Q.15 - Chương 13: Nhân Vương Ngọc Tỷ

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

So sức mạnh, Thái tổ thi vương vẫn thắng!

Ngay lúc trảo của y sắp chạm vào, Tôn Lập chợt phát động huyết nguyệt ác lực.

Thái tổ thi vương còn giữ được một tia linh thức, nhưng hóa thành cương thi, không còn là Đại Tùy khai quốc thiên tử mưu lược vô song tung hoành thiên hạ. Vốn y tưởng mình dễ dàng giết được con giun dế này nên không cảnh giác.

huyết nguyệt ác lực xô tới, sức mạnh tà ác này xung đột với khí vận chi lực trong thể nội Thái tổ thi vương.

Khí vận chi lực đường đường chính chính, huyết nguyệt ác lực là thứ quỷ dị âm tà nhất, cả hai gặp nhau là tranh đấu.

Trảo của Thái tổ thi vương cách mặt Tôn Lập nửa tấc thì dừng lại. Huyết nguyệt ác lực và khí vận chi lực biến thân thể y thành chiến trường. Trên mình y không ngừn tóe máu, sức hồi phục siêu phàm bắt đầu phát huy tác dụng, vết thương lành lại cực nhanh, rồi lại toét ra…

Thân thể y thoạt đỏ thoạt tím.

Huyết nguyệt ác lực tuy hút phần lớn sức mạnh của Vọng Hư nhưng so với khí vận chi lực của Thái tổ thi vương thì kém hơn nhưng nhờ tính chất quỷ dị nên bị bị khí vận chi lực tiêu diệt.

Chỉ còn một chút thì huyết nguyệt ác lực sẽ tìm được cơ hội trọng sinh, nhanh chóng khuếch trương.

Chúng nhân hốc miệng, không biết có chuyện gì, Tôn Lập cuống lên: “Ngẩn ra làm gì, mau động thủ!”

Chúng nhân tỉnh ngộ, các loại pháp khí luân phiên giáng vào Thái tổ thi vương.

Tôn Lập cầm Mãng long tỏa liên, tay kia chụp vào trữ vật không gian lấy thanh đồng trường qua ra.

Thanh đồng trường qua từng giết nghìn vạn địch nhân, huyết sát chi lực cực kỳ nồng, được khí vận chi lực tôi luyện mấy nghìn năm mà thành nhất đẳng thần binh.

Gã cầm qua bằng một tay, đâm vào cổ Thái tổ thi vương!

Thần binh này và Thái tổ thi vương đều xuất phát từ khí vận chi lực, sức phòng ngự biến thái của Thái tổ thi vương trở nên yếu hơn nhiều trước thần binh này, bị xuyên qua cổ.

Huyết nguyệt ác lực tựa hồ cảm ứng được tâm ý Tôn Lập, thuận thế trườn lên vết thương trên cổ, tranh đấu mãnh liệt với khí vận chi lực, đầu Thái tổ thi vương văng đi.

Chúng nhân hoan hô, liên tục tấn công, thân thể Thái tổ thi vương không ngừng xuất hiện vết thương.

Đầu văng đi, sức mạnh của Thái tổ thi vương bị áp chế đến mức thấp nhất, tốc độ lành lại chậm hẳn.

Tôn Lập vung Mãng long tỏa liên quấn lấy Thái tổ thi vương, thanh đồng trường qua liên tục vung lên, hơn ba mươi nhát mới cắt được một tay!

Tôn Lập và chúng nhân hợp lực, cắt hết tứ chi Thái tổ thi vương thì gã mệt đến rũ ra.

“Ầm!”

Thân thể Thái tổ thi vương bị huyết nguyệt ác lực nổ tung, thiên tử ngọc kiếm cắm vào tường.

Huyết nguyệt ác lực đó mạnh gấp rưỡi, men theo huyền thiết cổ kiếm, Mãng long tỏa liên quay về thể nội Tôn Lập. Rồi lại yên lặng.

Dù huyết nguyệt ác lực “thần phục” nhưng Tôn Lập luôn lo lắng.

“Vù…”

Ai nấy thở phào, có người dựa vào tường, có người nằm dưới đất thở, không ai nói được câu nào m.

Thái tổ thi vương sát lục vô song, trận chiến này quá vất vả.

Qua một tuần trà, ai nấy mới hồi sức, Tôn Lập chật vật đứng lên: “Không ai sao chứ?”

Giang Sĩ Ngọc khôi phục nhân hình: “Không sao.”

“Bọn ta không sao…”

Sùng Bá nhíu mày, ở sườn là một vết thương đang tuôn máu.

Trước đó y xung phong, thậm chí không biết bị thương lúc nào, giờ muốn đứng dậy thì thấy mệt mỏi, lắc lư ngồi xuống.

“Ngồi xuống!” Da mặt Sùng Dần giật giật, nhanh chóng lấy linh đơn ra nhét vào miệng Sùng Bá rồi bóp nát viên khác rắc lên vết thương.

Sùng Bá đẩy y ra cười khan: “Đâu có ẻo lả thế…”

“Ngậm miệng!” Sùng Dần chợt nổi giận, mắt trừng lên, trông cực kỳ đáng sợ.

Chúng nhân chưa từng thấy Sùng Dần nổi giận như thế, ngây ra nhìn cả hai.

Sùng Bá bình thường bá khí vô cùng nhưng Sùng Dần nổi giận là y rụt cổ, ngoan ngoãn ngồi yên mặc cho Sùng Dần xử lý vết thương.

Lục Bạt Đỉnh cười vang.

Chúng nhân vui vẻ, Sùng Bá đỏ mặt: “Ta chỉ nể mặt y…”

Sùng Dần trừng mắt, Sùng Bá đành sờ mũi nhìn đi chỗ khác.

Ai nấy uống linh đơn, rồi đả tọa hoặc nghỉ ngơi.

Tôn Lập vốn không định làm gì, chợt đổi ý, ngồi xuống nhắm mắt.

Gã không vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”, mà nội thị kiểm tra, huyết nguyệt ác lực từ từ tách ra một tia, tựa hồ phi thường cẩn thận, không để gã “hiểu lầm”, uốn ba vòng rồi từ từ tiến vào kinh mạch, đến gần Thiên trung huyệt thì thổ ra một thứ.

Rồi quay về theo đúng lối cũ, không để lại dấu vết gì.

Từ đầu đến cuối, huyết nguyệt ác lực đều “cẩn tiểu”, biểu hiện rất “thiện ý”.

Tôn Lập nội thị Thiên trung huyệt, một chiếc ngọc ấn lơ lửng trong đó.

Tôn Lập nhìn kỹ thì kinh ngạc: Nhân vương ngọc tỷ!

Nhân vương ngọc tỷ của Đại Tùy thái tổ!

Nếu không thấy Nhân vương ngọc tỷ, Tôn Lập còn đoán rằng Đại Tùy thái tổ xây mộ huyệt trên long mạch, biến mình và thủ hạ đại quân thành cương thi, là để giữ long mạch cho đời sau, khiến họ đời đời ngồi trên thiên tử bảo tọa, nhưng khi thấy Nhân vương ngọc tỷ tượng trưng cho “chính thống” thì gã biết mình đã đánh giá quá cao Đại Tùy thái tổ.

Đại Tùy thái tổ giữ Nhân vương ngọc tỷ, luyện mình thành cương thi, lại giữ được linh thức nhất định, hiển nhiên vị Đại Tùy đích khai quốc thiên tử này muốn dùng cách đó để vĩnh sinh, lúc ra sẽ dùng Nhân vương ngọc tỷ, lại có chiến lực thiên hạ vô địch ở thế tục giới thì ai ngăn được y đoạt lại đế vị?

Luyện thi chi thuật quỷ dị phức tạp, xảy ra biến cố nên phần lớn linh thức tan mất.

Nhân vương ngọc tỷ không chỉ đơn giản là tượng trưng cho chính thống mà là đảm bảo an toàn cho thế tục giới chân long thiên tử, là thần vật trời sinh.

Thiên tử long khí có thể ngăn bước mọi tu sĩ. Trừ ra còn Nhân vương ngọc tỷ làm dị bảo hộ thân. Nhân vương ngọc tỷ khiến mọi tu sĩ giảm một cảnh giới.

Nhưng thứ này không hiểu sao bị huyết nguyệt ác lực ngâm vào thì không ảnh hưởng với Tôn Lập!

Tôn Lập càng thấy quỷ dị hơn.

Nhân vương ngọc tỷ là đồ tốt, gã không đời nào chịu bỏ.

Tôn Lập mặc cho Nhân vương ngọc tỷ ở trong Thiên trung huyệt, dùng linh nguyên tế luyện.

Gã mở mắt, chúng nhân đều hành công xong.

Sùng Dần tiếc rẻ: “Tiếc là trường đại chiến này chúng ta tiêu hao nhiều mà không có lợi lộc gì.”

Lục Bạt Đỉnh nhìn quanh, vách đá còn cắm thiên tử ngọc kiếm. Y bước tới nắm lấy chuôi nhổ ra, chỉ còn nửa thanh.

Thần binh đã gãy.

Chúng nhân tiếc rẻ, Lục Bạt Đỉnh đưa cho Tôn Lập: “Tuy ngắn nhưng là thần binh, không kém gì huyền thiết cổ kiếm của sư đệ, nhận đi.”

Tôn Lập chối: “Không cần, lão Lục dùng đi.”

Tôn Lập không thể tiết lộ Nhân vương ngọc tỷ trong tay mình, cũng không thể giải thích về huyết nguyệt ác lực. Bảo lấy thanh đoạn kiếm này thì gã quả khó xử.

Lục Bạt Đỉnh nhăn nhó: “Trận này là sư đệ cứu mạng tất cả, sao bọn tại hạ dám lấy chiến lợi phẩm? Không phải vả lên mặt tất cả sao? Dù sư đệ không cần thì cũng nên do người Tố Bão sơn lấy.”

Tôn Lập thoáng nghĩ, phất tay hỏi: “Có ai cần?”

Tất cả nhìn nhau, Giang Sĩ Ngọc gọi: “Có ai cần không, khách khí gì nữa?”

Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai không cần, Chung Lâm không hợp thuộc tính. Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cảnh giới quá thấp, không thể phát huy uy lực ngọc kiếm. Sùng Bá lắc đầu, không thích pháp bảo quá nhẹ, dù luyện hóa xong thì vẫn thấy nhẹ như lông hồng.

Sùng Dần thoáng nghĩ: “Để ta thử.”

Y chưa có pháp bảo thích hợp, thiên tử ngọc kiếm gãy rồi thì vừa hay.

Sùng Dần dồn linh nguyên, thiên tử ngọc kiếm lóe lôi điện hỏa hoa, y lỏng tay tiếc rẻ: “Uy lực cực mạnh, chỉ là không hợp với thuộc tính của ta.”

Chúng nhân tròn mắt, Giang Sĩ Ngọc xua tay: “Thôi vậy, Tôn Lập nhận đi, chốc nữa mà Phùng Trung đến tất sẽ mặt dày xin ngay.”

Chúng nhân gật đầu, Tôn Lập thoáng nghĩ, xác thực không cần khách khí, sau này có pháp bảo tốt hơn thì tìm cho họ.

Gã cất thanh kiếm, chúng nhân nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị xuất phát thì Lục Bạt Đỉnh hỏi: “Còn lưỡng vị sư đệ khác nữa, không đợi họ hả?”

Giang Sĩ Ngọc cười lạnh, ngại Lục Bạt Đỉnh là người ngoài nên không nói gì.

Tôn Lập xua xua tay: “Không cần, chúng ta đi.”

Lục Bạt Đỉnh thoáng nghĩ, vẫn khuyên: “Lúc này chúng ta chỉ còn ngần ấy đồng môn, nên đoàn kết.”

Tôn Lập biết tính y, không nói thế mới là lạ, chỉ cười: “Lão lục không hiểu những việc lộn xộn đâu.”