Q.11 - Chương 12: Dùng Độc Cũng Là Cao Thủ

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưu Minh Kiến thầm than khổ nhưng không thể không nhận: “Sư huynh nghỉ đi, tối đa nửa canh giờ là có đủ.”

Tôn Lập đi rồi, lão bản Lưu Minh Kiến không để hỏa kế nghỉ mà gọi hết lên mở kho ra…

Tôn Lập đả tọa tu luyện, cùng La Hoàn, Võ Diệu tính toán, xác định không có sai lầm.

Tuy vì Quỷ Nhung ma tu mang theo pháp khí che đi tu vi, Tôn Lập không rõ chúng mạnh đến thế nào nhưng chỉ cần qua trận kỳ và trận bàn trong trướng bồng chính giữa là tứ phẩm pháp khí, thì biết đội ngũ nà ít nhất có một vị chân nhân lão tổ tọa trấn!

Cộng thêm số lượng ma tu, hơi sơ ý là vạn kiếp bất phục.

Tôn Lập tính xong kế hoạch, Lưu Minh Kiến mang nguyên liệu tới. Tôn Lập nhận trữ vật giới chỉ: “Lúc mỗ vễ sẽ tính toán một thể.”

Lưu Minh Kiến biết có chuyện, gật đầu đi ra.

Tôn Lập đóng cửa, lấy hết dược tài ra.

Gã lấy được nhiều độc đơn từ Sùng Ngọc, Nhiên huyết đơn tới mấy chục viên, gã hconj ba vien ra rồi dùng Tử cực thiên hỏa gột độc tố ra.

Đoạn nhất nhất xử lý dược tài, theo tỷ lệ cố định hỗn hợp lại để luyện đơn.

Tử cực thiên hỏa tôi luyện ba canh giờ mới gột hết tạp chất ra, đoạn gã cẩn cho độc dịch Nhiên huyết đơn vào.

Hai loại dược dịch hỗn hợp với nhau, biến thành màu đỏ tía, gã lại cẩn thận tôi luyện hai canh giờ, màu tím đậm nhạt dần, trong ngọn lửa chỉ còn một giọt lục sắc dịch thể.

Màu sắc này như mắt độc xà ẩn dưới lá khô trong núi sâu.

Tôn Lập mãn ý cho hết vào lọ ngọc.

Võ Diệu cười: “Nào, để bọn ta xử lý một chút…”

Nguyên liệu không hề phức tạp.

Tôn Lập được y chỉ dẫn, chỉ mất hai canh giờ là xong.

Đã tối rồi, gã hơi mệt mỏi lên giường nghỉ mấy canh giờ, tỉnh lại là nửa đêm.

Lưu Minh Kiến buồn bực, Dạ Ma Thiên sư huynh làm gì nhỉ?

Tồi qua vội vã về bảo gã chuẩn bị dược tài đều là linh dược bình thường, y dùng làm gì?

Vị sư huynh đó vô thanh vô tức tan biến như quỷ mị, tức thì y lạnh sống lưng.

Cả lưỡng vị cung phụng cũng không nhận ra, y muốn lấy mạng mình thì quá dễ. May mà quan hệ không tệ…

Y bất tri bất giác đến cửa phòng Tôn Lập, phát hiện cửa khép hờ, bên trong không có ai!

Ra từ lúc nào? Thần xuất quỷ một!

Tôn Lập lúc đó đừng trên nóc một tiệm gần doanh trại của Quỷ Nhung ma tu.

Qua Lam phường thị chỉ có Côn Bằng thương hiệu là lâu phòng, tiệm dưới chân Tôn Lập là phòng một tầng, chỉ cao trượng rưỡi.

Gã nhìn từ trên cao, thấy hết doanh trại ma tu.

Một tuần hương trước, gã lén ra ngoài bắt một con hồ ly, ném vào doanh trại rồi đứng xem.

Ám ảnh u minh xà uốn mính, dễ dàng cuốn lấy hồ ly, khẽ xiết là hồ ly đứt thành mấy mảnh.

Mặt đất đầy máu tanh.

Hai ma tu tra xét, oán trách mấy câu, Tôn Lập nghe không rõ, dã hai ma tu quét dọn thi thể.

Tôn Lập hơi yên tâm, xem ra không bị ma tu phát giác.

Đợi khi doanh trại yên tĩnh lại, Tôn Lập vận chuyển “Bản ngã luyện” đến cực điểm, lén đột nhập vào.

Lần này gã càng cẩn thận, hai người canh gác không phát giác.

Tôn Lập kỳ thực đã quan sát rất lâu, thuộc lòng đường tuần tra của Ám ảnh u minh xà nên tránh được, lén đến ngoài trướng bồng thứ tám.

Gã ép sát trướng bồng đến sau lưng hai ma tu, khẽ mở lọ ngọc, rải độc dịch vào lưng họ.

Tích tắc rơi xuống thì cả hai đã cảnh giác.

Lục sắc quang vụ bao trùm, cả hai lắc lư rồi ngã xuống.

Tôn Lập đỡ lấy để họ khỏi ngã thành tiếng.

La Hoàn chỉ dẫn luyện chế độc dịch, trực tiếp thấm vào qua lỗ chân lông, độc tính phát tác cực nhanh.

Gạt cả hai sang bên, Tôn Lập lách vào.

Ba cái rương vẫn ở chỗ cũ, chất đầy trướng bồng. Tôn Lập chọn tay vào, vốn tưởng là rương gỗ, hóa ra đúc bằng sắt.

Tôn Lập thầm lắc đầu, dùng rương sắt không phải vì an toàn – với tu sĩ thì rương sắt hay gỗ không khác gì nhau.

Chỉ có một nguyên nhân: để chở nặng.

Rương gỗ không chịu nổi trọng lượng của thứ đó.

Tôn Lập hiếu kỳ hẳn.

Gã chọn cái nhỏ nhất, đi một vòng, khẽ phát lực, vô thanh vô tức mở ra.

Tuy trướng bồng không có quang mang, nhưng Tôn Lập vẫn nhìn rõ thứ ở trong, tức thì ngẩn người.

Cái rương này rộng nửa trượng, cao một trượng hai, thứ ở trong nhỏ hơn nhiều, gần như dính sát vào rương. Hiển nhiên để vận chuyển nên ma tu môn dốc rức giảm thể tích rương.

Ở trong là một khối linh thạch lớn.

Kỳ thực gọi là linh thạch thì không chuẩn xác vì phẩm cấp của nó hơn hẳn linh thạch cao, thứ này tại tu chân giới có tên khác là: linh tủy.

Quý hơn linh thạch nhiều.

Linh thạch do tự nhiên hình thành, đương nhiên phẩm chất khác nhau.

Là phương tiện trao đổi chính của tu chân giới, linh thạch thực tế chứa lượng linh khí hơi khác nhau, cũng như vàng bạc ở thế tục giới, nguồn vào khác nhau thì chất lượng cũng khác.

Tổng thể thì vẫn trong phạm vi nhất định.

Vượt khỏi phạm vi này thì là bảo vật, gọi là linh tủy, đứng trong “Thiên hạ kỳ vật chí”.

Linh tủy vì phẩm chất khác nhau mà chia thành chín cấp, Tôn Lập đoán được rương linh tủy ít nhất ngũ phẩm thượng!

Khối lớn thế này, lại ngũ phẩm thượng, tuyệt đối là tài phú kinh nhân.

Gã tính rằng khối linh tủy thế này ít nhất cũng ba mươi vạn linh thạch!

Tôn Lập dù mới phất nhưng chưa bao giờ có hơn ba vạn linh thạch. Đủ biết ba mươi vạn khối linh thạch, là tài phú cỡ nào!

Tôn Lập nghĩ đến việc ma tu mua bán nguyên liệu tu chân, còn giở trò trong đó, có thêm linh tủy giá trị ba mươi vạn, chúng định làm gì!?

“Xem kỹ đi.” Võ Diệu trầm giọng.

Tôn Lập đổi góc độ, nhận ra linh tủy có nét khắc trận pháp khác nhau, thoáng nhìn là khiến người ta hoa mắt vì cực kỳ phức tạp!

La Hoàn và Võ Diệu bất ngờ: “Thật không ngờ, là chiến tranh pháp khí…”

“Tức là “Đại Hoang kinh” lưu truyền ở thế giới này.”

Tôn Lập ngơ ngác: “Chiến tranh pháp khí? Đại Hoang kinh?”

La Hoàn giải thích: “Việc đó từ rất xưa rồi, lúc các tộc đại chiến, nhân tộc vì thực lực cá thể kém cỏi nên nghĩ ra pháp khí cho chiến tranh đại quy mô của tu sĩ, cần nhiều người chuyên chở nhưng uy lực lớn, có thể đấu với các tộc khác. Chiến tranh pháp khí này về sau được ghi trong “Đại Hoang kinh”. Khối linh tủy này chứa trận pháp cực kỳ phức tạp, là hạch tâm của chiến tranh pháp khí.”

“Ngươi xem kỹ hai cái rương kia, chắc có hạch tâm.”

Tôn Lập mở nốt hai cái rương kia, vẫn là linh tủy cực lớn, khắc trận pháp phức tạp cực độ.

Võ Diệu giải thích hết luôn.

“Ba cái rương này bày ở đây mà không cho vào trữ vật không gian, e là trữ vật không gian của Quỷ Nhung ma tu đã đầy. Chiến trận pháp khí cực lớn, nhưng có thể gỡ thành các linh kiện, trữ vật không gian của chúng đựng thứ đó rồi nên ba cái rương này không có chỗ để.”

Trữ vật không gian dung lượng lớn rất trân quý, “người hầu” dưới trướng Phú nhân vương đổ vào Đại Tùy, số lượng trữ vật không gian kiểu này hữu hạn, tất nhiên không đủ dùng.

Võ Diệu đoán không sai.

Bất quá, còn một nguyên nhân, để ba chiến tranh pháp khí này ở ngoài chứ không cho vào trữ vật không gian vì quá quý giá, giao cho ai cũng không yên tâm, để ra ngoài để cùng theo dõi…

Ma tu cũng là người, tham niệm nổi lên thì việc gì cũng dám làm.

Võ Diệu giải thích: “Khối lớn nhất là pháp khí hạch tâm của Thiên môn long pháođích, Thiên môn long pháo xếp thứ mười trong số các chiến tranh pháp khí, dù tại thời đại thượng cổ cũng có uy lực khiến người ta e dè. Thường thì một pháo đủ san bằng đỉnh núi nghìn trượng!”

“Khối thứ hai là pháp khí hạch tâm của Bách điểu kiếm hạp, chiến tranh pháp khí này một đòn phát ra được hơn vạn năng lượng phi kiếm, chuyên để đối phó địch nhân đông đảo. Để ta tính xem, với tiêu chuẩn của các ngươi thì mỗi thanh phi kiếm đều dễ dàng giết được Đạo nhân cảnh đệ tam trọng tu sĩ.”