Q.14 - Chương 11: Trận Trung Đại Chiến (Trung)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kim Phong Tế Vũ lâu mấy đời liền không thể rút linh khí từ Ngân giao lục bảo ra vì đi sai hướng.

Tôn Lập được Võ Diệu chỉ dẫn, đem sáu Thiên thần bảo lục làm trận pháp hạch tâm, trận pháp có thêm một chút sức mạnh vốn không thuộc về thế giới này!

Thất cực thiên quỹ trận tăng hẳn uy lực, thậm chí đến mức không tin nổi!

Ba mươi sáu đạo nét khắc trận pháp găm vào Vị Thủy hà rút thủy chi lực, mỗi nét khắc trận pháp đều to lên như thùng nước, trong màu lam còn có ám kim sắc thủy chi lực liên tục dồn vào trận pháp!

Lưỡng đại ma kỵ mất bốn quả hỏa diễm lưu tinh mới ngăn được, phía sau là thủy cầu đổ tới, nửa đường là thủy cầu vỡ ra, thành vô số giọt nước, mỗi giọt như phi tiêu sắc bén, quấn lôi quang, ngậm lôi châu!

“Oành!”

Như tiếng sấm tháng sáu, lưỡng đại ma kỵ ngập trong thủy lôi vô cùng vô tận, rống lên thê thảm.

Xoạt xoạt xoạt…

Trừ thủy cầu đầu tiên, thinh không nhanh chóng ngưng kết thêm sáu thủy cầu, cộng lại là bảy.

Sáu thủy cầu tách thành vô số giọt trút xuống, mỗi giọt là một quả thủy lôi!

Tám mươi hai ma kỵ kêu thảm ngã gục!

Tôn Lập thở phào, ban nãy còn lo lắng, Thất cực thiên quỹ trận uy lực thế nào thì không ai tận mắt thấy, chính gã cũng không rõ.

Phát động đại trận được một nửa, Tôn Lập đã nịnh Võ Diệu: “Võ tổ uy vũ!”

“Ha ha ha!” Võ Diệu đắc ý dương dương.

Trên lầu, Lạc Vân Bằng cùng các chân nhân lão tổ Kim Phong Tế Vũ lâu đều ngưng trọng nhìn xuống.

Thất cực thiên quỹ trận dày đặc hơi sương, họ cũng không nhìn rõ nhưng trong sát trận liên tục vang lên tiếng kêu thảm.

Chiêm Hưng Hiền hơi biến sắc, đến gần Lạc Vân Bằng hạ giọng: “Lâu chủ…”

“Chiêm Hưng Hiền!” Lục Khiêm Vĩnh giận run người: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Lục Khiêm Vĩnh này hổ thẹn vì đứng chung hàng ngũ với ngươi!”

Y phất tay bỏ đi, Từ Doanh Hầu cản lại: “Lão lục, lúc này không nên chia rẽ.”

Lục Khiêm Vĩnh dừng bước, không nén được giận.

Lạc Vân Bằng nói: “Lục lão, sao phải thế? Tôn Lập chung quy cũng là người ngoài.” Y thấy Lục Khiêm Vĩnh sắp phát tác, vội nói: “Bất quá lần này y lại công, Kim Phong Tế Vũ lâu không để y thiệt, lão tổ cùng Từ lão đi tiếp ứng, xác nhận đại trận đó cầm chân được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả, thì ddón y về.”

Lục Khiêm Vĩnh chật vật mới nén được, Từ Doanh Hầu kéo y đi.

Chiêm Hưng Hiền đột nhiên đảo mắt: “Lâu chủ, trận pháp tạo nghệ của Tôn Lập bất phàm, chi bằng nghĩ cách để y vĩnh viễn ở lại phục vụ Kim Phong Tế Vũ lâu?”

Y định giam Tôn Lập tại Kim Phong Tế Vũ lâu

Lục Khiêm Vĩnh giận dữ cười vang, ngón tay như trường kích, chỉ vào Chiêm Hưng Hiền: “Chiêm lão quỷ, ngươi tưởng Tố Bão sơn không còn thì Tôn Lập là tiểu tu sĩ không có chỗ nương thân? Ngươi tưởng có thể tùy ý bắt nạt?”

Chiêm Hưng Hiền vuốt râu cười lạnh.

Y nhận ra các lão tổ khác đều động lòng!

“Cho ngươi biết Tôn Lập là người trong mộng của Triệu Thục Nhã tiểu thư!”

Lục Bạt Đỉnh vốn chung tình với Triệu Thục Nhã, lúc tại Liệt Hỏa cốc, y nhận ra nàng ta thích Tôn Lập. Việc này y không muốn nói ra – nam nhân cũng không thích gì việc nữ nhân mình thích lại thích nam nhân nhác.

Nhưng những việc Kim Phong Tế Vũ lâu làm gần khiến y thấy nên nói ra thì hơn, một là để bảo vệ Tôn Lập, hơn nữa y là người Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn Lập mà có chuyện gì, Triệu Thục Nhã biết tất Kim Phong Tế Vũ lâu phiền hà.

Lục Khiêm Vĩnh nói ra, Chiêm Hưng Hiền run tay, nhổ mát ba rợi râu mà không thấy đau, đầm đìa mồ hôi lạnh: “Triệu Thục Nhã tiểu thư sao lại thích y…”

Lục Khiêm Vĩnh hầm hừ, chỉ lên trời: “Bọn ta không phải tiểu tu sĩ, biết Triệu Thục Nhã tiểu thư đến từ Thiên vực. Chiêm lão quỷ, ngươi có trò gì thì dẹp mau, muốn chết cứ việc nhưng đừng liên lụy Kim Phong Tế Vũ lâu!”

Đoạn y phất tay: “Lão Từ, đi!”

Từ Doanh Hầu rốt cuộc cũng hiểu vì sao lão huynh đệ gần đây lại bênh Tôn Lập!

Lạc Vân Bằng, tam vị chân nhân lão tổ cùng Chiêm Hưng Hiền trắng bệch mặt mày.

Mắt Chiêm Hưng Hiền ánh lên liên tục nhưng không nghĩ ra được cách gì.

Tam vị chân nhân lão tổ vòng tay với Lạc Vân Bằng: “Lâu chủ, bọn Lục lão tổ e không đủ sức, bọn lão phu đi giúp.”

Lạc Vân Bằng gật đầu: “Đúng. Bản tọa cùng đi!”

Chiêm Hưng Hiền trơ trọi một mình, tựa hồ ai cũng muốn cách ra, nghĩ đến Thiên vực cao cao tại thượng, y liền xìu đi…

Ma tu tản trận thế ra, bao trùm nghìn trượng thinh không.

Ma kỵ kêu lên thê thảm liên tục, không đợi A Tổ dặn, đã xông lên chi viện ma kỵ.

Cả trăm ma tu từ trên không giáng xuống vô số pháp thuật, pháp khí, linh quang. Mây khói mênh mông đó rất dẻo dai, chặn hết tất cả.

Dưới đất, vô số nét khắc trận pháp từ từ rung lên, dồn lực tấn công xuống đáy Vị Thủy hà.

“Oành!”

Từ Vị Thủy hà dấy lên sóng lớn, vô số cá chết tung theo.

Tôn Lập được đại đỉnh ba lấy: “Võ tổ, lão nhân gia đã biết?”

Võ Diệu cười ha hả: “Ta biết ngươi có đại đỉnh.”

Ma tu tấn công dồn dập, Thất cực thiên quỹ trận có cao cường hơn thì cũng chỉ do Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng tiểu tu sĩ bố trí, không thể chống nổi.

Võ Diệu từ đâu đã không thiết kế “phòng ngự”, mà dồn hết vào tấn công.

Không vì Tôn Lập có đại đỉnh, chỉ đợt tấn công đầu tiên là gã hồn phi thăng thiên rồi.

Ma tu đều ngừng tay, nhìn nhau.

Ai nấy đều nhận rõ đòn tấn công của mình giáng xuống đất chứ không phải kết giới phòng ngự!

Thế là thế nào? Lại có trận pháp không bố trí kết giới phòng ngự? Địch nhân mà tấn công không phải người chủ trì trận pháp sẽ xong đời sao?

Kết quả của thiết kế kỳ lạ này là tám mươi hai ma kỵ vốn chưa chết giờ đều mất mạng!

A Tổ nhận ra tình huống, số ma kỵ này là tinh duệ nên y đau lòng đến run người.

Trong đó còn ma kỵ sinh đôi, bốn thân vệ theo y từ đầu chỉ còn họ, tuy y trách phạt cả hai, chặt một tay một chân nhưng là vì quân pháp vô tình. Tiếp đó y lắp cho họ cơ quan tí – mua từ Dũng nhân vương nên cực kỳ đắt giá!

Hiện tại cả hai chết rồi, A Tổ bị đả kích không nhẹ.

“Ma phong xung trận!”

A Tổ quat to, thông qua truyền lệnh binh vọng vào tai mỗi ma tu.

“Oành! Oành! Oành!”

Ma tu dấy lên đạo đạo hắc sắc cương phong bao bọc tất cả, được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả dẫn đầu, gầm vang xông vào mê vụ.

“Vù -“

Ma phong lẫm liệt, quét sạch mây mù.

Mặt đất tơi tả, thi thể tám mươi hai ma kỵ ngổn ngang tan nát.

Bờ sông còn một người xếp bằng, hiển nhiên đang chủ trì đại trận.

A Tổ và Phú nhân vương nhìn thấy đều ngẩn người: “Đúng là y!”

A Tổ kinh ngạc, Tôn Lập cảnh giới thấp kém, y chưa từng cho là uy hiếp, liên tục phái cao thủ truy sát vì tính cẩn thận mà thôi chứ không ngờ thiếu niên đó gây ra nhiều “kinh ngạc” đến thế.

Hiện tại, gã lại bày ra đại trận, dễ dàng diệt gọn tám mươi hai ma kỵ tinh duệ!

Phú nhân vương thêm phân kinh ngạc, không cần dùng Phú giáp thuật toán cũng biết tắc giá trị của Tôn Lập tăng cao, trước đó vốn gã đã hơn xa A Tổ, hiện tại Tôn Lập thêm danh hiệu “Trận pháp thiên tài” thì càng không cần phải nói.

Phú nhân vương đến vì Tôn Lập, Tôn Lập càng đáng tiền, y càng vui!

Trong lúc đó, giữa trận pháp, cả trăm ma tu gầm vang, các loại pháp khí, pháp thuật đổ vào Tôn Lập. Nhất thời linh quang chói lòa, gã bị nuốt chửng.

Phú nhân vương thắt lòng, cảm giác như vật quý bị đập nát.