Q.20 - Chương 10: Càn Quét Hoàng Thất Bảo Khố

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bộc Dương Tú vốn đầy tin tưởng đến kinh đô, tưởng dễ dàng được hoàng đế sủng ái, không ngờ Mễ Diệu Ngọc lại bảo nàng ta đợi, nàng ta biết ngay hoàng đế không có hứng với mình, đả kích không nhỏ.

Sau đó Giang Sĩ Ngọc mà nàng ta thấy là “trèo cao” lại gây xáo trộn kinh đô, nàng ta ngạc nhiên, đồng thời hối hận mình không nắm lấy “cơ hội “.

Lần này gặp lại Giang Sĩ Ngọc, nàng ta tưởng mình chỉ cần hơi thi triển thủ đoạn là khiến y “hồi tâm chuyển ý”, không ngờ người ta không thèm nhìn.

Bộc Dương Việt thấy muội muội ngượng ngùng thì bất nhẫn, ôm quyền với bốn người: “Giang sư huynh, các vị còn phải lên đường, xin cáo từ.”

Giang Sĩ Ngọc giơ tay: “Mời.”

Bộc Dương Việt huynh muội đi một đoạn, Tô Tiểu Mai lớn tiếng: “Bộc Dương Việt huynh đệ yên tâm, tại hạ sẽ bảo Thiên Sư các yêu cầu Sâm La tông không động tới Vân thạch khoáng mạch của các vị.”

Bộc Dương Việt thâm thâm nhất bái: “Đa tạ Tô sư thư.”

Bốn người nhìn hai huynh muội đi xa, Lý Tử Đình lắc đầu: “Bộc Dương Việt bị muội muội làm khổ, ôi…”

Giang Sĩ Ngọc nhìn thấu triệt: “Người ta là huynh muội, Bộc Dương Việt lại thật thà, sao có thể bỏ rơi muội muội.”

Việc gì qua là qua, Tô Tiểu Mai đến nói với Vân Chỉ Nhạn về Sâm La tông, không kinh động Tôn Lập.

Một tháng rưỡi sau, Cửu đế mông đồng đại công cáo thành. Chín nhị phẩm linh thú luyện chế thành cự hạm, tuy không đạt đến mức “Cửu đế mông đồng” thật sự nhưng uy lực phi thường kinh nhân.

Cửu đế mông đồng dài năm trăm trượng, rộng một trăm trượng, trên khoang có ba thuyền lâu lớn, hai bên có ba tầng, tháp lâu ở giữa tới năm tầng.

Đầu thuyền là Giao thủ thiết ngạc, mắt phun hồng quang như lửa, đuôi thuyền vĩ là Tam mục kim hoàn mãng, trông như đuôi rồng.

Cả cự hạm bao trùm hồng quang, chỉ cần gặp nguy hiểm sẽ có cự hình quy giáp bao lấy con thuyền!

Tôn Lập luyện thành pháp khí này thì thấy là để phối hợp sử dụng với Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ. Đặt hải đồ vào tháp lâu chính giữa do Bích lân thiết tuyến chu hóa thành thì Cửu đế mông đồng sẽ tự động đi theo, không cần gã điều khiển.

Tôn Lập tuy luyện chế xong Cửu đế mông đồng nhưng vẫn thấy còn khuyết điểm, thoáng nghĩ là hiểu: Thú thần ấn!

Cửu đế mông đồng không phải tế luyện từ thi thể chín linh thú mà tế luyện chín con thành cự thuyền. Về bản chất gần như “ghép” chín linh thú lại.

Là linh thú thì có thể gắn Thú thần ấn, thậm chí linh văn trận trang!

Tôn Lập nghĩ là làm, lập tức thiết kế linh văn trận trang cho Cửu đế mông đồng.

Chín linh thú dung hợp lại, dù thú hồn giao lưu hày truyền năng lượng đều không thuận, Tôn Lập thiết kế linh văn trận trang này thì yêu cầu đầu tiên là khiến quá trình đó trơn tru, rồi mới tăng tiến sức mạnh cho chín linh thú.

Gã lại suy nghĩ, hóa ra rất mệt mỏi, Cửu đế mông đồng ít nhất cần chín linh văn trận trang, đẳng cấp đều không thấp, lại liên quan đến nhau!

Tôn Lập ngẫm nghĩ một lúc, đầu đau như sắp nổ tung.

Gã không vội mà từ tốn, thiết kế cho mỗi linh thú rồi sửa sang.

Gã mệt nhoài mấy lần, đều nhờ pháp quyết tu luyện linh thức trong “Tinh hà chân giải” trụ lại, suốt mười ngày mới thiết kế xong chín linh văn trận trang rồi thêm ba ngày nữa mới khắc xong.

Y gắn chín linh văn trận trang lên Cửu đế mông đồng, cự hạm vốn bao trùm hồng quang, có chín linh văn trận trang thì hồng quang được thu vào thân thuyền, ngưng tụ thành đạo đạo kim hồng sắc ban văn, nhìn từ xa thấy vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm!

Gã động tâm niệm, nhận ra sức mạnh của Cửu đế mông đồng thuận sướng vô cùng, uy lực tăng thêm một phần.

“Đại Tùy, bọn ta về đây!”

Tất cả tụ lại tụ tập, Tôn Lập nói với ngữ khí kích động: “Tối nay là thịnh yến!”

Giang Sĩ Ngọc ngẩn người: “Ngươi gọi bọn ta lại để tuyên bố Cửu đế mông đồng luyện chế thành công, chúng ta sẽ về Đại Tùy?”

Tôn Lập gật đầu: “Đã luyện chế xong, nhưng tối nay còn có việc khác.”

Tô Tiểu Mai vội nói: “Phải nói rõ là trước khi đi cần ăn thật no, đặc sản bản địa nhé, sau này có quay lại đâu, không ăn là không còn cơ hội, tối nay không đời nào bản cô nương nấu nướng!”

Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: “Câu sau cùng mới là trọng điểm nhỉ?”

Tôn Lập xua tay: “Loạn xạ gì hả, không phải ăn uống, dạo này các ngươi thanh nhàn quá, thành giá áo túi cơm hết rồi!”

“Ngươi nói là thịnh yến…”

Tôn Lập:”…”

“Thôi vậy, theo tại hạ.”

Vân Chỉ Nhạn đợi ở ngoài, gật đầu với chúng nhân, dẫn họ rời quận chúa phủ, đến trung tâm kinh đô.

Điểm giao nhau của hai con đường ngang dọc kinh đô là hoàng thành. Nền hoàng thành bị Tôn Lập hủy diệt, y tưởng hoàng thất bảo khố đã tan biến vô ảnh vô tung, không ngờ Vân Chỉ Nhạn phái người đi xem thì hoàng thất bảo khố không sao, đời nào gã bỏ qua?

Vân Chỉ Nhạn không cho là hoàng thất bảo khố nên thuộc về hoàng thất – – bọn Tôn Lập cho biết sắp đi, tương lai thì nàng ta vốn chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng sẽ lấy gì chấn nhiếp Ô Hoàn tu chân giới?

Cả hai quyết định chia chác hoàng thất bảo khố.

Thực tế từ khi có Thiên Sư các, hoàng thất bảo khố chủ yếu không còn giữ kim ngân châu ngọc mà là bảo vật của tu hành giả. Ba trăm năm trước đã không còn chỗ chứa vật thế tục nữa, toàn bộ là tu chân bảo vật.

Bọn Tôn Lập và Vân Chỉ Nhạn vào hoàng thành phế khư, không ai dám cản, dễ dàng vào được hoàng thất bảo khố.

Trước đó cơ quan còn có tác dụng, giờ thì chỉ còn cách từ dưới lòng đất vào hoàng thất bảo khố, vòng ngoài nhất của di tích là cửa đá.

Thông đạo dài một trăm ba mươi trượng, hơi chéo xuống, hoàng thất bảo khố cách mặt đất sáu mươi trượng. Thông đạo đã được Vân Chỉ Nhạn sai người dọn dẹp.

Tôn Lập đã đến rồi, dễ dàng mở hoàng thất bảo khố, xòe ra: “Thịnh yến bắt đầu!”

Gã không lấy được tài sản của Vũ Vĩnh Nguyên thì đành tới Ô Hoàn hoàng thất bảo khố.

Hoàng thất bảo khố cực lớn, cửa vào tản ra thành bốn, cửa do thép đúc có khắc bốn chữ: thiên, địa, huyền, hoàng bốn.

Tôn Lập lần trước đọc Nguyên thú thiên thư, để trong kho chữ Thiên, đương nhiên giờ chỉ còn đồ giả.

Tận giờ bọn Giang Sĩ Ngọc mới hiểu “Thịnh yến” là gì, cùng hoan hô chạy tới kho chữ Thiên,. Sùng Dần và Sùng Bá mỉm cười vào theo.

Tôn Lập gọi: “Chúng ta nói rõ với Vân quận chúa rồi, mỗi bên một nửa, các vị nhớ để lại!”

Không biết có ai nghe gã không, Giang Sĩ Ngọc đẩy cửa là tất cả chạy vào, Tôn Lập nhăn nhó bảo Vân Chỉ Nhạn: “Quận chúa mau lên không thì toán thổ phỉ này sẽ quét sạch đấy.”

Vân Chỉ Nhạn hơi ngại, Tôn Lập nhắc: “Không bao giờ nên khách khí, cần cướp thì cướp, không thì không còn gì đâu, Giang Sĩ Ngọc là sâu bọ…”

Vân Chỉ Nhạn biến sắc, thân hình phiêu hốt bất định, bắn đi.

Tôn Lập cười ha hả.

Gã đã xem hết kho chữ Thiên, hai thứ hữu dụng đã được lấy nên chỉ đi xem náo nhiệt, chú ý đến ba kho khác.

Lần trước gã chưa vào đây.

Mở kho chữ Địa xong, gã thất vọng, đều là pháp khí, tam phẩm, nhị phẩm thậm chí cả nhất phẩm. Nhưng gã không cần.

Tìm hết kho chữ Địa, Tôn Lập thuận tay cho những thứ phẩm chất không tệ vào trữ vật không gian – – đấy là phần của gã, bất tất khách khí. Trữ vật không gian còn chỗ, sau này tất dùng tới.

Gã lấy chừng trăm pháp khí, rời kho chữ Địa.

Vào kho chữ Huyền toàn thấy linh đơn, vân thạch. Bất quá vân thạch đều là cao cấp, với Tôn Lập tuy không trân quý, nhưng đang cần nên lấy luôn phần của mình.

Vào kho chữ Hoàng thì gã không còn mấy kỳ vọng. Không ngờ mở ra toàn thấy nguyên liệu quý từ kim thuộc, linh thú, thực vật, khoáng thạch, linh dược.