Q.7 - Chương 18: Môn Phái Đại Khảo (Hạ)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vạch thứ mười chín có nghĩa là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, trong các đệ tử mới nhập môn chỉ Điền Anh Đông đạt tới, Tôn Lập sẽ là người thứ hai?

Không thể nào?

Sát na đó, ai nấy đều có đáp án.

Điền Anh Đông là Bảo lưu tuệ căn, có một vị sư tôn giàu sụ, so về tu hành, cả thư viện có ai hơn!

“Cách…”

Thạch cầu lắc khẽ, tựa hồ hơn khó khăn, chúng nhân thở phào, quả nhiên chưa được.

Tôn Lập không lỏng tay, thạch cầu rung lên, thuận lợi lăn qua vạch thứ mười chín.

“A!”

Tứ bề xôn xao, đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng thứ hai đã xuất hiện! Đệ tử này tư chất bình thường, không có bối cảnh thâm hậu hay nguồn lực dồi dào, đúng là kỳ tích!

Không ai chú ý thấy tích tắc đó mặt Điền Anh Đông hơi sầm xuống.

“Đừng ồn ào!”

Giang Sĩ Ngọc bất mãn, chúng đệ tử liền yên tĩnh, nghi hoặc: Giang Sĩ Ngọc có ý gì? Lẽ nào Tôn Lập định tiếp tục xung kích?

Không thể nào?

Tôn Lập không hề dừng, thạch cầu lăn tiếp, dù chậm và lắc lư nhưng vẫn qua vạch thứ hai mươi, sát kịp thành tích của Điền Anh Đông!

Cách, cách…

Dừng lại nửa đường khi tiến lên vạch thứ hai mươi một.

Điểm dừng lại ngang với Điền Anh Đông!

“Oành!”

Chúng đệ tử xôn xao, không ai ngờ ưu thế tu vi mà Điền Anh Đông có đã bị Tôn Lập bắt kịp!

Tuy thành tích cả hai như nhau nhưng Tôn Lập tư chất gì? Điều kiện ra sao? So sao được với Điền Anh Đông?

Đừng nói ngang nhau, dù kém hơn đẳng cấp thì cũng là kỳ tích.

Các đệ tử không dám tin cảnh giới của gã ngang với Điền Anh Đông. Vốn tưởng từ rày thư viện sẽ là Điền Anh Đông độc bá, nhưng xem ra không đơn giản thế…

Sắc mặt Điền Anh Đông cực kỳ khó coi, không che giấu được nữa.

Chả trách Tôn Lập không chấp nhận, hóa ra gã còn chiêu này.

Điền Anh Đông cảm thấy mình bị lừa!

Y có ép mình lãnh tĩnh, còn kỳ thi đấu võ nữa, sẽ lấy lại được tất cả! Không chỉ thế, cần giáo huấn Tôn Lập suốt đời không quên! Y lạnh lùng nhìn Tôn Lập: đồ không biết điều, đợi đấy mà xem!

Sùng Dần ngoái lại, thấy Sùng Bá hào hứng thì hỏi khẽ: “Thế nào, vui chứ?”

Ngữ khí có hàm ý “chúng ta đều hiểu”.

Sùng Bá ném hưng phấn lắc đầu: “Chút chút thôi, chưa đủ.”

Tôn Lập đi xuống, chúng đệ tử còn tỏ ra không dám tin ngẩn ngơ đứng đó, thủ hạ của Điền Anh Đông có người chỉ vào gã kêu: “Không thể nào, y giở trò!”

Giang Sĩ Ngọc đã đi rồi không ngoái lại, phất tay đánh nịnh thần đó lăn đùng dưới đất.

“Ta bảo Điền Anh Đông giở trò!” Giang Sĩ Ngọc khinh miệt, nhìn Điền Anh Đông xanh lét mặt mày, ngẩng đầu bước lên.

Sùng Dần hơi nhíu mày: “Y chỉ trích vô cớ, ngươi phạm quy xuất thủ, hòa nhau.”

“Gì hả!” Điền Anh Đông gầm lên lao tới trước mặt Sùng Dần.

Ai nấy tưởng Sùng Bá sẽ xuất thủ, không ngờ y cười cười khoanh tay!

Điền Anh Đông lập tức hối hận, Sùng Bá thản nhiên như thế vì sao? Chứng tỏ Sùng Dần cả ngày tươi cười cũng không dễ chọc vào! Tiếc là y đã tới trước mặt Sùng Dần, Sùng Dần… không thích Điền Anh Đông thì thôi, quan trọng là Sùng Bá cũng không thích.

Sùng Dần gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chúng nhân nhìn thấy ngón tay hơi động, hơn bảy mươi đệ tử ít nhất thấy được ngần ấy động tác khác nhau, đủ biết nhanh cỡ nào!

Một đạo linh phù bay lên, mấy chục linh văn thâm ảo lóe quang mang, như trân châu chảy trên không.

Thần quang lưu chuyển, thiên địa linh khí được linh phù tụ lại, chúng nhân nhận ra không gian tựa hồ chìm xuống, tiếp đó thanh sắc lôi quang cõ thân người, như giao long nhe nanh múa vuốt lao ra!

“Oành”, lôi quang uyển như thiên thần chiến kiếm đâm xuống khiến Điền Anh Đông đáp sang bên.

“Ầm!”

Núi lay đất lở. Nền Diễn võ trường cứng đanh bị khoét một lỗ sâu ba trượng, hơn bảy mươi đệ tử ngả nghiêng, đá bay tứ tung khiến họ kêu gào liên tục.

Đạo kinh lôi quá đáng sợ, Điền Anh Đông sợ đờ người, biết Sùng Dần cố ý đánh lệch, nhưng sét đánh sạt người, lôi điện chi lực kêu tanh tách, mày đều bị thiêu rụi, đầu tóc khét lẹt, rối bù như tổ chim, thanh sắc đạo bào thủng lỗ chỗ, tồi tàn không thể tồi tàn hơn.

Các đệ tử tròn mắt, không ngờ Sùng Dần vốn ôn nhã mà xuất thủ lại cỡ đó, ban nãy mà y không thủ hạ lưu tình, tia sét đã biến Điền Anh Đông thành than. Chả trách Sùng Bá như xem kịch, hóa ra Sùng Dần nho nhã nhưng cũng bạo lực không kém ai!

Điền Anh Đông rùng mình, chưa kịp làm gì, thấy ngón tay Sùng Dần hơi động thì đứng im.

Sùng Dần cười tươi như gió xuân.

“Đúng rồi. Ngươi còn động đậy, ngón tay ta lệch đi, lần này không trượt nữa đâu.”

Điền Anh Đông đắng ngắt trong lòng, cổ họng khô rang: “Đệ tử…”

Sùng Dần không nghe, phất tay: “Lui đi.”

Điền Anh Đông đứng im, đạo kinh lôi vừa nãy khiến y quá chấn động.

Giang Sĩ Ngọc không nén được, bước lên đẩy y: “Bảo lui xuống sao còn đứng đấy!”

Điền Anh Đông loạng choạng, vội lui nhanh về Vọng Sơn biệt viện.

Lần thi tu vi, Tôn Lập đã Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đều đệ tam trọng, Giang Sĩ Ngọc cũng đệ tam trọng điên phong.

Chung Lâm, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đều đệ nhị trọng, Chung Lâm và Đông Phương Phù đệ nhị trọng điên phong, cùng lắm một tháng nữa sẽ đột phá đến đệ tam trọng.

Thi xong, thực lực của “tập đoàn Tôn Lập” khiến tất cả cả kinh.

Sáu người từ Diễn võ trường về Vọng Sơn biệt viện, hơn sáu mươi đệ tử sau lưng nhìn theo, tới khi họ rời thư viện.

“Hắc hắc!” Giang Sĩ Ngọc cười: “Cảm giác bị chú ý thế nào?”

Tôn Lập gật đầu: “Cũng được.”

Gã nhìn quanh, tìm một chỗ cao đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn trời, hồi lâu mới tỏ ra được vẻ ngưng trọng.

“Các ngươi thấy tư thái của ta thế nào?”

Tô Tiểu Mai cười vang: “Kém xa Điền Anh Đông.”

“Khí thế của người ta tự nhiên còn ngươi khác nào đại tiện không xong…”

Chúng nhân cười vang, Tôn Lập chạy ngay xuống: “Thôi, ta không học theo kiểu trời sinh ưu việt như y, ta ghét nhất kiểu đó, thấy là muốn ấn xuống bùn cho vài cước.”

Tô Tiểu Mai tỏ vẻ ghê tởm: “Đấu võ chiều nay ngươi định thế nào?”

Tôn Lập không đáp, hỏi Giang Sĩ Ngọc: “Lần trước y đánh ngươi, dùng mấy chiêu?”

“Mười ba chiêu.”

Tôn Lập gật đầu: “Ta biết rồi.”

Toán nịnh thần nóng ruột đứng ngoài tiểu viện, Điền Anh Đông đóng cửa, sau khi thi tu vi buổi sáng xong thì một mình ở trong, dù gõ thế nào cũng không đáp.

“Làm sao bây giờ? Chiều là thi đấu võ.”

“Chi bằng chúng ta bẩm cáo Vọng Minh sư thúc, để sư thúc đến động viên Điền sư huynh?”

“Được!”

“Vọng Minh sư thúc mà giao chiến với Sùng Dần giáo tập…”

Bên ngoài ồn ào, những không ai nghĩ ra cách gì hay.

Trong nhà rất yên tĩnh, Điền Anh Đông xếp bằng trên bồ đoàn bằng Đăng tâm thảo có công hiệu an thần, so với bồ đoàn của Chung Mộc Hà dệt bằng Long tức thảo đương nhiên kém xa nhưng đệ tử thông thường thì không sánh với y được.

Trong lò hương bằng sứ xanh có đốt một cây hương, mùi thơm nức khiến y dần bình tĩnh lại.

Y không như toán phế vật bên ngoài, dù bị va vấp nhưng chỉ một canh giỡ tĩnh tọa đã lãnh tĩnh lại.

Nghĩ lại mọi thứ thì gã hiểu ra: sỉ nhục, thất bại, sa sút đã qua, y vẫn là Điền Anh Đông, là thiên chi kiêu tử mang Bảo lưu tuệ căn!

Chỉ cần khi thi đấu võ đánh bại Tôn Lập, tất cả vẫn là của y.

Y từ từ đứng dậy, tắm rửa thay áo, đổi tấm áo thủng lỗ chỗ sang bạch sắc trường sam, mái tóc bị cháy cũng được cái mũ cao che đi.

Đứng trước thủy ngân đồng kính, y vẫn tư dung hơn người, khí chất bất phàm.

Mở cửa ra, Điền Anh Đông hít sâu một hơi, kiên định tới thư viện.

Các nịnh thần ở ngoài bị giật mình, ngẩn ra không dám nói gì, lúc y đi xa rồi mới kêu nhau mau đi theo.

Đấu võ vẫn như cũ, tự chọn đối thủ, thứ tự do Sùng Bá quyết định.

Các đệ tử lục lục tục tục đến, Sùng Bá ngồi trong Diễn võ trường, năng chiều mùa thu còn khá gắt, đại nhật thần hỏa khiến trán y đẫm mồ hôi.

Những đệ tử khác đương nhiên không hơn gì.

Sùng Dần không hề nghĩa khí trốn trên lầu, lấy ra cái ghế giống như ở gian nhà gỗ của Sùng Bá, vừa nhìn bên dưới vừa uống rượu.

Hồ lô buổi sáng bị Sùng Bá đoạt, không hiểu y dùng cách gì mà đã lấy lại.

Sùng Bá cũng nóng ruột, các đệ tử đến đủ thì y phất tay: “Bắt đầu đi.”

Điền Anh Đông bước lên đầu tiên, các đệ tử tiện bất động, đợi y chọn.

Dù buổi sáng y bị Tôn Lập đuổi kịp về tu hành, vị trí tân đệ tử đệ nhất nhân tựa hồ không giữ được nhưng họ vẫn không dám đắc tội.

Ánh mắt Điền Anh Đông như chim ưng nhìn Tôn Lập: “Ngươi đến đây.”

Tôn Lập gật đầu, bước lên đối diện: “Lúc này ngươi mới giống người một tí. Trước kia… giả bộ hơi quá.”

Điền Anh Đông không đáp mà hỏi Sùng Bá: “Bọn đệ tử bắt đầu được chưa?”

Sùng Bá toét miệng cười: “Không đợi được hả? Được, bắt đầu đi!”

Điền Anh Đông gật đầu: “Đa tạ giáo tập!”

Y nhìn Tôn Lập, ánh mắt đầy thắng lợi: “Đến đây!”

Khẽ giơ tay, hoàng sắc quang mang xuất hiện, bay lên cách tay y chừng ba thước.

“Vù!”

Hoàng quang lóe lên, song nhận chủy thủ lộ ra hình dáng, Điền Anh Đông tức thì xuất thủ! Song nhận chủy thủ như răng thượng cổ hung thú găm vào cổ Tôn Lập!

Qua buổi sáng khuất nhục và phẫn nộ, Điền Anh Đông đã đổi ý, quyết trừ Tôn Lập.

Sùng Bá mong chờ, chắp tay sau lưng, nắm chặt lại, y đợi nhày này quá lâu rồi!

Sùng Dần ở trên lầu, từ góc độ này vừa hay sau lưng Sùng Bá, hai nắm tay như thiết chùy đó nắm lại để lộ tâm trạng của y, Sùng Dần bật cười.

Nhưng Sùng Bá cả kinh vì Tôn Lập không dùng pháp khí.

Song nhận chủy thủ của Điền Anh Đông dấu lên hoàng quang như nước đâm trượt, tốc độ của Tôn Lập nhanh khôn tả tránh được.

“Một chiêu!” Gã kêu to, giơ một ngón tay với Điền Anh Đông.

Điền Anh Đông lạnh lùng, song nhận chủy thủ vô thanh vô tức vòng lại đâm vào lưng Tôn Lập. Điền Anh Đông dám chắc chiêu này sẽ khiến gã trọng thương!

Chủy thủ của y trông bình thường nhưng thực tế được không ngừng tế luyện nên không ai biết được lợi hại.

Pháp khí thông thường phát ra đều có quán tính, muốn thu lại phải vòng đi, còn chủy thủ pháp khí của y thì vòng quay lại bé hơn nhiều, tức là thời gian ít hơn, tốc độ nhanh hơn!

“Vù!”

Hoàng quang lóe lên, Tôn Lập cũng khuất bóng.

Điền Anh Đông cả kinh, càng e dè Tôn Lập: tất phải giết y!

“Chiêu thứ hai!” Tôn Lập giơ hai ngón tay.

Hoàng quang lóe liên tục!

“Chiêu thứ ba!” Ba ngón tay.

Điền Anh Đông càng công càng mạnh, hoàng sắc quang mang như sông lớn miên man bất tuyệt, vây kín Tôn Lập, mỗi lần như sắp chém được gã nhưng gã đều tránh được một cách không ngờ.

“Chiêu thứ tư!”

“Chiêu thứ năm!”

“Chiêu thứ sáu!”

“Chiêu thứ mười ba!”

Tôn Lập quát to, hai tay vung lên hàm ý mười ba. Điền Anh Đông chợt thấy không thoải mái, mười ba chiêu? Y đánh bại Giang Sĩ Ngọc cũng dùng ba chiêu? Tôn Lập có ý gì?

Sùng Bá bực mình, tên khốn này không xuất thủ, còn làm gì nữa!

Mười ba chiêu vừa qua, Tôn Lập nghiêm mặt.

“Điền Anh Đông, xem kiếm!”

Hai chữ xem kiếm lưỡng rất vang.

Chưa dứt lời thì ngọc sắc noãn quang bao lấy cả Diễn võ trường, như vầng trăng mọc lên từ Tố Bão sơn, quang mang nhu trùm lên tất cả.

“Chát!”

Song nhận chủy thủ pháp khí của Điền Anh Đông bị ngọc kiếm chấn nát!

“Ầm!”

Ngọc kiếm quét qua, thân kiếm hất bay Điền Anh Đông.

Pháp khí nằm giữa bát phẩm và thất phẩm, phối hợp với thực lực của Tôn Lập, Điền Anh Đông không chống nổi. Y văng đi mấy chục trượng, va gãy một gốc cổ thụ cạnh Diễn võ trường tồi rú lên thê thảm rớt xuống.

“Phụt!”

Điền Anh Đông phun máu lên không, co người, vì giận quá mà hôn mê.

“Điền sư huynh!” Các nịnh thân xô tới, chúng đệ tử lặng ngắt!

Ngọc kiếm đã thu hồi, quang mang tan đi nhưng ở Diễn võ trường trừ tiếng các nịnh thần cuống quýt thì không ai nói lên được, kể cả Sùng Bá.

Sùng Bá đợi ngày này quá lâu rồi, nhưng đến đột ngột quá thì y không kịp chuẩn bị, như một núi vàng chợt rơi xuống đầu!

Trên lầu, Sùng Dần ngẩn ngơ, hồ rượu trong tay nghiêng đổ cả rượu thơm ra ngoài…

Ai nấy nhìn Tôn Lập không dám tin, không chỉ tay không qua được mười ba chiêu của Điền Anh Đông, xuất thủ là hất bay y và chấn nát pháp khí!

Một chiêu, chỉ một chiêu, quả thật trong tích tắc!