Q.19 - Chương 5: Xung Đột Khi Đi Săn (Thượng)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tuyết nguyên cự lang hòa cùng Bạo mục tuyết hùng, chúng nhân cùng về Tô gia bảo.

Hai loại linh thú này đều lục phẩm, Bạo mục tuyết hùng thuộc nhóm trên trong lục phẩm nên mấy chục Tuyết nguyên cự lang vây chín con Bạo mục tuyết hùng mà không dám lại gần.

Bộ Thanh Duyên xuất thân Bích Lạc tông trong tứ tông lục môn, tuy tứ tông lục môn không xếp hạng nhưng với các tu sĩ môn thì Bích Lạc tông là Ô Hoàn đệ nhất đại tu chân môn phái.

Bộ Thanh Duyên hai mươi thất bảy tuổi thành Hiền nhân cảnh cường giả, là Hiền nhân cảnh trẻ nhất Ô Hoàn, cho đến khi Hướng Thiên Tiếu xuất hiện.

Chỉ là không ai biết rằng Bộ Thanh Duyên vì giữ ổn căn cơ, rèn luyện tại Đạo nhân cảnh đệ thất trọng đúng ba năm, không thì hai mươi bốn tuổi đã đạt Hiền nhân cảnh.

Tôn Lập im lặng, không xen lời dọc được, nghe rõ hết về mấy người.

Tuyết Tuyết là tiểu sư muội của Bộ Thanh Duyên, con gái Bích Lạc tông tông chủ Vũ Văn Dao – – Ô Hoàn đệ nhất cường giả Vũ Vĩnh Nguyên là nam tử, còn tông chủ Ô Hoàn đệ nhất đại phái là nữ.

Trừ Bộ Thanh Duyên, Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh thì toàn là thị vệ và tùy tùng, ba người đến Tô gia bảo từ sáu ngày trước đợi Tô Phượng Trai. Hôm nay người Tô gia nhận được tin, Bộ Thanh Duyên xin đi đón thay.

Họ đều thân phận tôn quý, Tô gia không dám cắt hứng.

Chỉ là ba người không quen thuộc Cổ Thiện băng nguyên nên đi lạc, không thì đã tới lâu rồi.

Tô Phượng Trai biết con cháu không phải không nghe lời nên dễ chịu hơn hẳn.

Giang Sĩ Ngọc không được ăn tối cùng tất cả, nên cùng nhau tăng tốc về Tô gia bảo.

Tô gia bảo xám đen dưới ánh nắng tà, xây bằng loại đá đặc hữu trên băng nguyên, trên bốn bức tường dày và cao có bốn tháp lâu hình tròn cao bảy trượng, đều đổ sắt núng chảy, vững chắc vô cùng, lại được trận pháp gia cố, đủ chống lại mọi đàn linh thú tập kích.

Cầu treo hạ xuống, ba tầng thiết sách bảo môn mở ra, già trẻ Tô gia đều quỳ xuống nghênh tiếp Tô Phượng Trai.

Trông thì con cháu đông đúc nhưng thật ra hỗn loạn. Cả Tôn Lập xuất thân tiểu sơn thôn cũng lắc đầu, Tô Phượng Trai thở dài lực bất tòng tâm.

“Đứng dậy đi, lão phu mệt rồi, có gì mai nói.”

Tô Phượng Trai nói một câu là cho con cháu đi hết, đích thân chiêu đãi Tôn Lập và bọn Bộ Thanh Duyên.

Tô gia bảo có “Cao Bằng hiên” gồm mười chín gian phòng khách, trước khi họ về, bọn Bộ Thanh Duyên đã nghỉ ở đó.

Tô Phượng Trai vốn để bọn Tôn Lập ở đó nhưng gã không thích, dù gì gã không quen họ, người ta lại mang theo đông người hầu, ở tại Cao Bằng hiên vốn chật rồi, gã tới làm gì.

Tô Phượng Trai vốn thú si nên không để ý những việc đó, nghe lời Tôn Lập sắp xếp cho bọn gã phòng khách kém hơn.

Thực tế với những tu sĩ từ Tố Bão sơn quen gian khổ, không để ý tới hưởng thụ chốn thế thì thế đã phi thường xa hoa.

Gần đây vất vả nên đến tối, tất cả về nghỉ.

Bọn Bộ Thanh Duyên cũng cáo từ.

Họ không có ấn tượng với bọn Tôn Lập. Bộ Thanh Duyên không nghĩ nhiều, Tuyết Tuyết ngây thơ, chỉ Đỗ Long Sinh tự nhận mình thiếu niên lão thành nên thấy được “manh mối”: Tô Phượng Trai không giới thiệu, lại xếp cho phòng khách bình thường, hiển nhiên thân phận địa vị của toán người đó bình thường.

Tuy bọn Sùng Dần cảnh giới cao, nhưng Tô Phượng Trai thân phận địa vị thế nào? Chiêu lãm mấy gia thần Hiền nhân cảnh không khó.

Phán đoán như thế quyết định thái độ Đỗ Long Sinh đối đãi bọn Tôn Lập: Nể mặt Tô Phượng Trai thì khách khí một chút là được, không cần quá coi trọng.

Hôm sau Tô Phượng Trai dậy sớm tới hỏi thăm bọn Tôn Lập xem định thế nào. Người như y không vì lợi ích mà dốc sức lấy lòng ai, không phải vì không thích mà không biết, y chăm lo cho bọn Tôn Lập chu đáo như thế hoàn toàn vì tính cách thú si, như Ngưu Đức Vũ đã bội phục ai là hết lòng hết dạ.

Tôn Lập vẫn khép kín, cảm tạ Tô Phượng Trai rồi bảo ở trong nhà tu luyện.

Tô Phượng Trai cũng quay về.

Gần trưa, Bộ Thanh Duyên đưa Tuyết Tuyết và Đỗ Long Sinh tới bái kiến.

“Tô lão, đây là lễ vật của gia sư, Cao sơn ô long trà ở Thiên Liệt hoang nguyên mà lão nhân gia thích uống nhất.” Bộ Thanh Duyên đưa lên một hộp trà nhỏ.

Thiên Liệt hoang nguyên là nơi Bắc Ô Hoàn cử hành Thú thần đại hội, năm năm mới mở ra một lần, vào đó là ai cũng tìm linh thú, không mấy ai hái trà nên trà này rất trân quý.

Tô Phượng Trai hít hít rồi gật đầu: “Được, lão phu thích thứ này.”

“Được rồi, nói đi, đến đây có việc gì?”

Bộ Thanh Duyên cười ngượng: “Không việc gì giấu được lão nhân gia.”

Tô Phượng Trai cũng cười: “Tiểu tử ngươi ra vào Tô gia bảo như ở nhà, có gì mà lão phu không biết?”

Bộ Thanh Duyên nghiêm túc: “Tô lão, bọn tiểu tử đến vì Thú thần ấn.”

Tô Phượng Trai cũng đoán ra, chắc có liên quan đến linh thú: “Các ngươi tìm được linh thú gì?”

Linh thú thông thường không đáng cho Tô Phượng Trai đích thân xuất thủ.

“Sư tôn ân trọng, ban cho tiểu tử nhị phẩm Ô vân ma thiên cẩu.”

Tô Phượng Trai bất ngờ: “Sư phụ ngươi xưa nay công bằng, thưởng nhị phẩm linh thú, đủ biết ngươi lập công lớn!”

Bộ Thanh Duyên cười: “Không phải công lớn, sư tôn rộng lượng nên tìm cớ thưởng cho.”

Tuyết Tuyết líu lo: “Sư huynh đừng khiêm tốn nữa, Tô gia gia, sư huynh tìm được vân thạch khoáng mạch mới, mẹ vui quá mới thưởng Ô vân ma thiên cẩu, hừ, thiên vị quá, Tuyết Tuyết xin lão nhân gia hồi lâu mà không được.”

Bích Lạc tông là thế lực duy nhất ở Ô Hoàn, trừ Thiên Sư các, có thực lực nuôi nhốt nhị phẩm linh thú.

Bích Lạc tông chỉ có bốn nhị phẩm linh thú Ô vân ma thiên cẩu. Tông chủ Vũ Văn Dao dùng một con, còn lại đều chưa có chủ nhân. Chính như Tô Phượng Trai nói, Vũ Văn Dao tuy là nữ tử nhưng công bằng, không thì sao lãnh đạo nổi Bích Lạc tông?

Dù Tuyết Tuyết là con gái ruột, Vũ Văn Dao cũng không phá lệ khai ân.

Một vân thạch khoáng mạch xứng đáng với phần thưởng đó, Ô Hoàn không có mấy khoáng mạch, môn phái thông thường chỉ có khoáng động nhỏ là tốt rồi.

Tô Phượng Trai máy động, Bộ Thanh Duyên và Tuyết Tuyết có quan hệ thân cận với y, y vốn cho rằng Bắc Ô Hoàn “thập kiệt” đều là khoác lác, chỉ hai người hai có tài, không thành toàn cho họ thì cho ai?

Tô Phượng Trai cười ha hả: “Thú thần ấn thì dễ, lão đầu tử không đồng ý ai chứ các vị thì không thể từ chối, các vị mới đến, chúng ta đi dọa đã, Tuyết Tuyết, đi săn nhé?”

Tuyết Tuyết cười hì hì: “Được, Tô gia gia sao lại biết Tuyết Tuyết ngứa tay…”

Bộ Thanh Duyên và Đỗ Long Sinh không hề phản đối, Tô Phượng Trai dặn: “Người đâu, đi báo cho Tôn Lập tiên sinh, mời họ cùng đi săn.”

Y muốn tạo cơ hội cho thanh niên giao lưu, quan hệ thân cận đã mới có thể mở lời nhờ Tôn Lập.

Đỗ Long Sinh nhíu mày, thầm nhủ lẽ nào còn phải mang theo bọn họ?

Chỉ là trước mặt Tô Phượng Trai nên y không tiện nói gì.

Bọn Tôn Lập đến ngay sau đó, nhất là Tôn Lập và Tô Tiểu Mai rất hứng thú với linh thú ở Cổ Thiện băng nguyên.

Thấy bọn Bộ Thanh Duyên, Tôn Lập không hề bất ngờ.

Tô Phượng Trai giới thiệu, tất cả vòng tay chào nhau. Đỗ Long Sinh cười nhạt: “Chào các vị.”

“Tôn tiên sinh, các vị mới tới Cổ Thiện băng nguyên, hôm nay cùng đi xem phong tình, xuất phát.” Tô Phượng Trai cười ha hả đi trước.

Tiên sinh là xưng hô rất vi diệu, không ít chủ nhân đều xưng hô với khách khanh, gia thần như thế, Đỗ Long Sinh không để ý, gia thần chỉ là gia thần. Y là thân truyền đệ tử của Sương Hồn môn môn chủ, tính cả Ô Hoàn tu chân giới cũng được coi là thân phận tôn quý, để ý bọn Tôn Lập làm gì.

Tô Phượng Trai và bọn Tôn Lập vẫn cưỡi Bạo mục tuyết hùng, bọn Bộ Thanh Duyên cưỡi Tuyết nguyên cự lang, Tuyết Tuyết cười vang kẹp mạnh chân, tuyết lang lao vút đi.

Bộ Thanh Duyên vội đi theo, tiểu sư muội có chuyện gì, sư tôn khẳng định lột da y.

Đỗ Long Sinh và tùy tùng hộ vệ cùng hô to tiến vào tuyết nguyên.

Tô Phượng Trai cười với bọn Tôn Lập: “Tôn tiên sinh, đi thôi!”

Bạo mục tuyết hùng có tốc độ không kém Tuyết nguyên cự lang, trảo giấm xuống, tuyết tung lên, tiếng gầm liên tục, cả toán lao đi, gặp linh thú là phẩm cấp gì thì Tuyết Tuyết cũng xông lên, không được thì Bộ Thanh Duyên giúp.