Q.12 - Chương 13: Hạch Tâm Của Trận Pháp Phong Ấn

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Người hầu” của Phú nhân vương đều chứng kiến Tổ thiếu gia lớn lên.

Đứa bé mũi dãi năm xưa giờ là “Tiểu vương gia A Tổ” danh chấn Quỷ Nhung, cả hai lại cảm khái.

A Tổ thiếu gia vẫn ngây thơ như xưa trước mặt họ, vì thiếu gia coi trọng tình cảm.

Nhưng họ đều biết “Tiểu vương gia A Tổ”, tại Quỷ Nhung thảo nguyên là cái tên bách thắng, đuổi tận giết tuyệt.

Canh thịt lừa rắc hạt tiêu và giấm thanh được mang lên, A Tổ thiếu gia thích thú ăn bánh, ẩm thực thảo nguyên không thể sánh với Đại Tùy.

Hai lão nhân thấy y ăn xong thì nói: “Thiếu gia, dọc đường đã thấy hết thứ cần thấy, ăn cũng xong rồi, việc ở Tố Bão sơn là lão gia đích thân giao cho, thiếu gia định thế nào?”

A Tổ bĩu môi: “Lâm thúc không nhắc chuyện đó được không, khó lắm mới có món vừa ý, thúc thúc để tiểu điệt thoải mái chút?”

Lâm thúc cười, cực kỳ hưởng thụ ngữ khí gần như làm nũng đó: “Được, lão Lâm coi như chưa nói nhé? Lão bản, thêm một bát canh!”

A Tổ cười, nụ cười thuần chân đến đơn giản, niềm vui đầy đặn như bát canh.

Ăn xong, A Tổ chỉnh đón y phục, theo hai lão giả đi ra, niềm vui đơn thuần đó được vùi sâu.

“Lưỡng vị lão thúc, tiểu điệt biết không tránh được, Tố Bão sơn thế nào rồi.”

Cả hai mỉm cười, giới thiệu sơ qua.

A Tổ nhíu mày: “Lý thúc có Hóa long cửu xuất đại trận, không cần ai thì diệt Tố Bão sơn không thành vấn đề. Tố Bão sơn xem ra quỷ dị.”

Lâm thúc do dự một chốc rồi nói: “Tổ thiếu gia, bọn lão phu biết chí hướng của thiếu gia ở phía tây nhưng lão gia đang lúc dùng người, mối làm ăn Đại Tùy này có khi lỗ vốn, thiếu gia cũng biết lão gia…”

A Tổ xua xua tay: “Tiểu điệt biết, mối làm ăn lớn thế, lỗ vốn thì lão nhân gia sẽ gầy đi cả chục cân!”

Với độ béo của Phú nhân vương thì gầy trăm cân cũng thế nhưng với ba người, mười cân là vấn đề rồi.

Triệu thúc cũng cười: “Thiếu gia hiểu thì bọn lão phu không lắm lời nữa.”

A Tổ thở dài: “Để tiểu điệt giải quyết giúp, ai bảo tiểu điệt là nghĩa tử.”

Hai lão giả cười: “Chỉ cần A Tổ thiếu gia muốn, chưa có viễ gì không thành công.”

Tố Bão sơn không thành vấn đề rồi.

A Tổ thoáng nghĩ, lại hỏi: “Kim Phong Tế Vũ lâu sao rồi?”

“Vẫn giằng co, e là cần thiếu gia thu thập tàn cục.”

La Hoàn và Võ Diệu liên thủ đưa ra danh sách dài dằng dặc cho Tôn Lập, có không ít kỳ nguyên liệu cổ quái, Tôn Lập ngơ ngác.

“Những thứ này là gì?”

Võ Diệu đáp: “Là thứ cần để chế tác linh văn trận trang.”

Tôn Lập ngẩn người: “Linh văn trận trang?”

Linh văn trận trang đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai gã từ lâu, nhưng gã không ngờ mình được tiếp xúc nhanh thế.

“Ngươi có thể chế tác linh văn trận trang cơ bản nhất rồi, tìm nguyên liệu về rồi chuẩn bị thêm, lúc bắt đầu tất tỷ lệ hỏng rất cao.”

Tôn Lập đã mạt rệp rồi, linh thạch tiêu hao sạch bách. Bất quá gã còn pháp khí lấy được và linh dược.

Gã đổ hết pháp khí, nguyên liệu, và linh dược không dùng đến ra, Lưu Minh Kiến định giá rồi không chỉ trừ hết danh sách mà con đưa thêm năm trăm khối linh thạch.

Tôn Lập mang nguyên liệu và linh thạch về, muốn khóc mà không có nước mắt: dù gì cũng là giàu xổi có tiếng, từng có mấy vạn linh thạch mà giờ cần đến năm trăm linh thạch qua ngày!

Tôn Lập quên hết những ngày chỉ cần có vài khối linh thạch là không ngậm miệng nổi.

“Một linh văn trận trang chia làm ba phần, thứ nhất để tụ năng lượng, thứ hai dể dự trữ và thứ ba để kích phát uy lực.”

“Mức độ linh văn trận trang hiện tại cực thấp, vì không có bộ phận trữ năng. Còn bộ phận tụ năng cũng không được coi trọng, như thế mọi linh cấu sư chỉ chú ý vào kích phát uy lực. Bộ phận này họ làm cũng coi là tinh xảo, nhưng linh văn trận trang không tụ tập đủ năng lượng, tuyệt đại bộ phận linh văn trận trang không có bộ phận trữ năng, phần kích phát uy lực có hoàn mỹ hơn nữa cũng là tiên thiên bất túc.”

Tôn Lập bó tay: “Võ tổ, lão nhân gia không lấy tiêu chuẩn của mình so với người khác được không? Trữ linh trận pháp khó nhất, tu chân giới bây giờ chỉ lưu truyền mấy loại trữ linh trận pháp đó, các linh cấu sư không phải không biết mà không giải quyết nổi.”

Như Võ Diệu nói, tu chân giới bây giờ, tuyệt đại bộ phận linh văn trận trang không có phần trữ linh mà cùng lúc kích phát linh văn trận trang thì Tụ linh trận bắt đầu hấp nạp thiên địa linh khí.

Tụ linh trận thì cũng hạn chế về tốc độ.

Bất quá, dù linh văn trận trang Võ Diệu không coi là “hoàn chỉnh” thì vẫn rất cao siêu, nhất là với tu sĩ cao cấp!

Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cũng phải uy hiếp linh cấu sư mới có được thứ mình cần.

Võ Diệu “chỉnh lại” về nhận thức linh văn trận trang của gã rồi truyền thụ tri thức cơ sở nhất.

“Linh văn trận trang”, đương nhiên lấy trận pháp là kết cấu cơ bản. Tôn Lập bất ngờ vì Võ Diệu dạy gã đầu tiên là chín loại trận pháp phong ấn!

“Chín loại trận pháp phong ấn này là kết cấu cơ bản nhất. Nói đơn giản là trong linh văn trận trang có thể phong ấn khí linh, phong ấn thú hồn, phong ấn pháp thuật, chỉ cần ngươi tưởng tượng được thì làm được. Đấy là tác dụng của trận pháp phong ấn, thực tế là bọc lấy thú hồn, khí linh rồi cho vào linh văn trận trang.”

Tôn Lập hiểu phần tấn công của linh văn trận trang vị tất thực hiện bằng trận pháp mà có thể là thủ đoạn khác, ví như pháp thuật. Vì thế mới cần trận pháp phong ấn “bọc” lại rồi nối với linh văn trận trang.

Chín trận pháp mà Võ Diệu coi là “tối đơn giản” cũng khiến gã nhức óc vô cùng, cả ngày mới xong hai loại. Võ Diệu vốn nóng tính, nhảy choi choi mắng gã không ra gì.

May mà Tôn Lập đã được rèn luyện đạo tâm, lòng cứng mặt dày, muốn nói thế nào thì tùy.

Hôm sau, Tôn Lập học được ba trận pháp. Hôm sau nữa thì xong phần cơ sở.

Linh văn trận trang là môn học vấn cực kỳ rộng, gần như dính đến mọi thứ ở tu chân giới. May mà Tôn Lập có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, bước được bước đầu tiên trên con đường của linh cấu sư.

Trừ trận pháp phong ấn thì còn nhiều tri thức cơ sở, Võ Diệu và La Hoàn kiên nhẫn dạy – đương nhiên chỉ là tương đối, trong óc gã liên tục vang lên tiếng hai người gầm thét, gã cho rằng nếu mùa hè mà bị bênh đau đầu thì là công lao của lưỡng vị lão tổ.

Tố Bão sơn đã tu bổ hộ sơn đại trận, thanh sắc quang tráo trùm lên sơn môn.

Nhưng không thể khiến Tố Bão sơn chúng nhân thấy an toàn.

Tôn Lập mở trận pháp ám môn, hộ sơn đại trận đã phá tổn, bọn Chung Mộc Hà lúc sửa không chú ý, tưởng là bị Lý Lam Sơn hủy, nên lại phong bế…

Trong Huyền Vũ đại điện, Chung Mộc Hà ngồi giữa, thường chỗ đó của Vọng Hư nhưng hôm nay Vọng Hư ngồi bên trái.

Vọng Minh, Vọng Khê, Vọng Thắng – mấy người chữ Vọng còn lại đều tới.

Vọng Hư lo lắng hỏi Chung Mộc Hà: “Sư thúc, nên thế nào đây.”

Vọng Thắng ngồi cuối cầm truyền tấn ngọc phù, Kim Phong Tế Vũ lâu đưa tới không lâu.

Trong truyền tấn ngọc phù, Kim Phong Tế Vũ lâu nhắc nhở rằng Thần Hoang đạo đã phái cao thủ vào Đại Tùy, mục tiêu là Tố Bão sơn. Họ khéo léo cho biết “địch nhân mạnh, Tố Bão sơn không phải đối thủ” rồi mời Tố Bão sơn chúng nhân đến Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng ngăn bước ma tu.

Cả Đại Tùy, môn phái còn chống cự nổi, trừ Kim Phong Tế Vũ lâu thì chỉ có Tố Bão sơn.

Vọng Hư kỳ thực định bỏ sơn môn nhưng không muốn gánh tội “bỏ chạy” nên mời Chung Mộc Hà ra.

Chung Mộc Hà trầm ngâm rồi nhạt giọng: “Tố Bão sơn là căn cơ của chúng ta, chưa đến đường cùng thì không bỏ!”

Vọng Hư chìm cả cõi lòng, rủa Chung Mộc Hà tàn tệ, biết là chết mà con ở lại hả!

Chung Mộc Hà lại nói: “Phái người giải khai phong ấn ‘Thần binh lâm’, phân phát pháp khí năm xưa tiên tổ để lại cho các đệ tử, bảo chúng tế luyện, tăng cường chiến lực.”

Thần binh lâm cũng là thánh địa, vốn khi đệ tử đạt tới mức nhất định thì có cơ hội vào đó, nhưng giờ đang lúc khó khăn, ai còn tính thế nữa? Tất nhiên cố gắng tăng cường thực lực.

Hai trận đại chiến vừa qua, thời gian khẩn bách, không kịp để tế luyện pháp khí.

Chúng nhân không hề dị nghị, làm theo lời Chung Mộc Hà.