Q.16 - Chương 5: Đây Là Triệu Gia

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dũng nhân vương thản nhiên: “Cũng như năm xưa, ngươi không xong thì ta vẫn có cơ hội.”

“Càn Long Tâm ngươi dám nhắc lại câu đó, ta không tha thứ cho ngươi!”

Dũng nhân vương nhướng mày: “Cừu Nhân Tài, ngươi làm gì được Càn mỗ?”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không có khí độ của tu sĩ đỉnh nhọn nhất thiên hạ.

“Xoạt! – “

Bốn đạo điện lưu từ mắt hai người bắn ra, nổ tung trên không, hai người cùng lắc lư, Dũng nhân vương cười lạnh giậm chân, bậc thang quang mang tự động hình thành, y bước lên, đi vào không gian thông đạo.

Phú nhân vương nghiến răng, nhìn dãy bậc thang quang mang dần tan đi mà thở dài, phất tay, Ma tuyền điện nhắm hướng tây lướt đi: “Chân nhân cảnh ở lại, tìm Tôn Lập tiểu tử, nhất định còn sống!”

“A Tổ, theo ta.”

A Tổ lấy làm may mắn, biết nghĩa phụ cố ý tỏ ra không thấy “tiểu xảo” ban nãy.

Yêu Yêu Lục ẩn trong bóng tối tròn mắt: “Tiểu Đản, làm sao bây giờ, xú tiểu tử đo mất tích, chúng ta tìm ở đâu…”

Yêu Yêu Lục đã tìm thấy Tôn Lập nhưng không đi ra.

Tạ Vi Nhi ngươi đáng sợ, túc trí đa mưu hả? Bản tiểu thư Yêu Yêu Lục cũng không kém. Ngươi bảo ta đi tìm xú tiểu tử đó, trong vòng ba tháng không thấy thì ta bị đày đọa? Không sao, ta tìm nhưng chỉ cần ở cạnh y là lạc ấn sẽ không phát tác, ta không ra gặp y thì sao?

Yêu Yêu Lục thậm chí đắc ý dương dương: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nàng ta dẫn Tiểu Đản ẩn thân, Thiên vực có thủ đoạn khiến tu sĩ không thể phát hiện ra mình, còn Phú nhân vương và Dũng nhân vương dù phát hiện cũng biết là xuất xứ từ Thiên vực nên không xuất thủ can thiệp.

Nhưng Tôn Lập vào không gian thông đạo, nàng ta không theo kịp nên mới ngây ra.

Bạch miêu cọ cái bụng bự vào Yêu Yêu Lục, kêu meo meo vẫy đuôi.

Yêu Yêu Lục tâm phiền ý loạn: “Được rồi, ta biết ngươi đã khuyên ta, hừ, tiểu đãng phụ, vì ta không hiện thân nên ngươi không thể câu tiểu yêu quái đó hả.”

Bạch miêu meo meo, giơ trảo che mặt.

Yêu Yêu Lục ấm ức, biết vật thì đừng tỏ ra thông minh nữa.

“Ai da, Tiểu Đản, làm sao bây giờ…”

Nàng ta nhổ lông bạch miêu khiến nó kêu meo meo mãi, có nhổ trọc hết lông cũng không nghĩ ra cách đâu!

Đỉnh núi miên duyên bất tuyệt, từng ngọn như được đẽo thành, vươn lên trời cao, khiến người ta than rằng thiên địa uy lực vô cùng mới tạo ra nổi cảnh sắc hùng tráng đến thế.

Trong một dãy núi lại có nơi xanh om cây cối, rừng trúc như một khối phỉ thúy khảm vào vách núi.

Trong khoảng sân ngói xanh tường trắng, chỉ có một bãi đất không lớn lắm ở ngoài cửa, nền đá có dấu rêu lác đác, thanh nhã vô vàn.

Cửa trống trơn, hai cánh cửa già nua đã đen xỉn lại, như người già hay nói chuyện bể dâu.

Trên một góc ở tường ngoài có treo một bức rèm vải thêu chữ: Đây là Triệu gia, đừng tìm nhầm cửa.

Nơi này là nhà Triệu Thục Nhã, Triệu phủ nổi danh của “Thiên vực”!

Tôn Lập mà có mặt tất hiểu tính Triệu Thục Nhã thẳng thắn đồng thời hơi phổi bò, trừ mười mấy năm sống dưới lòng đất còn vì có huyết mạch “Triệu gia”.

Cái sân gần như chiếm trọn sơn cốc, vươn tới tận hậu sơn.

Hậu sơn có ba ngọn núi, ngọn ở giữa cao nhất, kinh ngạc nhất là đỉnh núi nghìn trượng đó bị điêu khắc thành một bức tượng thần lớn!

Tượng thần cao lớn đối nghịch hẳn với khoảng sân thanh nhã phía trước, khiến người ta không hiểu tổ tông Triệu gia nghĩ thế nào là để hai phong cách đó cạnh nhau.

Dưới tượng thần là một đôi trung niên phu phụ.

Nam phong lưu tuấn lãng, đang ở thời kỳ phong độ nhất.

Nữ vẫn đầy phong vận, cử chỉ văn nhã vô cùng.

Sau lưng họ là một toán người hầu, có tu sĩ ở đây tất rớt tròng: đứng đầu là tứ vị chân nhân lão tổ, đều Chân nhân cảnh đệ thất trọng, chỉ thiếu một chút là đạt mức Chí nhân cảnh!

Sau nữa toàn Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng trở lên, ở bất cứ đâu cũng là siêu cấp cường giả.

Nhưng tại Thiên vực, tại Triệu gia, thì chỉ là người hầu không có địa vị gì.

Dưới bức tượng thần là thạch động chừng năm trượng, cửa động do hai cánh hình tròn đóng kín.

Cửa tuân theo ngũ hành phương vị, điêu khắc năm thần văn kỳ dị.

Thần văn đản sinh trong pháp tắc thâm ảo nhất của thế giới, từng tia linh quang lấp lóe trong thần văn…

Cứ thế tuần hoàn mãi.

Nhưng nhìn kỹ thì khung cửa làm bằng thứ dung tục nhất: vàng!

Quả thật là phong cách khiến người ta bó tay.

Trung niên phu phụ không thấy gì ngược đời, im lặng chờ đợi.

Nam nhân ngẩn nhìn trời: “Sắp rồi…”

Chợt khung cửa trượt sang một bên, Triệu Thục Nhã loạng choạng đi ra.

“Ha ha ha!” Trung niên nam nhân cười to: “Thục Nhã, vi phụ chỉ tính sai một chút thời gian.”

Trung niên mỹ phụ mỉm cười cầm tay con gái, thở phào: “Không sao, mẹ lo quá. Thục Nhã qua được ngũ hành mệnh kiếp, sau này sẽ thay Triệu gia hành tẩu tại thế tục giới.”

Trước đó Triệu Thục Nhã vì thể chất nên tuy là người của Thiên vực Triệu gia nhưng không thể thật sự “thiên hạ hành tẩu” như Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi và Yêu Yêu Lục.

Đến tận giờ thì thân phận của nàng mới được công nhận thật sự.

Triệu phụ thản nhiên: “Con gái Triệu Sơn Nhược này sao lại không qua nổi Ngũ hành mệnh kiếp?”

Triệu Thục Nhã chỉnh qua dung nhan, không hề nể mặt: “Cha, mẹ. Kỳ thực suýt nữa không qua được…”

Triệu phụ hơi ngượng, Triệu mẫu lo lắng, vỗ đầu nàng: “Nha đầu này…”

Triệu phụ hầm hừ: “Được rồi, mau về thu xếp, cần nhanh chóng phu quân, lần này về Đại Tùy còn xem xem y còn sống không…”

“Gì hả!” Triệu Thục Nhã kêu lên: “Sao cha nói thế?”

“Quỷ Nhung ma tu tấn công Đại Tùy, chắc Đại Tùy không chống nổi…”

Triệu Thục Nhã lao nhanh đi: “Sao cha không nói sớm!”

Triệu mẫu lắc đầu: “Con gái lớn có khác.”

Triệu phụ hầm hừ: “Con ở ngũ hành mệnh kiếp đâu có ra được, hơn nữa con thổi phồng tiểu tử đó quá đá còn ta chưa gặp, nếu y không qua được lần này thì lấy tư cách gì làm nữ tế Triệu gia.”

Triệu Thục Nhã đã khuất bóng, không thì tất tranh cãi một phen.

Ma tuyền điện lao đi vun cút trên không, để lại một cái đuôi dài đen nhánh.

Trong chủ điện, Phú nhân vương ngồi trên sát lục vương tọa, tay đỡ lên thái dương, thần thái uể oải.

Bên dưới có hai người: Điền Anh Đông và Phùng Trung.

Cả hai đã bị cởi bỏ pháp khí, được mặc bạch sắc bố bào sạch sẽ.

Sắc mặt Phùng Trung hơm sạm đi, Điền Anh Đông vẫn tuấn tú vô cùng.

A Tổ nói: “Nghĩa phụ. Hai người này đã hoàn toàn quy thuận, cảnh giới như thế mà trụ được, dù kém Tôn Lập nhưng cũng là tuấn kiệt.”

A Tổ tại chiến trường có chú ý Điền Anh Đông và Lục Bạt Đỉnh.

Lục Bạt Đỉnh được Lục Khiêm Vĩnh liên thủ Từ Doanh Hầu cứu đi, ngay sau khi Phú nhân vương chán nản bỏ đi.

Trước đó, A Tổ đã phái chân nhân lão tổ bắt Điền Anh Đông.

Phùng Trung chỉ là kèm theo.

Cả hai cung kính quỳ, tựa hồ triệt để thần phục.

Phú nhân vương liếc cả hai, tuy chủ yếu chú ý đến Tôn Lập nhưng tu vi như y thì không ai thoát khỏi thần hồn giám sát.

“Bảo lưu tuệ căn? Cũng tạm. Tạm thời không bắt được Tôn Lập, bắt được y còn hơn không.”

Điền Anh Đông cung kính quỳ ở dưới, tay đặt xuống đất cho tất cả nhìn rõ mọi ngón tay, tựa hồ, Phú nhân vương nói thế thì y cũng không hề bất mãn.

Còn Phùng Trung, Phú nhân vương không nhìn tới.

“Con xử lý đi, ta đi nghỉ.”

A Tổ cúi người: “Vâng, phụ vương, bọn con ra trước.”

Y dẫn Điền Anh Đông và Phùng Trung ra.

A Tổ nhạt giọng: “Phụ vương chỉ thuận miệng nói nhưng dù chân nhân lão tổ, phụ vương cũng hiếm khi khen, với hai ngươi thì như thế là quá coi trọng rồi.”

Y hơi dừng lại: “Sau này sẽ có nguồn lực rót cho các ngươi, cứ trung thành thì không muốn thành chân nhân lão tổ cũng khó!”

Điền Anh Đông kích động đa tạ: “Đa tạ thiếu chủ nâng đỡ! Thiếu chủ yên tâm, bọn tại hạ quy thuận, sẽ một lòng phụ tá thiếu chủ thành tựu bá nghiệp!”

A Tổ nhìn y, Điền Anh Đông tỏ rõ chân thành.

A Tổ thầm cười lạnh: Tuy nhiên biểu diễn tốt nhưng…

Phùng Trung hưng phấn: “Tiểu nhân biết là Tố Bão sơn không có tiền đồ, kỳ thực muốn quy thuận điện hạ từ lâu nhưng không có cơ hội.”