vật không gian của y còn có Tử kim chi thảo và Mặc long thảo đều đã chín và nhiều dược thảo cấp thấp, hợp lại thì chắc bốn phần cứu được.

Trừ ra, phiền hà nhất là chất độc trong thể nội Chung Mộc – cực kỳ bá đạo, ăn vào ngũ tạng lục phủ, không thể làm gì được nữa.

La Hoàn thở dài: “Hóa ra là Táng ngã đơn của man tộc, chả trách mấy lần trước ta thấy thực lực Chung Mộc Hà cao hơn tu vi, thì ta vì độc đơn này. Y không tiếc hi sinh cứu các ngươi e vì biết mình trúng độc.”

Tôn Lập nghe đến man tộc, linh cơ máy động.

Gã an ủi Chung Lâm: “Đừng vội, để ta nghĩ cách, Tiểu Mai tỉnh lại thì mượn một vật.”

Chung Lâm hớn hở: “Thật hả? Ngươi có cách?” Y cũng nhận ra tình trạng của thúc công, tuy không chịu thừa nhận, thật ra đã tuyệt vọng.

Tôn Lập không dám cho y quá nhiều hi vọng: “Ta chỉ chắc ba phần…”

Giọng Tô Tiểu Mai vang lên: “Tìm ta làm gì?”

Nàng ta liệu thương xong, mở tay ra, một khối thép rỉ rơi xuống, nhờ công pháp đặc thù, nàng ta không cần linh đơn, chỉ cần pháp khí cao cấp là xong.

Tôn Lập vội kéo tới: “Ngươi đã tế luyện quy xác vu khí chưa?”

Tô Tiểu Mai gật đầu: “Coi như sơ bộ tế luyện xong, đấy không phải nhân tộc bảo vật, thi triển không tiện, không thì ta đã đem ra dùng.”

Tôn Lập gật đầu: “Ngươi thử trữ độc tố trên mình Chung lão tổ vào mai rùa đi.”

Tô Tiểu Mai sáng mắt: “Để ta thử.”

Man tộc có tư duy khác nhân tộc, tác dụng và nguyên lý của vu khí cũng khác, nhiều thứ nhân tộc cho là không thể thì tới tay man tộc lại bình thường, và ngược lại.

Tô Tiểu Mai lật tay, chật vật mới lấy được quy xác vu khí ra. Quả nhiên khống chế mười phần phí lực, cái mai rùa nhỏ xíu không chịu nghe lệnh, lắc lư như muốn rơi xuống.

La Hoàn có vẻ bất lực: “Lần trước hình như quên dạy cho nàng ta điều khiển vu khí…”

Tôn Lập: “…”

Vu khí có cách điều khiến khác nhân tộc pháp khí, Tô Tiểu Mai có thể dùng cách của nhân tộc điều khiển vu khí, chứng tỏ truyền thừa của Long Bối thượng nhân đích xác bất phàm.

Tôn Lập dạy Tô Tiểu Mai cách điều khiển vu khí, Tô Tiểu Mai tỉnh ngộ, chúng nhân nhìn Tôn Lập với vẻ cổ quái.

Giang Sĩ Ngọc hỏi: “Có thứ gì ngươi không biết không?”

Tôn Lập không dám chiếm công: “Thật ra ta cũng khiêm tốn…”

Tô Tiểu Mai rung ngón tay, vẽ lên man văn dồn vào, cái mai rùa chững lại.

Nàng ta dồn man văn vào mai rùa, mai rùa bay lên phái trên Chung Mộc Hà rồi lục sắc linh quang như quỷ hỏa phun ra, hóa thành vũng xoáy bao lấy y.

Chung Mộc Hà bị sức mạnh thần bí đó kéo lên, hắc khí tản ra, bị mai rùa hút lấy.

Tôn Lập thở phào, chỉ cần xong bước này là chắc bốn phần cứu sống Chung Mộc Hà.

Tô Tiểu Mai chưa kết thúc, Tôn Lập đã mở trữ vật không gian tìm kiếm, toàn người nhà nên gã không cần giấu hết bí mật.

Thứ quý nhất của Mặc long thảo là Ngọc châu bạch ngân quả kết thành khi nó chín. Nhưng nhánh của Tôn Lập mới chín, Ngọc châu bạch ngân quả chỉ cỡ trái anh đào, cùng lắm có ba thành hiệu quả so với khi chín hẳn. Mỗi nhánh Mặc long thảo chỉ kết được một trái Ngọc châu bạch ngân quả, hái rồi là hết.

Mạng người quan trọng, lại là Chung Mộc Hà, gã nghiến răng hái xuống.

Quả vừa rời cây là Mặc long thảo trân quý khô nhanh.

Trừ Ngọc châu bạch ngân quả, Tôn Lập làm theo lời La Hoàn tìm thêm mấy vị dược thảo để trộn, theo số lượng mười phần chuẩn xác tạo thành dược trấp.

La Hoàn bó tay: “Cứ thế đi, không có thời gian luyện đơn, không thì có bảy phần cứu được y, giờ chỉ còn trông vào sô phận.”

Quy xác vu khí hút tia độc tố sau cùng ra, Tôn Lập đỏ dược trấp cho Chung Mộc Hà.

Gã thở hắt ra: “Được rồi, chúng ta chỉ làm được, còn lại trông vào lão tổ.”

Chung Lâm ngồi xuống, chăm chú nhìn thúc công.

Tất cả lục lục tục tục tỉnh lại, Tôn Lập chỉnh đốn những thứ của ma tu trong trữ vật không gian.

Bắt mắt nhất đương nhiên là hai cỗ chiến xa, Sùng Dần sáng mắt: “Sùng Bá, chắc ngươi sẽ thích.”

Sùng Bá đanh mặt, ngồi bất động như không nghe thấy.