Q.15 - Chương 6: Thái Tổ Mộ Táng

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thể nội Tôn Lập khí tức hỗn loạn, sắc mặt cứng lại, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo” mới áp chế được, nhưng long mạch vẫn khiến y rùng mình!

“Lần này không biết là phúc hay họa…”

Lạc Vân Bằng chỉ ra xa, lên một tảng đá lớn cỡ gian phòng nói: “Các tiền bối để lại cửa sau ở đây, chỉ tiếc đã bị Đại Tùy thiên tử phái người giữ chặt.”

Trước mặt họ là trứ mấy chục quân bảo trông có vẻ loạn xạ nhưng thật ra rất có quy luật. Quân bảo vây quanh tảng đá, từ góc độ nào cũng bị quân lính của một hoặc mấy quân bảo phát hiện.

Muốn bay qua thì Cửu nha thiên mạc sẽ phản ứng, ai cũng bị thần hỏa thiêu thành tro!

Lạc Vân Bằng đã chuẩn bị, hắc vụ.

“Mau lên, đừng để lộ ra ngoài.”

Hắc vụ bao phủchúng nhân, Lạc Vân Bằng giao hồ lô cho một đệ tử, đệ tử đó giơ lên, yểm hộ chúng nhân thần bất tri quỷ bất giác đi vào.

Mỗi tòa quân bảo đều có tháp canh ở đỉnh, trên tháp có một binh sĩ cầm vũ khí tuần tra, trên bức tường đá ở dưới còn ba người đi lại, giới bị sâm nghiêm, không vì hiện tại thái bình thịnh thế mà lơi lỏng.

Chúng nhân đi qua, có mấy binh sĩ tựa hồ cảm giác được, nhìn mãi hồi lâu mà không thấu gì, tưởng mình cả nghĩ, lắc đầu tiếp tục tuần tra.

Trời tối thì nhìn từ xa không thấy tảng đá, đến gần mới thấy dưới lớp đá thô ráp loáng thoáng ánh lên thanh quang như ngọc thạch.

Vị trí tảng đá phi thường vi diệu, sát rìa Cửu nha thiên mạc, ở đây uy lực Cửu nha thiên mạc hơi giảm, họ có thể lại gần, chỉ cần không dùng linh lực là không hề hấn gì.

Lạc Vân Bằng nhìn quân bảo, dặn đệ tử: “Nhấc đá lên, cẩn thận, ba tấc là được.”

Các tiền bối quả thật tinh minh. Tảng đá này mấy vạn cân, phàm nhân có ai lay được? Chôn ở đây, trừ tu sĩ, người khác khó mà phát hiện.

Bốn thân truyền đệ tử cùng phát lực, vô thanh vô tức nhấc đá lên ba tấc.

Trong đêm, người trong quân bảo không thể phát hiện tảng đá hơi được “nâng lên”.

Lạc Vân Bằng cúi xuống, không rõ chạm vào cơ quan gì, chúng nhân cảm giác rõ thiên địa linh khí hơi rung lên, Cửu nha thiên mạc hé ra một góc.

“Đi mau!”

Chúng đệ tử đi vào, Lạc Vân Bằng và bốn thân truyền đệ tử đậy đá lại rồi vào theo.

Vượt qua Cửu nha thiên mạc là không còn ngăn cản, chúng nhân thi triển thần thông, hoặc dùng ngự pháp khí hoặc lao sát mặt đất, binh sĩ trong quân bảo chưa nhìn thấy thì họ đã khuất bóng.

Lạc Vân Bằng đứng trên ngọn cổ thụ nhìn tới, trong khu rừng có mấy pho tượng lớn, có bức vượt lên tới nửa thân người.

“Chắc là ở đây.”

Lạc Vân Bằng chỉ, chúng đệ tử hưng phấn hẳn, không cần dặn cũng đi lên.

Qua lưng núi, địa thế bằng phẳng dần, trời đã sáng, ánh sáng từ phương đông chiếu về, trong thần quang thanh sảng, một sơn cốc xuất hiện trước mắt chúng nhân.

Chính giữa sơn cốc có một bãi trống.

Trên bãi trống có một con đường đá rộng năm mươi trượng, dài ba nghìn trượng, hai bên có hai mươi bốn bức tượng thần thú nanh ác, tư thế kinh rợn.

Con đường hơi hướng lên, đến tận dưới chân ngọn núi đầu rồng cao nhất Tổ Long sơn, ở đó xây ba tầng tháp đài. Đỉnh tháp đài có một khung cửa lớn, vươn tới tận đỉnh núi.

Lạc Vân Bằng đứng trên núi, nhìn dãy công trình cổ kính, nhạt giọng: “Đây rồi, Thánh Thống chi địa, Đại Tùy thái tổ mộ!”

Đại Tùy thái tổ xây mộ huyệt trên long mạch, khóa chặt thiên hạ khí vận, để mong đời đời ngồi vững ở ghế thiên tử.

Chúng nhân hoan hô, đổ tới.

Hai bên đường là những tượng đá cao vút, trong mắt các đệ tử thiên tài thì chỉ dọa được phàm phu tục tử mà thôi, ai chả biết đó là tử vật?

Cả bốn thân truyền đệ tử của Lạc Vân Bằng tuy không có tư cách vào Thánh Thống chi địa, nhưng không nén được hiếu kỳ đi theo chúng nhân.

Lạc Vân Bằng thầm lắc đầu, y tưởng mình là người sau cùng nhưng ngoái lại thì Tôn Lập còn đứng đó.

“Hả? Sao ngươi không xuống?”

Tôn Lập cúi người: “Vội để làm gì, tiền bối chưa xuống, Thánh Thống chi địa không thể mở ra.”

Lạc Vân Bằng mỉm cười, chắp tay sau lưng.

Tôn Lập đứng thẳng lên, nhãn thần phức tạp nhìn sơn cốc rồi mới xuống theo.

Kỳ thực gã không hề trấn định, đợi Lạc Vân Bằng xuống vì còn quan sát xem Đại Tùy thái tổ chi mộ có huyền cơ gì.

La Hoàn nói: “Đại Tùy thái tổ năm xưa quả có mấy thủ hạ cũng tạm thông minh, kham dư chi học mà ngươi nói chắc xuất phát từ trận pháp của tu chân giới nhưng càng quỷ dị. Vị trí ngôi mộ ở sau gáy long mạch, lạ thật, nên cẩn thận một chút, có khi trong đó có nguy hiểm.”

Kham dư chi học, xuất phát từ thời đại nào của nhân tộc cũng không rõ ràng, ở thời của Võ Diệu và La Hoàn thì không có nên họ chỉ đoán được đại khái.

Tôn Lập vốn thầm đề phòng, hiện tại La Hoàn nói thế thì càng thấy có vấn đề. Nhưng rút lui thì không đành.

Thạch đạo ba nghìn trượng, với chúng nhân chỉ mấy tích tắc là đi xong.

Tôn Lập đi sau cùng.

Thậm chí Lạc Vân Bằng đã lên ba tầng tháp đài, Tôn Lập còn chần chừ ở sau.

Gã nhìn hết hai mươi bốn thạch điêu cự thú, hiểu rõ rồi mới lên tháp đài.

Đệ tử các phái đang nóng lòng, Kim Phong Tế Vũ lâu càng chộn rộn: lâu chủ của bọn ta cũng lên rồi mà ngươi còn ở dưới, lẽ nào thấy mình tôn quý hơn?

Lạc Vân Bằng không nói, chỉ vào cửa đá: “Mau vào đi.”

Thạch môn cao năm trượng, rộng bảy trượng, hai hàng cột hai bên điêu khắc mười tám con rồng nhe nanh múa vuốt, đỡ lấy xà nhà, khắc dày đặc phù hiệu không ai hiểu nổi.

Đi vào chừng mười lăm trượng, trước mặt là hai cánh cửa đá chặn đường.

Lạc Vân Bằng tìm một miếng đá không có gì khác với chung quanh trên khung cửa, ấn mạnh tay xuống, tiếng cạch cạch vang lên, miếng đá thụt xuống, lộ ra một hộc đá.

Trong hộc là ba thạch côn cỡ cánh tay.

Lạc Vân Bằng xua tay: “Cửa này cần môn phái hợp lực mới mở được, lão Lục, tìm lưỡng vị sư huynh, cùng dồn linh nguyên mở cửa.”

Trong các thân truyền đệ tử có người ôm quyền: “Vâng.”

Lão lục đi lên bảo đệ tử các môn phái: “Chư vị sư huynh, ai muốn?”

Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn vốn đã nóng lóng, liền có người lên ngay, Lão lục chọn hai người, cùng quát: “Mở”!

Linh nguyên dồn vào, chốc sau có tiếng ầm ầm, bụi rơi lả tả, hai khung cửa đá từ từ trượt sang hai bên.

Sau khung cửa là đen ngòm, như một thế giới lạ lẫm, đầy nguy hiểm và quyến rũ.

Mọi đệ tử đều thò đầu vào xem, nhưng chưa được Lạc Vân Bằng dặn nên không dám tự tiện vào.

Lạc Vân Bằng cười rồi vòng tay với chúng đệ tử: “Bọn tại hạ chỉ đưa được được đến đây, vào trong tìm được long mạch thì chư vị vận chuyển công pháp, đoạt lấy khí vận chi lực, sẽ nhanh chóng tăng tiến tu vi. Nhưng nên nhớ điểm dừng, khi thân thể không thể dung nạp thêm khí vận chi lực thì lui ngay, không thì nát xác!”

Lạc Vân Bằng nói nhưng không mấy ai nghe, trừ Lục Bạt Đỉnh và Tôn Lập thì tất cả đều thò cổ nhìn, trong khung cửa đen ngòm dấy lên dao động đáng sợ xong không dẹp yên được lòng tham con người!

Y khẽ thở dài, lần đầu tiên thấy không tin lắm vào kế hoạch Thánh Thống chi địa: chỉ e những người vào đó, đến gần nửa không ra được?

Nếu thế thì mở Thánh Thống chi địa cũng không có lợi nhiều.

“Thôi vậy, vào đi…”

Y chán nản phất tay. Chúng nhân hơi ngừng lại rồi xô vào.

Lạc Vân Bằng vẫn coi nhẹ lòng tham của con người, nhất là dưới áp lực sinh tử tồn vong thì càng có uy lực!

Thông đạo sau cửa rất rộng, đủ cho bốn cỗ xe cùng đi, nên chúng nhân không hề bị nghẽn.

Vào trong, không khí phiêu tán tử sắc quang mang, nhưng không biết vì sao, từ ngoài lại không thấy.

Thông đạo này nửa thiên nhiên nửa do sức người mở, vách đá thô ráp có dấu dao chém búa đập. Đại Tùy thái tổ tuy có nhiều dị sĩ đi theo nhưng y và tu sĩ chỉ là quan hệ hợp tác, họ không đời nào mở mộ huyệt cho y. Công trình với tu sĩ không là gì này thì tại thế tục giới tuyệt đối xứng với hai chữ hùng vĩ!