Q.8 - Chương 7: Hoa Hồng Có Gai

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Việc Phùng Trung đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng không có gì là ghê gớm, y tuy là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng nhưng tu vi đích xác hơi thấp.

Khí thế khiến cả Tố Bão sơn kinh ngạc được làm rõ.

Bọn Tô Tiểu Mai lao vào tiểu viện, lói lo: “Sùng Ngọc sư huynh! Sùng Ngọc sư huynh đột phá, thành người đầu tiên của đệ tử đời thứ ba đạt Hiền nhân cảnh!”

Chúng nhân kinh ngạc, Hiền nhân cảnh tại Tố Bão sơn là cảnh giới phân chia đệ tử và sư thúc. Đạt Hiền nhân cảnh là có tư cách mở động phủ tại hậu sơn, thành “trưởng lão”.

Trước đó, hậu sơn toàn là sư thúc, có cả chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà.

Sùng Ngọc đã phá được định luật đó.

Tôn Lập trụ bĩu môi: “Chả trách Vọng Hư chưởng giáo vội đến còn các sư thúc đều im lặng.”

Lục Đại Thông lặng lẽ đi, biết mình ở lại không tiện. Bọn Tôn Lập không cản, thực tế song phương càng đi càng cách xa, Lục Đại Thông ở lại tiểu viện này có phần thừa thãi.

Sùng Ngọc tiến bước Hiền nhân cảnh, khí thế không hẳn không có ý thể hiện thực lực.

Vì các sư thúc thấy thế nên mới mâu thuẫn, không muốn ra mặt. Hậu sơn sắp có thêm một đệ tử đời thứ ba nhưng cảnh giới tương đương với họ mà thân truyền đệ tử của họ lại kém cỏi, không biết bao giờ mới đạt Hiền nhân cảnh, thậm chí đạt mức đó hay không thì còn là ẩn số.

Phe chưởng giáo chân nhân mạnh lên thì các chi mạch khác lại bị áp chế.

Đông Phương Phù đưa tới tin khác: “Chưởng giáo chân nhân xác nhận tu vi của Sùng Ngọc sư huynh xog là hạ lệnh cho Sùng Ngọc sư huynh chọn địa điểm tại hậu sơn mở động phủ.”

Tôn Lập càng khinh thường: “Hơi nóng lòng quá đấy.”

Chung Lâm cảm thán: “Sùng Ngọc sư huynh quả nhiên danh bất hư truyền, nhanh đạt Hiền nhân cảnh như thế, xem ra Tần Thiên Trảm không chết cũng không thể cạnh tranh nổi.”

Giang Sĩ Ngọc nhíu mày: “Lúc quan trọng này, Sùng Ngọc đột phá, hình như trùng hợp quá?”

Không chỉ Giang Sĩ Ngọc, dù Chung Lâm cũng hơi hoài nghi.

Ai nấy nhìn nhau gật đầu, suy đoán không khác nhau nhiều.

“Mặc kệ người khác, xử lý việc của chúng ta đã.” Tôn Lập xòe tay chog Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc: “Cả hai đều Phàm nhân cảnh đệ tam trọng nên có thể chế khí, định thế nào hả?”

Giang Sĩ Ngọc còn những việc khác không tiện nói chỗ đông người, y khác với Tô Tiểu Mai.

“Ta còn chưa kích phát bản mệnh chân hỏa, việc đó không vội. Bất quá luyện chế pháp khí gì thì ta đã dự tính…”

Y xòa tay có vẻ ngượng ngùng với Tôn Lập: “Nguyên liệu thì… hắc hắc!”

Tôn Lập khinh miệt: “Ngươi biểu diễn được lắm, nhưng hai tiếng cười gian giảo đó đã thể hiện nội tâm. Đừng giở trò, cần gì nói đi.”

Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: “Không giấu được ngươi, ta đành nói vậy.”

Giang Sĩ Ngọc liệt kê nguyên liệu cho Tôn Lập, sáu loại đều thất phẩm trở lên, cao nhất là lục phẩm hạ.

Tôn Lập tính thầm, có thể mau hết từ Lưu Minh Kiến, chừng năm trăm khối linh thạch, không thành vấn đề với gã.

“Được, để ta chuẩn bị.”

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình ngượng ngùng: “Tôn sư huynh, ngần này nguyên liệu tốn mấy trăm linh thạch…”

Giang Sĩ Ngọc cười: “Các vị còn nhận ra Tôn Lập là đại tài chủ? Tiểu Mai có cần gì thì đừng khách khí. Pháp khí không phải tầm thường, pháp khí tốt sẽ khiến chúng ta chiến lực bạo tăng, hỗ trợ nhau ở sơn môn mới không bị bắt nạt, nói chung không nên khách khí kiểu giả đò đó.”

Tôn Lập gật đầu: “Tiểu Ngọc nói không sai, về phương diện này tất cả không nên khách khí, mỗ giúp được sẽ giúp, không được thì cùng nghĩ cách.”

Tô Tiểu Mai lắc đầu: “Ta tuy kích phát bản mệnh chân hỏa, nhưng chưa dung hợp với thần hỏa mà thượng chuẩn bị sẵn. Bất quá ta không cần pháp khí.”

Nàng ta lật tay, lòng tay đã biến thành kim thuộc.

Một thanh đao dài, lưỡi như chiến đao xuất hiện trong tay. Tô Tiểu Mai vun lên chém nửa vòng tròn, chúng nhân đều nhận ra nhát đao bình thường đó hàm chứa sức mạnh đáng sợ, cùng khen: “Hảo pháp khí!”

Long Bối thượng nhân công pháp độc đáo, hấp thu pháp khí xong thì có thể chuyển hóa bất kỳ bộ phận nào của thân thể thành pháp khí.

Tô Tiểu Mai không cao, chiến đao lại nhỏ và dài, nàng ta thu đao vào khuỷu tay, nhân đao hợp nhất cwkc kỳ hợp nhau, có phong vị riêng.

Chung Lâm giật giật chân mày, nghĩ đến cô bé trong lòng thì lại buồn.

Giang Sĩ Ngọc chen lời: “Ai, đáng tiếc, hoa hồng có gai.”

Tô Tiểu Mai nhíu mày, đao quang bắn ra hàn khí vào y.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình một tả môt hữu véo mạnh.

“A!” Giang Sĩ Ngọc kêu thảm, chúng nhân cười vang.

Ồn ã một lúc,ai nấy về phòn, Giang Sĩ Ngọc theo Tôn Lập vào một gian phòng, có phần lo lắng: “Tôn. Lập, ta kích phát là yêu hỏa…”

Y tu hành yêu tộc bảo điển “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, kích phát tất nhiên là yêu hỏa, còn là “Binh đao hỏa” phi thường bá đạo.

Tôn Lập trầm ngâm, La Hoàn và Võ Diệu đã chỉ dẫn, gã thuật lại lời lưỡng vị lão tổ: “Ngươi cứ tu luyện Binh đao hỏa, yêu hỏa này uy lực rất cao, giúp ích nhiều cho chiến lực nhưng không thiên về luyện khí, thế thì ngươi đừng luyện khí nữa, ta có mấy thanh phi kiếm… ngươi lấy tạm một thanh mà dùng. Bất quá, lai lịch phi kiếm bất chính, chưa vạn bất đắc dĩ thì đừng để lộ.”

Giang Sĩ Ngọc biết pháp khí có ý nghĩa gì nên không khách khí: “Được, ta nghe ngươi.”

Tôn Lập chọn trong số phi kiếm ra một thanh bát phẩm trung đưa cho y, bát phẩm thượng thì không phải gã tiếc mà lo y không thể khống chế.

Giang Sĩ Ngọc thu phi kiếm, ôm chặt Tôn Lập: “Hảo huynh đệ, ta không khách khí nữa.”

Tôn Lập cũng cười: “Nói những câu này ta cũng rùng mình.”

Giang Sĩ Ngọc cười hì hì: “Ta về tế luyện.”

Y rời phòng Tôn Lập, mắt chợt ánh lên hồng quang quỷ dị.

Y nghi hoặc nhìn quanh, hồng quang đã biến mất, nhưng hướng đó là phòng Chung Lâm.

Phòng đóng cửa, cửa sổ dán giấy, hồng quang chính ở trên cửa sổ.

Giang Sĩ Ngọc không dám khẳng định mình có nhìm lầm không nhưng hồng quang tạo cho y cảm giác rất không thoải mái vì chứa đầy hung hãn, giết chóc, khát máu, hủy diệt, chỉ nhìn qua mà y rùng mình.

Y đứng ngoài cửa phòng Chung Lâm lắng nghe nhưng không thấy gì, liền nhíu mày quay về, hi vọng mình nhìn lầm.

Tiếp đó mấy ngày đều rất bình tĩnh, Tôn Lập định sớm xung kích Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, nên mượn sức linh đơn. Mỗi ngày dùng một viên linh đơn tăng cường công lực rồi mới đả tọa tu luyện.

Linh đơn đều của Tô Ngọc Đạo.

La Hoàn chỉ dẫn gã bỏ hết những loại có hại và hiện tại không thích hợp cho gã ra, còn lại mười một lọ để tăng trưởng công lực, dù hiệu quả bình thường nhưng đủ để đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.

Thực tế Tô Ngọc Đạo gom được linh đơn, số lượng tuy nhiều nhưng tinh phẩm không bao nhiêu, đấy là hiện trạng đơn đạo của tu chân giới, dược tài trân quý hiếm hoi, trăm năm trở lên đã gần như không thấy, thiếu nguyên liệu thì thủ đoạn cao minh đến đâu cũng không luyện được đơn dược nghịch thiên.

Gã một lòng tu luyện, trong khi đó Tố Bão sơn cực kỳ nhiệt náo.

Các đệ tử phe chưởng giáo Vọng Hư gần đây hớn hởn, thấy ai cũng thuận mắt, còn người khác thì không, không chỉ không thuận mắt mà còn ghen ghét.

Sùng Ngọc mở động phủ tại hậu sơn vốn không phải việc gì long trọng nhưng Vọng Hư chân nhân muốn làm to khiến các sư thúc không vui.

Đủ mọi trò được giở ra.

Đầu tiên là chọn động phủ, Vọng Khê đạo cô kiến nghị với Vọng Hư để Sùng Ngọc chọn động phủ cách các sư thúc một chút, dù gì cũng cách nhau một lớp, tôn ti phải có.

Vọng Hư đời nào đáp ứng? Hậu sơn có mấy chỗ thiên địa linh khí nồng đượm đều bị các sư thúc chứ Vọng chiếm, Sùng Ngọc cách xa chả hóa chọn chỗ nghèo nàn mở động phủ?

Chưởng giáo chân nhân không hề khách khí cự tuyệt.

Tiếp đó là việc hao phí nguyên liệu, Sùng Ngọc mới đạt Hiền nhân cảnh, gần như không có gì, theo lệ việc mở động phủ do môn phái chi ra.

Vọng Hư chân nhân lo cho đệ tử, dùng toàn thứ tốt nhất, có người không vui chất vấn, Vọng Hư đành bỏ túi riêng trả bớt pha phần mới yên chuyện.

Ồn ào hơn mười ngày mới mở xong động phủ cho Sùng Ngọc, các đệ tử phe Vọng Hư đến chúc tụng, các sư thúc chỉ tùy tiện phái đệ tử tới chúc qua loa, không ăn uống gì.

Dù bên ngoài thế nào, trong hơn mười ngày này, Tôn Lập vẫn ổn định tăng tiến tu vi, đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng trung kỳ, thêm nửa tháng nữa sẽ đạt đệ tứ trọng điên phong, chuẩn bị xung kích đệ ngũ trọng.

“Tôn Lập, Tôn Lập…”

Ngoài cửa có tiếng gọi, Tôn Lập dừng lại mở cửa, Chung Lâm ở ngoài vẫy tay: “Đi, tất cả đã tới Khê cốc, chỉ thiếu mình ngươi.”