Q.11 - Chương 9: Lén Dò Xét

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mấy người cùng ẩn mình vào rừng, bên dưới là sơn cốc không sâu, một toán người Quỷ Nhung mặc đồ thương nhân, lén lút trông coi gì đó.

Chúng nhân đều chỉ Phàm nhân cảnh, không thể tu hành Vọng khí chi thuật, không biết họ có phải tu sĩ không, cảnh giới gì.

Chung Lâm gật đầu: “Đều Phàm nhân cảnh, cao nhất… chừng đệ ngũ trọng.”

Y tu luyện âm thần, có nhiều chỗ khác với tất cả.

Tôn Lập hơi nhíu mày, Quỷ Nhung tu sĩ sao lại đến gần sơn môn Tố Bão sơn, lại lén lén lút lút?

Chung Lâm chợt kéo Tôn Lập, tỏ ra ngưng trọng: “Tôn Lập, không ổn. Những kẻ này có gì đó che đi tu vi, khiến người ta coi chúng là phàm nhân. Nếu ta không tu luyện âm thần, tất không nhận ra.”

Tôn Lập cả kinh, nhìn lại nhóm người đó với vẻ cảnh giác: “Sự tình e không đơn giản.”

Sáu người tạm dừng trong sơn cốc rồi bò lên đỉnh núi đối diện.

Đến đỉnh, bốn người tản ra, cảnh giới một phương hướng. Hai người còn lại, một người lấy ra cái mũ cổ quái, cẩn thận đội lên.

Mũ che kín cả đầu y, thậm chí kín luôn khuôn mặt.

Ở vị trí mắt có hai miếng đồng kính.

Người đó khỏi động pháp khí cổ quái, hai đồng kính dấy lên vũng xoáy đạm lục sắc quang mang.

Y nhìn về sơn môn Tố Bão sơn, lẩm bẩm gì đó, người còn lại ngón tay lóe linh quang ghi lên mảnh ngọc.

“Chúng làm gì nhỉ?”

“Mặc kệ chúng làm gì, tra khảo là ra hết?” Tô Tiểu Mai càng lúc càng bạo lực: “Gọi Tiểu Ngọc đến, sáu đấu sáu thì chúng ta thắng chắc.”

Tôn Lập gõ lên trán nàng ta: “Đầu óc ngươi toàn đánh đấm, tương lai lấy ai được!”

Tô Tiểu Mai xoa trán: “Kệ ta! Ngốc rồi càng không lấy được ai, làm sao đây?”

“Bám theo xem chúng làm gì.” Tôn Lập nhìn chúng nhân, Chung Lâm đứng lên: “Để ta, chúng không phát hiện được ta.”

Tôn Lập thoáng nghĩ, gật đầu: “Cẩn thận, bọn ta đợi ở sơn môn.”

Sáu Quỷ Nhung ma tu thu thập xong thì lén hạ sơn. Chung Lâm gật đầu, chân không chạm đất lướt đi.

Tô Tiểu Mai lo lắng: “Tôn Lập, Chung Lâm một mình có được không?”

“Không sao, y Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, đối phương cũng chỉ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng là cùng, Chung Lâm là âm thần chi thể nê kno bị phát hiện. Dù bị nhận ra cũng vẫn thoát được.”

Tôn Lập thoáng nghĩ: “Chúng ta nên bảo Tiểu Ngọc để y cẩn thận.”

Nhắc nhở Giang Sĩ Ngọc đoạn cả bốn về sơn môn.

Tôn Lập cho là việc này quan hệ trọng đại, Quỷ Nhung ma tu mấy năm nay không yên, gã có nghe nói Quỷ Nhung đang cạn nguồn lực, ma tu có ý khuếch trương, giờ chúng lén lút đến ngoài sơn môn thì hiển nhiên tình hình nghiêm trọng.

Gã hỏi: “Hiện tại ai trông nom trong môn phái? Chúng ta nên báo cho ai?”

Tam nữ nhìn nhau, cười khổ: “Hiện tại không có ai…”

Vốn Vọng Hư để Sùng Ngọc chủ trì đại cục, Sùng Ngọc tuy là đệ tử dời thứ ba nhưng thân phận tu vi không ai không phục.

Nhưng Sùng Ngọc chết rồi.

Sơn môn chỉ còn lại ba người lãnh đạo được: Vọng Long, Sùng Dần, Sùng Bá.

Sư trưởng chữ Vọng đều bị Vọng Hư đưa đi, ba người này lại bế quan. Trong số đệ tử có không ít người đầy dã tâm nhưng tự biết không đủ thực lực, đành ngoan ngoãn chịu phép.

Tô Tiểu Mai thấy buồn cười: “Thấy không, ngươi đánh chết quản sự rồi, giờ muốn tìm người thương lượng cũng không có?”

Không có ai, Tôn Lập thừa nhận: “Y muốn giết ta, ta lẽ nào ngồi im?”

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cả kinh: “Đúng là sư huynh…”

Tôn Lập thản nhiên: “Vì sao không phải mỗ? Kỳ thực mỗ thấy quá dễ đoán, không mỗ thì còn ai?”

Có tiếng động, Chung Lâm quay về.

Tất cả đứng dậy: “Thế nào?”

Chung Lâm xua xua tay: “Không bị phát hiện.”

“Mau nói xem là sao.”

Tất cả ngồi xuống, Lý Tử Đình đóng cửa, nhìn ra ngoài thấy không có ai mới gật đầu.

Chung Lâm thần sắc ngưng trọng: “Nhưng kẻ đó gần đây tới Qua Lam phường thị!”

Tôn Lập bất ngờ: “Qua Lam phường thị?”

Đông Phương Phù bảo: “A! Là người của Quỷ Nhung thương đội!”

“Không sai!”

Tô Tiểu Mai thấy Tôn Lập không hiểu liền giải thích: “Gần đây có Quỷ Nhung thương đội đến, mang theo sản vật của thảo nguyên, giá rẻ hơn hai phần, không ít sư huynh đệ đã mua. Nghe nói các tiểu môn phái quanh đây đổ tới, sinh ý rất nóng.”

Tôn Lập thoáng nghĩ: “Chúng làm gì nhỉ?”

“Kỳ thực là nguyên liệu cơ bản. Quỷ Nhung có Âm trầm thạch mộc, hiệu quả gần như linh thạch. Bất quá mộtt khối linh đổi được hai khối Âm trầm thạch mộc, cũng đáng. Trừ ra, là bán nguyên liệu chế khí, Quỷ Nhung có nhiều kim thuộc, lần này đưa tới Bách luyện thiết tinh, đồng mẫu, tu ngân, giá lại rẻ.”

Tôn Lập lại hỏi: “Ai mua lấy ra cho ta xem.”

Mấy người nhìn nhau, sau cùng Lý Tử Đình đỏ mặt: “Là muội tham lợi.”

Chúng nhân cười to, Tôn Lập cầm lên, Lý Tử Đình đổi mười khối Âm trầm thạch mộc, ba mươi cân Bách luyện thiết tinh và nửa cân Tu ngân.

Cầm những thứ này lên, gã vận linh nguyên tra xét.

“Lưỡng vị lão tổ, thế nào?”

Võ Diệu nói: “Đều bị giở trò, tuy nhiên không cao minh, bất quá gạt tu sĩ dưới Hiền nhân cảnh không thành vấn đề. Dùng những thứ này luyện chế pháp khí, khi giao chiến có thể sẽ tan mất pháp khí.”

Tôn Lập cả kinh: “Chúng bán rẻ, lại nhiều, ngần này nguyên liệu đều bị xử lý rồi thì tốn lắm!”

Không chỉ Tố Bão sơn xuất hiện thương đội kiểu này, cả Đại Tùy, quanh mọi đại môn phái đều có.

Mỗi người trên Sát lục vương tọa có cả vạn thuộc hạ, Phú nhân vương Cừu Nhân Tài lại có tài lực hùng hậu nhất mà tính toán việc này cũng mất hơn mười năm!

Sơn môn không có ai để thương lượng, Tôn Lập đành tự quyết định.

“Boong, boong, boong…”

Huyền Vũ đại điện dồn dập vang lên tiếng chuông, đệ tử còn ở trong sơn môn dù làm gì cũng tới ngay.

Họ đều thức mắc, Sùng Ngọc chết rồi, ai hạ lệnh gõ chuông?

Ở cửa đại điện, Tôn Lập đứng sừng sững.

Ai nấy đều hiểu.

Tôn Lập giết Sùng Ngọc, đã có người báo cho chưởng giáo Vọng Hư, chưởng giáo không hề phản ứng, như thế đã nói rõ vấn đề, môn hạ đệ tử của y không dám gây sự với Tôn Lập, nói gì đệ tử khác.

Nhưng những kẻ đầy dã tâm thì khác.

Phùng Trung nóng nảy bước lên chất vấn: “Tôn Lập, ngươi có quyền gì mà gõ chuông!”

Tiếng quát này khiến các đệ tử đều chú ý. Cảm thụ những ánh mắt đổ vào, Phùng Trung chợt hưng phấn: không phải đây là cảm giác ngày đêm mong đợi sao? Cao cao tại thượng, hưởng thụ chúng nhân chú ý!

Bất quá, muốn thật sự được tôn kính, y phải đá tảng đá chặn đường đã – Tôn Lập.

Tôn Lập đơn giản xua tay: “Đợi đến đủ đã.”

Thái độ đó như thể Phùng Trung cũng như đệ tử thông thường khác! Phùng Trung nổi giận: ta là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư tôn! Ta cũng Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng! Tương lai ta sẽ là đệ nhất nhân trong số của đệ tử Tố Bão sơn! Sao ngươi dám khinh thị ta!

“Hừ, không có ai chủ trì đại cục, không có nghĩa là người thích làm gì thì làm, ngần này sư huynh đệ mà ngươi chỉ là tân đệ tử, dám gõ chuông tập hợp thì lớn mật thật!”

Tôn Lập nhíu mày, ban nãy gã chỉ quan tâm đến việc ma tu lén lút tới Tố Bão sơn chứ không chú ý thái độ của Phùng Trung. Y chất vấn, Tôn Lập bắt đầu bực mình.

Tô Tiểu Mai cuối cùng cũng có cơ hội phát tác, hàn quang trong tay lóe lên, một lưỡi dao dài xuất hiện, để che mặt thì có cả tay cầm.

Lưỡi dao vung lên!

Hàn quang như trăng đêm đông lạnh lẽo.

Phùng Trung rợn gai ốc, sát ý trí mệnh thấu vào mi tâm! Y toát mồ hôi lạnh, công lực toàn khai, lách đi mười trượng.

Chát!

Đao quang vạch thành một vệt dài, gần như lướt sát người Phùng Trung. Nền đá xuất hiện một vệt dài hai mươi trượng.

“Tô tiểu muội, ngươi định làm gì!” Phùng Trung mắng.

Tô Tiểu Mai mím môi, đôi mắt trước kia sợ sệt giờ là chiến ý như nham thạch vững vàng.

Lưỡi dao vung lên, quang ảnh lóe sáng, đạo đạo hàn quang cuốn vào Phùng Trung. Phùng Trung hú vang, lùi ba mươi trượng.

Nền đá trước mặt y kêu bốp, bốp, bốp, trong tích tắc có không biết bao nhiêu đao chém xuống.

Ba mươi trượng nền đá nát vụn!