Q.11 - Chương 19: Ma Tu Lui, Khó Khăn Chưa Qua

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sùng Dần cùng đệ tử Tố Bão sơn lui về.

“Hiện tại không liều mạng còn đợi đến bao giờ!”

Không biết ai hộ lên, các đệ tử sôi trào, sơn môn gặp nạn, tổ nát thì sao còn trứng lành? Hiện tại không liều mạng còn đợi đến bao giờ!

Liều thì còn sinh cơ. Lùi, chỉ còn đường chết!

Đạo đạo độn quang vút lên, theo sau Sùng Dần lao về phía ma tu. Độn quang đều mờ, hiển nhiên cảnh giới không quá Đạo nhân cảnh, nhưng tụ lại thành khí thế, bổ vào ma tu.

Lý Lam Sơn thở dài, nhạt giọng: “Hôm nay đến đây thôi, lui.”

Lệnh xuất như sơn.

Hai ngân diện nhân không cam lòng nhưng ma tu đẳng cấp sâm nghiêm, không được cãi lại, thậm chí ngân diện nhân có linh thú chiến tử dù phẫn nộ cũng chỉ phát ra hai quyền, tạo thành thanh sắc lôi quang mười trượng, hất tung Vọng Minh, Vọng Khê rồi cùng Lý Lam Sơn rút lui.

Sùng Bá xông lên gào: “Chạy đi đâu!” Đoạn định truy đuổi.

Ngân diện nhân cười lạnh, năm ngón tay xòe ra, thanh quang lôi cầu cỡ trứng gà thành hình.

Một cánh tay nắm lấy liễu Sùng Bá, không biết là sức mạnh gì mà Sùng Bá tan hết hung tàn, mắt trong veo trở lại.

Nhìn thanh quang lôi cầu trong tay ngân diện nhân, tay y rụt về.

Sùng Dần thở phào, từ từ buông tay: “Vết thương sao rồi?”

Sùng Bá toàn thân là máu, toét miệng cười, răng trắng đặc biệt: “Không sao, chưa chết được đâu.”

Lý Lam Sơn rút đi. Sùng Bá lắc lắc, trợn tròng trắng với Sùng Dần rồi ngất trong lòng y…

Tố Bão sơn tơi tả.

Sau đại chiến, thinh không lại trong trẻo, nghìn dặm không mây, mặt trời tỏa sáng.

Nhưng cả Chung Mộc Hà cũng chỉ muốn nghỉ ngơi, không buồn dọn dẹp chiến trường.

Sùng Dần dẫn các đệ tử nhập môn không có tư cách tham chiến chăm sóc những người thụ thương, Chung Mộc Hà thầm gật đầu. Trong các đệ tử đời thứ ba của Tố Bão sơn chỉ có Sùng Dần, Sùng Bá là được, giờ có thêm Tôn Lập.

Còn đệ tử của chưởng giáo Vọng Hư, cảnh giới tuy cao nhưng không đào tạo được.

Chung Mộc Hà từng trải không biết bao nhiêu mưa gió mới thành chân nhân lão tổ? Cách y nhìn người cực kỳ sắc bén, dù Vọng Hư cũng kém xa lắc.

Chung Mộc Hà thoáng nghĩ, gọi Sùng Dần lại hỏi: “Tôn Lập đâu?”

“Vẫn ở pháo tháp, đệ tử không quấy nhiễu y.”

Chung Mộc Hà gật đầu: “Được, các ngươi làm tốt lắm, cứ thế đi.”

Y đứng lên, vị chân nhân lão tổ này cũng hơi run run. Chung Lâm vội đỡ: “Thúc tổ. Nếu đến thì để điệt tôn đỡ.”

Chung Mộc Hà cười to đẩy ra: “Ha ha! Tránh đi. Đằng kia có người cần con giúp. Thúc công dù gì cũng là chân nhân lão tổ, để người khác đỡ thì tất người ta cười rụng răng!”

Y cố gượng, chật vật lướt về phía Đại nhật thần hỏa thương.

Chung Lâm lắc đầu, bên tai vang tiếng các đệ tử rên rỉ, y móc linh đơn ra: “Sư huynh cẩn thận…”

Tôn Lập một chốc sau mới đỡ mệt, chật vật lấy ra một viên linh đơn cho vào miệng, từ từ nhai rồi nuốt, linh lực tinh thuần theo kinh mạch chảy đi. Cảm giác hao hụt tan dần.

Gã thở hồng hộc ngồi dậy.

Trận đại chiến này quá hung hiểm.

Chung Mộc Hà đến ngoài pháo đài, định đi thẳng vào nhưng nhấc chân lên là thu lại, hoáng nghĩ rồi gọi: “Tôn Lập, bản tọa Chung Mộc Hà.”

Y không tự đi vào!

Tôn Lập ra ngay: “Lão tổ sao lại đến đây.”

Tôn Lập đi ra, dùng cấm chế phong bế pháo đài. Chung Mộc Hà hỏi: “Sao hả, không định mời ta vào?”

Tôn Lập tỏ ra khói xử: “Đệ tử làm rối tung lên rồi, lão tổ không xem thì hơn.”

Chung Mộc Hà cảm thán: “Người đã cải tạo Đại nhật thần hỏa thương, ta nên nói gì?”

Đại nhật thần hỏa thương, Chung Mộc Hà không thể cải tiến, Tôn Lập chỉ trong thời gian đã hoàn thành, y chợt có cảm khái “Trường Siang sóng sau đùa sóng trước”, dù Tôn Lập hiện tại chỉ Phàm nhân cảnh, cách “sóng trước” cực xa.

Tôn Lập bất động, không có ý tránh.

Chung Mộc Hà thoáng nghĩ, lửa giận sắp bạo phát. Tôn Lập vẫn xuôi tay, như thể mặc y mắng chửi, y chợt cười: “Sao ngươi dám chắc ta để ngươi thỏa thích?”

Tôn Lập nhìn Chung Mộc Hà: “Nói một cách quan miện đường hoàng thì là lão tổ hân thưởng nhân tài, độ lượng.”

Chung Mộc Hà giãn sắc mặt: “Tiểu tử này, nịnh hót còn không quên tâng mình lên, ngươi là nhân tài?”

Tôn Lập ngẫm nghĩ rồi khẳng định: “Tính!”

Chung Mộc Hà xua tay: “Mặt ta không dày bằng người, còn không quan miện đường hoàng thì sao?”

Tôn Lập bó tay: “Ma tu còn đánh tới, Đại nhật thần hỏa thương trọng yếu, lão tổ tin đệ tử một lần đi.”

Chung Mộc Hà lo lắng nhưng mỉm cười: “Lý do sau mới đúng.”

Y xua tay quay đi: “Ngươi cứ trấn thủ ở đây.”

Được mấy bước, y dừng lại bảo: “Ta dễ ứng phó, nhưng đừng quên còn Vọng Hư.”

Tôn Lập ngẩn người, Chung Mộc Hà giậm châm lao đi.

Tôn Lập lắc đầu, Vọng Hư chắc gì đã tỉnh lại được.

Gã tiêu hao không ít, dù đã uống linh đơn, vẫn quyết đả tọa khôi phục.

Gã định quay vào pháo đài, chợt thấy có thứ từ chõ nối nòng và thân Đại nhật thần hỏa thương rơi ra.

Gã nhặt lên xem, tức thì lợm giọng, là nửa ngón tay ma tu!

Ngón tay bị thiêu đen xì, phồng lên.

Bất quá ngón tay có một khe, Tôn Lập máy động, linh nguyên chấn tan ngón tay đã thành than, một trữ vật giới chỉ rơi ra.

Có vẻ trữ vật giới chỉ này không đeo trên tay mà trong xương!

Xuyên thấu huyết nhục, gắn trên xương tay, thật ra là gì mà ma tu này bảo mật như thế?

Tôn Lập hiếu kỳ, nhìn quanh không có ai thì cầm trữ vật giới chỉ vào trong, phong bế tất cả.

Không ngờ cái nhẫn có cửu trọng trận pháp!

Tôn Lập thành thảo giải khai trận pháp, tức thì kích động!