Q.8 - Chương 12: Câu Đố Về Trận Pháp

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bạch Vĩnh Quý cười lạnh: “Hừ, lão Bạch lăn lộn thương trường mấy trăm năm, có những việc nhìn là nhận ra, ví như việc này.”

Đoạn y dừng lời.

Tôn Lập gật đầu: “Mỗ cũng hoài nghi, vậy… Được, Bạch lão bản đoán đúng rồi.”

Bạch Vĩnh Quý cười ha hả: “Tại hạ biết là tiểu ca mà! Ha ha ha!”

Kỳ thực y đã nhận định, không thì không vất vẻ đến đưa Tôn Lập tới đây, còn thể hiện thực lực.

“Dạ tiểu ca có lẽ lấy làm lạ vì sao tại hạ biết, kỳ thực rất đơn giản, Lưu Minh Kiến cứng đầu, năm xưa không chịu nhún với gia tộc, lại càng ghét tại hạ. Nhưng tối qua lại chịu lép, dùng dụng ngọc phù cầu xin tại hạ đến hoàn thành giao dịch này, tại hạ biết người khiến y như thế tất không tầm thường, nghĩ đi nghĩ lại thì trừ người có linh dược trân quý khiến Côn Bằng thương hiệu khởi tử hồi sinh, thì còn ai nữa?”

Tôn Lập lắc đầu nhăn nhó: “Cũng nhờ may mắn thôi.”

Bạch Vĩnh Quý cười hắc hắc, sờ đầu: “Cũng đúng, có khả năng khác nhưng khả năng này hơn cả, hơn nữa không phải tại hạ đoán đúng sao?”

Tôn Lập không dây dưa: “Hiện tại Bạch lão bản có thể cho mỗ biết người bán là ai chứ?”

Tôn Lập nói ra mối hoài nghi, Bạch Vĩnh Quý lắc đầu: “Không phải Lưu Minh Kiến, y không phải hạng đó, tại hạ ngầm tra được người bán là người khác thuộc Lưu gia.”

Tôn Lập thầm nhủ quả nhiên như thế đoạn lắc đầu.

Bạch Vĩnh Quý chỉ ra ngoài: “Chưởng quỹ của Lưu thị thiên tự hiệu, Lưu Minh Đạt.”

Tôn Lập kiểm cười lạnh.

Bạch Vĩnh Quý nói: “Y sắp không chịu nổi rồi nhưng cần tại hạ tung đòn cuối! Dạ tiểu ca có hứng không?”

Tôn Lập nhếch môi: “Rất được…”.

Bạch Vĩnh Quý hớn hởn: “Sau này dược thảo của Dạ tiểu ca, Vĩnh Phát thương hành bao hết! Tiểu ca yên tâm, giá ít nhất hơn của Lưu Minh Kiến một phần mười!”

Tôn Lập lắc đầu: “Linh dược đâu có dễ tìm.”

Tôn Lập không định cắt cung ứng linh dược cho Lưu Minh Kiến, việc này y không cố ý, trước đó cả hai hợp tác dễ chịu, Lưu Minh Kiến không đáng bị trách phạt vì tộc nhân xấu bụng.

Y hỏi: “Hả? Dạ tiểu ca còn chủ ý gì?”

“Hình như sản nghiệp của Lưu thị thiên tự hiệu là linh phù?”

Bạch Vĩnh Quý gật đầu: “Không sai. Linh phù tác phường của Lưu gia đã mấy đời, về phương diện đó còn có ưu thế. Không có nó, Lưu Minh Đạt đã phải cuốn gói khỏi Thanh Việt phường thị lâu rồi, tiểu hữu cũng thấy nơi này tấc đất tấc vàng.”

Tôn Lập nói: “Chỉ cần hất nốt linh phù là y sẽ phải cuốn gói rời Thanh Việt phường thị.”

Bạch Vĩnh Quý nghi hoặc nhìn Tôn Lập: “Dạ tiểu ca có ý gì?”

“Mỗ cung cấp linh phù, đảm bảo lật đổ được Lưu thị thiên tự hiệu”

Bạch Vĩnh Quý thất vọng: “Chuyện này….”

Y dùng lễ tiếp đãi, đường đường lão bản của cửa hiệu đỉnh cấp mà cùng tu sĩ trẻ tuổi như Tôn Lập giá yêu ra ngoài tham quan, cũng chỉ vì thảo dược trân quý.

Thứ nhất có thể lật đổ Lưu thị thiên tự hiệu của đối thủ Lưu Minh Đạt, thứ hai thảo dược trân quý có lợi cho giữ được và phát triển khách quan trọng.

Trước đó Lưu Minh Kiến bán ra Tam bách niên Bạch lộ vân sơn thảo, cả chân nhân lão tổ cũng động lòng, có tới mấy vị Chân nhân cảnh cường giả hỏi Bạch Vĩnh Quý xem có kiếm được dược tài ba trăm năm trở lên không.

Nhưng y không ngờ Tôn Lập lại đưa ra linh phù.

Linh phù có tác dụng gì? Bạch Vĩnh Quý có linh phù tác phường riêng, tuy không bằng Lưu gia nhưng quá đủ để bán, tự chế tác thì giá rẻ lại nhiều, mua của Tôn Lập e đắt hơn không ít. Quan tọng nhất là y nhận ra Tôn Lập chỉ tu vi Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, làm sao chế tác được linh phù tốt?

Nói trắng ra, y là hộ giàu xổi, việc gì cũng nhìn vào lợi ích. Y long trọng tiếp đãi Tôn Lập, không phải vì thích gã mà vì muốn mua dược tài.

“Dạ tiểu ca, linh phù thì tại hạ không thiếu, chúng ta thương lượng về linh dược tiếp nhé? Tăng giá cũng được.”

Tôn Lập thấy mặt y như kiểu đại tiện không thông thì lẽ nào không hiểu bèn bật cười: “Đây là một tấm Binh hỏa phù, các hạ thử đi, không vừa ý thì việc hợp thôi vậy, mỗ không mặt dày, xin cáo từ.”

Tôn Lập đặt một tấm Binh hỏa phù xuống, ôm quyền với Bạch Vĩnh Quý rồi đi.

“Ai… Dạ tiểu ca, có việc gì cứ từ từ từ nói…”.

Tôn Lập đã rời khỏi cửa.

Bạch Vĩnh Quý nhìn tấm Binh hỏa phù, lắc đầu: thiếu niên có khác, cố chấp lại tự phụ…

Y thoáng nghĩ, bản năng buôn bán trỗi dậy, gõ bàn: “Người đâu.”

Một người hầu xuất hiện: “Lão gia.”

“Chuẩn bị hai trăm linh thạch, đuổi theo đưa cho Dạ tiểu ca cấp nói là ta tặng để tiểu ca đi dạo Thanh Việt phường thị.”

“Vâng.”

Người hầu lui xuống.

Bạch Vĩnh Quý nhận ra Tôn Lập cố chấp, thực tế cũng cho là vụ mua bán này hỏng, không thì người đưa linh thạch phải là y.

Hai trăm khối linh thạch chỉ là kết thiện duyên tiếp theo, sau này còn cơ hội hợp tác, Bạch Vĩnh Quý nhờ thế mà có ưu thế.

Còn tấm Binh hỏa phù trên bàn, Bạch Vĩnh Quý không nhìn mà đi ngay.

Binh hỏa phù chỉ là đê cấp linh phù, cỡ đó thì linh phù tác phường của Bạch Vĩnh Quý mỗi ngày được trăm tấm! Thứ thế thì sao y để ý được?

Tôn Lập lắc lắc trữ vật giới chỉ chứa hai trăm linh thạch, chợt cười khổ.

La Hoàn ấm ức: “Thôi vậy, không phải ai cũng biết nhìn.”

Tôn Lập nói: “Lão nhân gia khách khí quá, phải nói là trên đời không còn kẻ nào biết nhìn nhận chứ?”

La Hoàn im lặng, y và Võ Diệu truyền thừa vũ trụ đại đạo thuần tịnh và đỉnh cấp nhất nhưng tu chân giới hiện giờ quả không ai biết đến.

Võ Diệu không quan tâm, y vốn tự nhận rằng “ta rất hoành tráng, ta tự biết là được, ai không nhận ra là kẻ đó thiệt…”

“Nói thế làm gì? Mũ trắng lỡ mất ngươi là tổn thất của y. Chúng ta đi dạo Thanh Việt phường thị, xem hiện tại tu chân giới thế nào.”

Tôn Lập khó khăn lắm mới đến được Thanh Việt phường thị, đương nhiên không thể cứ thế mà về.

Đeo trữ vật giới chỉ vào ngón út, gã hòa vào dòng người ồn ã.

Bạch Vĩnh Quý có ba mươi sáu con.

Y xuất thân nghèo khó, vất vả bao năm, bị lừa và cũng lừa không ít người, cảm ngộ lớn nhất là khi đấu với các tu chân thế gia, kiểu như Lưu gia thì hiểu rõ của lợi ích của đại gia tộc.

Có việc gì đều cả toán xông lên, tuy tốt xấu không đều nhưng thanh thế kinh nhân.

Y hiểu rõ, đại gia tộc cố nhiên có khuyết điểm nhưng người đông thì nhân tài cũng đông, muốn giứ cho sản nghiệp tiếp tục huy hoàng thì cần biến Bạch gia thành đại gia tộc.

Thế tục giới có câu đông con là phúc, thật ra cũng có lý.

Đông con nên có lúc Bạch Vĩnh Quý cũng không nhớ rõ.

Con cái y đều thành niên, bé nhất cũng mười hai tuổi, hiểu chuyện rồi lại minh tranh ám đấu.

Bạch Phượng Nhi là con thứ hai mươi sáu, là con gái lại ở gần cuối nên không được trọng thị.

Nhưng Bạch Phượng Nhi kiên quyết muốn chứng minh mình với phụ thân.

Bạch Phượng Nhi khá có thiên phú về luyện đơn, nhang vẫn ẩn nhẫn, chỉ mong có ngày luyện được cao cấp linh đơn, khiến phụ thân coi trọng.

Luyện đơn, chế khí tiêu hao cực lớn. Tuy Bạch Vĩnh Quý cung ứng không ít cho con cái nhưng Bạch Phượng Nhi vẫn thường khốn quẫn.

Chỗ Bạch Phượng Nhi ở cách nơi Bạch Vĩnh Quý chiêu đãi Tôn Lập không xa, đi qua thì thấy trên bàn có tấm Binh hỏa phù.

Tuy Binh hỏa phù không đáng tiền nhưng Bạch Phượng Nhi khắp khai lô luyện đơn, đang thiếu hỏa hệ linh phù nên nhặt ngay.

Tôn Lập dạo một vòng, ghé vào bên đường uống một chén “Cửu thiên tiên nhưỡng” do hơn ba mươi loại “linh quả” nấu thành, rất có hiệu quả nâng cao công lực rồi đến dưới một dãy lầu.

Tòa lầu này không cao, sáu cây cột dán đầy giấy vàng.

Không ít giấy vàng vì quá lâu năm nên rách mướp, tuyệt đại bộ phận dán trên trụ đá, càng lên càng ít, bên dưới thì dày đặc.

Tờ giấy vàng trên cùng chỉ có một, đơn lẻ trong gió.

Rất đông người đứng dưới, đều nghển cổ nhìn, Tôn Lập muốn nhìn rõ là gì cũng không chen nổi.

Chỉ có tấm giấy vàng trên cao nhất là nhìn được rõ.

Cự ly này với tu sĩ không thành vấn đề.

Tôn Lập nhìn là rõ, tấm giấy vàng là một câu đố trận pháp. Không phải là trận pháp hoàn chỉnh mà chỉ yêu cầu hoàn thành một kết cấu, cần ngưng tụ thiên địa linh khí với tốc độ gấp sáu lần Tụ linh trận, đồng thời chuyển hóa linh khí thành hỏa chi lực thuần túy, trong bộ phận trận pháp này cần cho thêm tám năng lượng thông đạo.