Q.15 - Chương 12: Hạn Bạt Thần Văn

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Long khẩu áp nặng nề, chưa đạt mức chân nhân lão tổ thì không thể đột phá. Mọi đệ tử đô bị khốn trong đó, thiên tử ngọc kiếm múa tít, tiếng kêu thảm vang không ngừng, đạo đạo tinh huyết bị hút vào ngọc kiếm khiến đường chỉ đỏ rực lên!

Tôn Lập dẫn chúng nhân lao đi, không được bao xa thì dừng lại, Long khẩu áp hạ xuống, thông đạo hơi tối, gã nhìn Long khẩu áp mà không hiểu nghĩ gì rồi nhanh chóng ngồi xuống, cắn ngón tay vạch nhanh.

Giang Sĩ Ngọc cuống lên: “Tôn Lập chạy mau!”

Tôn Lập không đáp, dốc sức vẽ.

Máu phun không ngừng, ngón tay gã vẽ lên phù hiệu cổ quái. Phù hiệu xuất hiện, như thượng cổ ác thú gầm lên hung hãn, khí thế kinh nhân!

Máu tươi ngưng lại dị thường quỷ dị rồi tan vào nham thạch.

Giang Sĩ Ngọc nghiến răng, cquay lại đứng sau lưng Tôn Lập, vô thanh vô tức hoàn toàn yêu hóa, phải khom người mới không va đầu vào vách đá.

Nhưng trong trạng này linh thức của y cực nhạy, cảm giác dược sau Long khẩu áp có thứ gì đó đáng sợ đang phát ra dao động.

Cảm giác này khiến y bất an, giơ trảo cạo lên vách đá sàn sạt.

Chúng nhân vòng lại: “Sao hả?”

Không ai biết.

Điền Anh Đông và Phùng Trung cũng chạy mất bóng.

“Vù…” Tôn Lập thở hắt ra, hoàn thành nét sau cùng, tay bầy nhầy máu thịt, cơ hồ lộ cả xương.

Gã uống đơn dược bổ sung tinh huyết rồi điều tức một chốc mới thấy dễ chịu hơn.

Tôn Lập lắc đầu: “Đây là địa bàn của y, chúng ta không thoát được.”

Tôn Lập từ đầu đã biết không chạy được, chạy cũng chỉ để tìm chỗ thích hợp. Không ngờ Đại Tùy thái tổ trực tiếp dùng Long khẩu áp phong bế mộ thất.

“A – – “

Lại có tiếng rống lên thê thảm, Long khẩu áp vang lên tiếng động đùng đục, tựa hồ có thứ gì đó cực tốc va vào.

Chúng nhân biết có chuyện gì nên bi phẫn, Tôn Lập giơ tay: “Liều thôi!”

“Từ khi Thần Hoang đạo xâm lần Đại Tùy, chúng ta đã bao lần không còn hi vọng nhưng đều thoát được, ta không tin lần này lại không thể tạo ra kỳ tích!”

Trong mộ thất toàn là thi thể, không thi thể nào hoàn chỉnh mà phần lớn đứt đôi hoặc nát vụn.

Tử quang nhàn nhạt như nước hồ bao lấy mộ thất. Còn ba người sống sót, cảnh giới đều giảm một mức.

Sống sót đến giờ, trừ Lục Bạt Đỉnh thì hai người kia chỉ nhờ may mắn!

Lục Bạt Đỉnh nghiến răng, mắt đầy lệ, nắm chặt cán đao, trừng trừng nhìn Đại Tùy thái tổ đã biến thành thi vương.

Chỉ một bữa cơm mà y biến mọi đệ tử thành thi thể.

Tinh huyết mấy chục đệ tử tưới vào thiên tử ngọc kiếm nên tia máu rộng hơn hẳn, chiếm ba phần mười của ngọc kiếm.

Thái tổ thi vương đứng yên, thân thể cao hơn ba trượng cùng áp lực vô hình, như cối xay ép vào lòng chúng nhân.

“A – – ” Một đệ tử không chịu nổi áp lực, gầm vang lao vào Thái tổ thi vương.

“Phụt!” Lập tức biến thành hai khúc thây khô rơi xuống.

Lục Bạt Đỉnh không ngờ mình sẽ kết thúc sinh mệnh theo cách này.

Y tựa vào Long khẩu áp, hít sâu một hơi, dù biết xông lên cũng như người khác nhưng vẫn vung đao!

“Ầm, ầm, ầm…”

Tiếng cửa mơ vang lên, miệng rồng sau lưng được nhấc lên một đoạn!

Tôn Lập nói: “Lão lục, mau lên!”

Lục Bạt Đỉnh vui mừng, ép sát mặt đất lao ra.

Phía sau Long khẩu áp, ba mươi thú binh của Tôn Lập đã nhấc Long khẩu áp lên hai thước.

Người cuối cùng may mắn xông tới, Thái tổ thi vương vung ngọc kiếm, mặt đất có thêm hai xác khô!

“Ầm!” Miệng rồng ép xuống, Tôn Lập thu thú binh: “Đi mau!”

Ầm, ầm, ầm…

Miệng rồng lại được nhấc lên, thông đạo xuất hiện thân thể cao lớn của Thái tổ thi vương.

“Ầm, ầm, ầm…”

Sáu khẩu Thiên môn long pháo cùng khai hỏa, hỏa lực gần như không bị lãng phí, bắn trúng Thái tổ thi vương, dù y hùng mạnh thì cũng bị hất lùi.

Tử sắc phong bạo tan nát, cửu long ngọc đái rực quang mang, tiêu tan uy lực Thiên môn long pháo rồi tan.

Châu liêm đế miện rủ xuống màn sáng, chặn một khẩu Thiên môn long pháo oanh kích rồi vỡ tan.

Minh hoàng sắc long bào chặn một khẩu Thiên môn long pháo rồi hóa thành tro.

Ba khẩu Thiên môn long pháo còn lại bắn vào Thái tổ thi vương.

Thân thể như thép luyện thủng lỗ chỗ, liên tục bị uy lực của Thiên môn long pháo dung hóa, khả năng khôi phục siêu tuyệt của Thái tổ thi vương không ngừng chữa lành thân thể.

Ba khẩu Thiên môn long pháo triệt để phát huy uy lực, thân thể Thái tổ thi vương bị cắt gần nửa!

“Trẫm phải giết ngươi!”

Thái tổ thi vương tựa hồ vẫn giữ được một tia linh thức, gầm lên vang vọng, tử sắc toàn phong lại hình thành, tốc độ kinh nhân, Tôn Lập chưa kịp thu thú binh về thì y đã tới.

Mười hai thú binh kéo sáu khẩu Thiên môn long pháo tan thành sương máu!

Thiên tử ngọc kiếm lăng không chém xuống, Tôn Lập dốc toàn lực phi độn đi, lăn thêm một vòng mới tránh được.

Chát – –

Mặt đất có một khe sâu dài mười trượng, rộng nửa trượng!

Sáu khẩu Thiên môn long pháo bị nhát kiếm chẻ nát.

Tôn Lập bỏ chạy, Thái tổ thi vương gầm lên: “Trẫm phải giết ngươi!”

Tử sắc cuồng phong cuốn tới, thi vương đuổi theo.

“Phụt!”

Thái tổ thi vương chợt xông vào kết giới, không khí chợt dính lại, bị quy tắc tác dụng, động tác của y chậm hẳn, thậm chí chậm hơn người thường, chật vật lắm mới thực hiện được.

Mặt đất lóe lên thần văn máu tươi!

Tôn Lập, Lục Bạt Đỉnh, Sùng Bá, Sùng Dần, Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai…

Tất cả xuất hiện quanh đó, không dám lãng phí thời gian, ào ạt tấn công Thái tổ thi vương.

“Tôn Lập, ngươi vẽ gì hả?”

Chung Lâm vừa tấn công vừa hỏi.

“Hạn bạt thần văn!”

Thượng cổ Hạn bạt là tổ tông của thiên hạ cương thi, với phái này, cao cấp trời sinh áp chế đê cấp. Thái tổ thi vương tuy mạnh, dùng long mạch khí vận chi lực sinh thành nhưng vẫn là cương thi, đẳng cấp kém xa cương thi chi tổ Hạn bạt.

Tôn Lập dùng Hạn bạt thần văn mai phục, quả nhiên áp chế được Thái tổ thi vương!

Hạn bạt thần văn do La Hoàn truyền thụ, dùng thần văn bố trí cạm bẫy phục kích Thái tổ thi vương là ý của Võ Diệu.

Thi vương gầm lên liên hồi, hòng thoát thân.

Phạm vi thần văn kỳ thực không lớn, Thái tổ thi vương giãy giụa là đến rìa, sắp xông ra!

Đòn tấn công của chúng nhân kém xa sáu khẩu Thiên môn long pháo quả thật như gãi ngứa, không ngăn được Thái tổ thi vương, thậm chí còn khiến y càng phẫn nộ!

“Không được, phải nghĩ cách khác!” Sùng Dần kêu to.

Tôn Lập hô thầm: “Lưỡng vị lão tổ, mau nghĩ cách đi!”

Hai lão nhân tạm thời trầm mặc.

“Có cách nhưng không biết ngươi có dám dùng không.”

“Lúc nào rồi mà còn vòng vo? Qua được đận này đã!”

La Hoàn lạnh lùng nói: “Huyết nguyệt ác lực!”

Huyết nguyệt ác lực lần trước hút đại bộ phận linh nguyên của Vọng Hư, tuy có vẻ “yên phận” trong thể nội.

Nhưng nghĩ đến huyết nguyệt, dù là ai cũng giật mình!

Tôn Lập luôn cẩn thận giới bị huyết nguyệt ác lực vì gã hco rằng đấy là âm mưu, cứ ẩn trong bóng tối, lúc gã có nạn thì ra giúp, có vẻ kịp thời nhưng lâu dần, gã sẽ ỷ lại vào sức mạnh “hữu dụng” đó, sẽ có ngày huyết nguyệt ác lực bạo phát, để lộ mặt trái.

Nhưng giờ gã phải dùng huyết nguyệt ác lực đối phó Thái tổ thi vương.

Gã nghiến răng: Liều thôi!

Tôn Lập vung tay, huyền thiết cổ kiếm trên đầu như hồng hoang mãng long đâm vào Thái tổ thi vương đồng thời, gã chụp lấy đuôi xích.

“Ha ha ha!”

Thái tổ thi vương hú vang, định tóm sợi xích kéo về, giết chết Tôn Lập.

sau lưng gã xuất hiện một hàng thú binh, kể cả một con nhị cấp thú binh.

Sức mạnh của thú binh bừng lên ôm lấy Tôn Lập.

Mấy chục thú binh cùng với sức Tôn Lập mà vẫn hư nhược vô cùng với Thái tổ thi vương, y kéo tới, sắp thấy gã bị kéo vào thần văn bằng máu, bọn Giang Sĩ Ngọc vội trợ giúp.