Q.16 - Chương 4: Xông Ra Xông Vào (Hạ)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Y điên hả!” Thấy chiến xa quay lại, A Tổ cũng kêu lên.

Phú nhân vương bình tĩnh nhưng thầm thở dài, hiểu Tôn Lập vì sao mạo hiểm quay về, bọn y năm xưa cũng thế.

Còn hiện nay?

Năm huynh đệ ngồi lên vương tọa, thậm chí trăm năm không gặp nhau. Mỗi lần gặp mặt là giao chiến không ngừng.

Vương tọa thật ra có gì?

Chiến xa lao tới, Tôn Lập nghiến răng nuốt một viên linh đơn.

“A – – “

Tiếng gầm thống khổ vang lên, Tôn Lập văng lên xe, thân thể không ngừng co lại, da mặt nứt toác, hung hãn vô cùng.

Được viên đơn dược đầu tiên mở rộng, kinh mạch vốn lành lại lại thành cứng đơ, tiếp tục dùng đơn dược, thì còn đau đớn hơn!

La Hoàn lạnh giọng: “Cứ thế này sẽ nát hết kinh mạch!”

Tôn Lập coi như không nghe thấy, gào lên như muốn phát tiết đau đớn, cầm thanh đồng trường qua đứng lên, lại biến thành tuyệt thế hung nhân đẫm máu giết tất cả những ai cản đường!

“Chát!”

Máu văng lên, chiến xa lại va vào phòng tuyến.

Ngoài xa, Chung Lâm không khóc được nữa, chỉ thấy mắng nóng lên.

Lần này Tôn Lập không có mục tiêu, chiến xa thong thả chạy đi, lăn qua đá vụn, qua pháp khí vỡ nátqua từng mạng người!

Một Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả lại nhắm vào gã, chiến xa hơi dừng lại, tiếp đó vai phải gã cắm một thanh đoản kiếm, chiến xa đi tiếp.

Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả đổ máu.

Tôn Lập không ai ngăn được nhất thân sát khí.

“Oành!”

Một đạo quang mang từ xa lao tới, một ma tu chân nhân lão tổ quay về.

Chân nhân lão tổ thấy chiến xa tung hoành, cười lạnh định ra tay. Phú nhân vương cau mặt: “Truyền lệnh. Chân nhân cảnh trở lên không được xuất thủ!”

“Phụ vương!” A Tổ gọi, lần trước Phú nhân vương đã hạ lệnh như thế, lần này cũng vậy, A Tổ không sao hiểu nổi.

Lần trước Phú nhân vương tính toán, tổn thất do Tôn Lập tạo thành so với lợi ích thì rất đáng.

Lần này Tôn Lập tung hoành thì lợi ích càng cao.

Phú nhân vương có lẽ lần đầu tiên trong nghìn năm qua đơn thuần làm sinh ý mà không tính đến được mất.

Qua Tôn Lập, y thấy lại bóng hình nào đó.

Mệnh lệnh ban ra là xung động nhất thời, Phú nhân vương cmắt trái lóe lên một dãy số: vốn và lãi từ Tôn không ngừng tăng cao, vẫn là mối buôn bán một vốn vạn lời.

Chân nhân lão tổ đó không hiểu, nhưng là người hầu thì lão gia nói sao là vậy, y lại nhắm vào những người khác của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Tôn Lập xông đi xông lại trên chiến trường ba lần, tìm được Tô Tiểu Mai.

Đưa Tô Tiểu Mai ra, gã lần thứ ba xông vào!

Gã tìm được ai là đưa ra chứ không cho lên xe mà tìm tiếp, vì gã cũng không chắc mình kiên trì được đến bao giờ.

A Tổ há hốc miệng: “Y, y lại xông vào…”

Phú nhân vương ngoái nhìn, nghĩa tử này cái gì cũng tốt nhưng lớn lên dưới vòng tay của y, có thúc bá trưởng bối yêu mến, có thân vệ, nhưng không có huynh đệ từng chung sinh tử.

Y không thể hiểu được niềm khẳng khái đó.

Lần thứ ba, Tôn Lập tìm thấy Lý Tử Đình.

Lần thứ tư mang theo Giang Sĩ Ngọc.

Lần thứ năm tìm được Sùng Dần.

Lần thứ sáu gã tìm thấy Sùng Bá đang cõng Chung Mộc Hà.

Lần thứ bảy gã tìm được Đông Phương Phù đã trọng thương.

Mỗi lần xung phong là gã có thêm mười mấy vết thương, lần thứ ba xông vào thì gã đã biến thành người máu.

Càng lúc càng nhiều chân nhân lão tổ quay về nhưng được lệnh của Phú nhân vương không thể xuất thủ. Nên dốc sức đồ sát Kim Phong Tế Vũ lâu.

Tôn Lập đã uống bốn viên linh đơn, bảy lần xông vào rồi ra, sau cùng cứu được tất cả, ý thức đã mơ hồ, không còn nhìn rõ, bên tai ong ong như có tia sét từ tai trái chui qua tai phải.

Bóng đen trước mặt lắc lư, không rõ là Giang Sĩ Ngọc hay Tô Tiểu Mai.

Ma tu truy sát, chúng nhân đưa Tôn Lập đi.

Thú binh gần như mất hết, gã chỉ nhờ chấp niệm mà đứng vững được: còn chưa an toàn, chưa thể ngã được!

A Tổ vẫn quan sát hai nơi khác, một trong hai chỗ này, hai tu sĩ cảnh giới không cao nhưng đều thoát nạn, không thoát được nên cứ vòng vòng mãi.

Bất luận quang minh chính đại hay âm hiểm thì họ vẫn sống sót.

A Tổ rất có hứng với hai người, nên dặn một ma tu chân nhân lão tổ xuất thủ, Điền Anh Đông và Phùng Trung liền thành tù binh.

Phú nhân vương vẫn quan sát Tôn Lập, A Tổ nhắc: “Nghĩa phụ, chúng sắp chạy thoát.”

Tôn Lập nằm trên chiến xa, không thể xuất thủ.

Bọn Giang Sĩ Ngọc ở quanh chiến xa, liều mạng ngăn chặn ma tu.

Tô Tiểu Mai rực lên ánh kim thuộc, phát huy truyền thừa của Long Bối thượng nhân đến cực điểm, đứng trước mặt Tôn Lập, dùng thân thể chặn vô số pháp khí, pháp thuật. Thoáng sau trên mình đã lỗ chỗ!

Phú nhân vương gật đầu, khen: “Đều không tệ, đáng cho bản tọa đích thân xuất thủ.”

Phú nhân vương máy động, Tôn Lập trên chiến xa như bị kim châm, tỉnh lại: “Tiểu Hắc!”

Tiểu Hắc đang ngủ chợt vẫy lông tỉnh lại nhảy lên cao, gầm lên hóa thành cự thú.

Chúng nhân nhảy lên lưng Tiểu Hắc.

Nó lao đi, cách đó không xa mở ra không gian chi môn…

“Ồ?”

Phú nhân vương kinh ngạc, bàn tay múp míp giơ lên thì nghe thấy tiếng ho.

Phú nhân vương biến sắc, ngoái lại. Trên đỉnh Ma tuyền điện, Dũng nhân vương lại xuất hiện.

Phú nhân vương nổi giận nhưng không biết vì sao lại thôi.

“Ngươi muốn tranh với ta?”

Dũng nhân vương khoanh tay, áo choàng sau lưng phần phật như quân kỳ: “Hay là đấu một trận?”

Phú nhân vương im lặng, Dũng nhân vương hơi nghiêng mặt: “Vẫn là câu cũ, ngươi có ổn không, không thì để ta!” Trong phong phạm tuyệt thế cao thủ đó có chút lưu manh mà chỉ Phú nhân vương nhận ra.

Cơn giận của Phú nhân vương vừa tan lại dấy lên: “Khốn kiếp, không được nhắc lại câu đó!”

“Ha ha ha!” Dũng nhân vương cười to.

Dũng nhân vương xuất hiện, A Tổ ôm quyền lùi xuống như muốn nhường chỗ cho hai người ngồi trên vương tọa này

Tôn Lập đứng thẳng, mắt nhòe đi, không nhìn rõ trên không có hai vị cao cao tại thượng, gần như nhìn rõ toàn bộ thương sinh nhưng gã nhận ra nguy hiểm đang tới!

Chiến xa lật lại.

Bên dưới là linh tủy hạch tâm to như đầu người, trận pháp dày đặc.

“Keng!”

Tôn Lập cắm trường qua vào khối hạch tâm, nhắm mắt cảm thụ, dòng suối trong yên lặng lại, chảy thong thả.

Tôn Lập chợt thấy lạnh buốt xương, ấn mạnh thanh đồng trường qua, khối trận pháp hạch tâm bắn ra.

Đồng thời, Tôn Lập lật tay, linh lực dồn vào trận pháp hạch tâm.

Đạo linh lực nhanh chóng thay đổi nét khắc trận pháp trong đó. La Hoàn và Võ Diệu đã nói kết cấu kiểu nàymười phần phức tạp, tự tiện thay đổi sẽ dễ phát nổ.

Tôn Lập dồn linh lực vào để “thay đổi”.

Trận pháp hạch tâm rực hỏa diễm linh quang, cháy lên rừng rực.

Bay tới cự ly nhất định, hỏa diễm linh quang chợt dài ra, cách linh tủy hạch tâm không xa lóe lên bóng người, A Tổ vô thanh vô tức xuất hiện. Y cũng có pháp môn như “Bản ngã luyện”, có thể che đi khí tức, nhưng không ngờ mới giải trừ trạng thái đó thì linh tủy hạch tâm chảy rực lao tới!

A Tổ không kịp phản ứng, linh tủy hạch tâm sáng rực rồi nổ tung.

Khối linh tủy to thế này, nổ tung thì sinh ra sức mạnh khủng khiếp, bốn ma tu quanh đó nát xác, trên mình A Tổ rực hoàng quang, miễn cưỡng chặn được gần tám phần sức nổ, rồi long hình ngọc bội nổ tan, hai phần còn lại vẫn khiến y tơi tả, đầu tóc cháy mất quá nửa, y phục lỗ chỗ, rơi phịch xuống đất.

Tiểu Hắc lao đi, chui vào không gian chi môn, trạm lam sắc không gian đóng lại.

Tôn Lập lỏng người, thu “Long bì ảnh” vào trữ vật không gian – – chưa đến lúc sơn cùng thủy tận thì gã không muốn để lộ vật này, càng ít người biết càng đỡ nguy hiểm – – gã không sợ A Tổ biết nó trong tay mình, nhưng quanh đó còn ma tu khác, vạn nhất truyền ra thì phiền.

Sau cùng thân thể và thần kinh lỏng ra, Tôn Lập triệt để hôn mê.

Tiểu Hắc dốc toàn lực bảo vệ tất cả trong không gian thông đạo, không quan tâm được đến những việc khác…

“Đáng chết!”

A Tổ gầm lên, đấm xuống đất.

“Ầm!” Một hố sâu xuất hiện.

Phú nhân vương bực bội nhìn Dũng nhân vương: “Ngươi ngăn ta, giờ thì tiểu tử đó chạy mất rồi!”