Q.10 - Chương 11: Thay Mận Đổi Đào (2)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập lướt tay, trận pháp đao bút liên tục khắc ra, các nét khắc trận pháp liên tục gỡ dần trận pháp gia cố.

Lục Bạt Đỉnh chăm chú xem, mỗi động tác của Tôn Lập đều thong thả, tiêu sái vô cùng!

Y tự phụ nhưng không tự đại, ngược lại không có kiểu “không ăn được nho thì chê nho chua” khi gặp những việc mình không làm được mà người khác làm được. Y không hiểu gì về trận pháp, thấy Tôn Lập tỉ mỉ phá giải cửu tằng trận pháp thì thật sự kính phục.

Trước đó y tôn trọng Tôn Lập vì tu dưỡng và tính cách bản thân nhưng từ giờ thì là thật sự coi trọng thực lực của gã.

“Vù!”

Tiếng linh nguyên bừng lên, trữ vật giới chỉ rực thanh quang, nham động như rực cháy, trước mắt Lục Bạt Đỉnh cũng trắng xóa, tạm thời không thấy gì.

Tôn Lập vô thanh vô tức lấy Long hình ngọc thược khỏi trữ vật giới chỉ đồng thời cho đồ giả vào.

Linh quang tắt dần, Lục Bạt Đỉnh thấy Tôn Lập hào hứng thì hớn hở: “Tôn sư đệ thành công?”

Tôn Lập đưa trữ vật giới chỉ bằng hai tay: “May không thất bại!”

“Ha ha ha!” Lục Bạt Đỉnh cười vang: “Không ngờ sư đệ còn chiêu này. Nào, để xem cơ duyên của chúng ta đến chưa!”

Y dồn linh nguyên vào, trữ vật giới chỉ có dao động, quang ảnh loáng lên, mở ra trữ vật không gian cực lớn.

Trữ vật giới chỉ thường chỉ có không gian cỡ tủ quần áo, tốt hơn thì bằng nửa gian phòng, nhưng trữ vật giới chỉ này lại gấp đôi.

Nhưng trữ vật không gian như thế lại đặt quá ít đồ, chỉ có một hộp linh thạch, ngăn kéo quanh đó trống rỗng.

Có thể thấy chủ nhân bộ hài cốt đã tới mức sơn cùng thủy tận nên mới cùng yêu thú đồng quy vu tận.

Trên hộp linh thạch tùy tùy tiện tiện đặt ngọc bội cỡ bàn tay.

Hình rồng trên ngọc bội uốn éo không theo quy tắc.

Lục Bạt Đỉnh thở gấp: “Quả nhiên thị Long hình ngọc thược! Tôn sư đệ, chúng ta tìm được rồi!”

Linh thạch bị Lục Bạt Đỉnh bỏ qua.

Lục Bạt Đỉnh cầm Long hình ngọc thược, kéo Tôn Lập: “Đi nào, mau về thôi.”

Cả hai chui ra, đến chỗ Triệu Thục Nhã: “Tiểu Hà, không cần tìm nữa.”

Lục Bạt Đỉnh dứt lời, Triệu Thục Nhã hiểu ngay, tỏ vẻ không dám tin: “Tìm dược?!”

Lục Bạt Đỉnh cười ha hả, xòe tay ra. Long hình ngọc thược hiện rõ trước mắt Triệu Thục Nhã.

Triệu Thục Nhã nhìn kỹ Long hình ngọc thược, rất giống với trân bảo từ thời kỳ thượng cổ.

Triệu Thục Nhã gật đầu: “Không sai, chắc là thứ từ thời kỳ thượng cổ.”

Tôn Lập cười: “Lưỡng vị đại sư làm giả xuất thủ bất phàm! – –

Võ Diệu và La Hoàn không đáp.

Tiểu Hà từ từ gọi tương hỏa nghĩ về, trong thông đạo xuất hiện dòng lửa đỏ chói.

“Lục đại ca đúng là lợi hại, thế mà cũng tìm được!”

Lục Bạt Đỉnh hổ thẹn: “Không phải tại hạ tìm được, trữ vật giới chỉ có cửu tằng trận pháp, là Tôn sư đệ phá giải.”

Triệu Thục Nhã sáng mắt nhìn Tôn Lập, nàng biết gã có thiên phú linh cấu sư, tinh thông trận pháp là đương nhiên.

Tôn Lập mặt dày đến đâu cũng hổ thẹn: “Lục sư huynh đừng nói thế, sư huynh tìm ra trữ vật giới chỉ cơ mà.”

“Đương nhiên!” Tiểu Hà nói.

Tôn Lập liếc Tiểu Hà, Lục Bạt Đỉnh càng thẹn: “Kỳ thực kể công lao, Tiểu Hà vất vả nhất, công lao lớn nhất.”

Tiểu Hà được y khen thì cười cười: “Lục đại ca đừng khách khí với người ta như thế.”

Tôn Lập nhìn Triệu Thục Nhã, nữ hài thẳng tính này đứng đó, thần sắc buồn bã nhưng kiên quyết, tựa hồ đã quyết đoán.

“Tìm được Long hình ngọc thược rồi, chúng ta chia nhau hành động, về thông tri cho trưởng bối, triệu tập nhân thủ, chuẩn bị đến Thiên Đô thần điện.”

Triệu Thục Nhã dứt khoát, không ai có ý kiến, cùng rời Liệt Hỏa cốc.

Tôn Lập nhìn cái hố, có phần hiếu kỳ. Triệu Thục Nhã nhớ đến những lời của Yêu Yêu Lục thì hơi chua xót: “Hừ, có người uy phong lắm, cách mấy vạn dặm, một hư ảnh thôi là dọa cho tiểu ma nữ Yêu Yêu Lục cắm cổ chạy, không biết là ai lo lắng cho ai mà không tiếc hao tốn linh nguyên, phát động thủ đoạn đó.”

Lục Bạt Đỉnh chưa từng thấy nàng “nhỏ nhen” như thế nên nhìn thêm.

Tôn Lập ngơ ngác: “Hả? Cô nương nói gì?”

Liếc mắt với kẻ mù là lãng phí tình cảm. Triệu Thục Nhã chỉ chó mắng mèo thế này thì Tôn Lập không hiểu, còn khiến nàng đau lòng hơn.

Quả nhiên kỹ xảo quá cao không thích hợp với gã.

Triệu Thục Nhã ghen lồng lên, chống nạnh kêu to với Tôn Lập: “Hổ cái Tạ Vi Nhi không tiếc hao tổn linh nguyên, cách vạn dặm thi triển hư ảnh, suýt lấy mạng hồ ly tinh Yêu Yêu Lục, còn không vì ngươi hả!”

Tôn Lập hiểu ra, tránh đi: “Yêu Yêu Lục có phải là nữ hài mang theo con mèo béo ú?”

Triệu Thục Nhã đỏ mát: “Quả nhiên là nhớ tiểu hồ ly.”

Tôn Lập nhức óc, Võ Diệu cười to: “Ha ha ha, kỹ xảo kiểu này không thích hợp với ngươi!”

Triệu Thục Nhã tốn bao công lao mới biết rõ thân phận Tôn Lập, biết gã đến Liệt Hỏa cốc là tới ngay, dù hiện thời có vẻ thoải mái nhưng thật ra hi vọng Tôn Lập gã hỏi han mấy câu an ủi.

Nhưng Tôn Lập chưa từng trải nên hơi cuống.

“Mỗ còn có việc, Lục sư huynh, mỗ đi trước! Thục Nhã, hẹp gặp sau!” Gã cười ha ha, đi ngay.

Lục Bạt Đỉnh ngạc nhiên, thấy dung nhan Triệu Thục Nhã u oán, tức thì thở dài.

Y chán nản, vòng tay với nàng: “Triệu cô nương, Lục mỗ cũng cáo từ… Bảo trọng!”

Y lao đi, một con rồng xám xa dần.

Triệu Thục Nhã tức giận: “Chạy, chạy đi, sợ ta hả? Tạ Vi Nhi mới là hổ cái, sao ngươi không sợ…”

Nước mắt sắp rơi, Triệu Thục Nhã lau mắt nén lại, rồi vung quyền: “Đi nào!”

Tiểu Hà đi theo, thật ra khá mừng, tiểu thư giận Tôn Lập mới là hay.

Hỏa vân từ từ hạ xuống, cỗ xe ngựa lộng lẫy hạ theo.

Triệu Thục Nhã vén váy bước lên, Tiểu Hà vội đi theo.

Hỏa vân từ từ bay lên, cỗ xe quay về trong đám mây, Tiểu Hà nhìn nhan sắc chủ nhân, hỏi dò: “Tiểu thư, kỳ thực không nên giận, tính Tôn Lập là thế, vốn không xứng với tiểu thư…”

Triệu Thục Nhã không nói, phất tay, từ hỏa vân bắn ra hỏa long trăm trượng, há miệng cắn xuống Liệt Hỏa cốc là nền nham thạch có thêm một hố to, Bách túc hung ngô co mình trong động bị hỏa long ngoạm lên, giẫy giụa hòng đào thoát.

Hỏa long phát lực, hỏa diễm vô cùng vô tận từ thể nội Bách túc hung ngô phun ra, nó nổ tung, chưa rơi xuống đất đã thành tro.

Tiểu Hà không dám có ý kiến nữa.

Cả Liệt Hỏa cốc, uy hiếp được Tôn Lập chỉ có Bách túc hung ngô. Tiểu thư làm thế đã nói rõ hết rồi.

Hỏa long diệt Bách túc hung ngô xong thì từ từ quay về rồi tan biến.

Triệu Thục Nhã đứng trong mây lửa, nhìn Tôn Lập dưới đất, khóe môi thoáng cười phất tay: “Đi thôi.”

Hỏa quang vạn dặm, từ từ đi xa.

Tôn Lập đứng trên tảng đá, thấy mấy trăm mảnh thi thể Bách túc hung ngô rơi xuống, lắc đầu: “Phá hoại quá, yêu tâm Bách túc hung ngô thế là xong!”

La Hoàn tiếp lời: “Ngươi đúng là chỉ biết tham lợi nhỏ.”

“Ngươi mà cứ thế, có khác gì đồ ẻo lả!” Võ Diệu nhân cơ hội.

La Hoàn không có cách gì biện giải: “Ta đây cao thượng, không ưa kiểu của tiểu tử này nên bất bình cho cô nương đó…”

Trên mây lửa, Triệu Thục Nhã ngồi trong xe, Tiểu Hà chợt thấy không ổn. Tiểu thư xưa nay thoải mái, có bao giờ nghiêm túc thế này?

Triệu Thục Nhã tựa hồ đang suy tư, ánh mắt sâu thẳm bất động. Đám mây lửa có tiếng gió rít vù vù, Tiểu Hà không hiểu vì sao lại thấy có việc không hay sắp xảy ra, lặng lẽ ngồi cạnh.

Hồi lâu nàng chợt xuay người, có vẻ thân dưới hơi cứng nên đổi tư thế.

“Tiểu Hà.”

Tiểu Hà vội bước lên: “Tiểu thư.”

Triệu Thục Nhã nhìn nàng ta đầy ấm áp: “Ngươi ở cùng ta mấy năm tại giếng lửa nhỉ?”