Q.14 - Chương 13: Đệ Nhị Nhân Lớp Trẻ

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lạc Vân Bằng không ngờ Tôn Lập há mồm cá ngão ngay.

Y đoán là Tôn Lập còn trẻ sẽ nóng này, lúc trước chịu nhiều ấm ức như thế, giờ được nở mặt thì sẽ mắng chửi một hồi rồi phất tay áo mà đi, như thế mới là bình thường.

Không ngờ Tôn Lập đánh rắn tùy theo gậy, không hề khách khí. Ngần ấy nguyên liệu, Lạc Vân Bằng cũng xót ruột, nhưng lúc này còn nói được gì?

Tôn Lập mà biết Lạc Vân Bằng nghĩ gì tất nghiêm túc nói: mỗ không phải người người đấy!

Lạc Vân Bằng cười nhưng thầm hối hận, lấy từ kho Kim Phong Tế Vũ lâu những thứ Tôn Lập cần.

Tôn Lập không thấy Chiêm Hưng Hiền thì thầm nhủ lẽ nào y định quịt? Chỉ là không thấy nên gã đành gác lại.

Lạc Vân Bằng tiễn Tôn Lập xong thì lắc đầu, hình như thấy mình mắc hỡm.

Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đưa Tôn Lập đến chỗ không người, Tôn Lập không nén được, hạ giọng hỏi: “Lưỡng vị tiền bối, thật ra là sao?”

Lục Khiêm Vĩnh nhìn gã, thản nhiên: “Lâu chủ sau cùng cũng tỉnh ngộ.”

Tôn Lập bĩu môi, không tin nhưng ngoài miệng không phản bác.

Cả hai đưa gã đến cửa Quý tân lâu, Tôn Lập đi vào một đoạn chợt nghe thấy tiếng động kỳ quái.

Gã nghiêng tai lắng nghe, tiếng động từ một viận tử gần đó.

Quý tân lâu thực tế là một dãy, để Kim Phong Tế Vũ lâu chiêu đãi quý khách.

Tôn Lập đến cửa, hiếu kỳ nhìn qua khe.

Trong sáu góc sân có sáu khối trận thung lớn bằng đôn đá do linh tủy chế thành, tạo thành một trận pháp phức tạp, phát ra quang mang kết giới bao trùm khoảnh sân.

Trong kết giới có một hắc y thanh niên, tay quấn hai lưỡng đạo lam sắc điện xà múa tít, điện xà bay đi bay lại, mỗi đòn đều rực quang mang.

Mỗi đòn của y đều đành vào chỗ trống nhưng khiến trận pháp rung rinh.

Trận pháp đó đẳng cấp cực cao, hiển nhiên là của tiền bối cao nhân nhưng uy lực toàn khai mà vẫn không ngăn được hết công kích, đủ thấy điện xà đáng sợ thế nào!

Tiếng động gã nghe thấy là do điện xà chấn động trận pháp phong ấn.

Tôn Lập cả kinh: thanh niên là ai? Xem ra ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng tu vi.

Gã đang nghĩ thì trong sân, trận pháp rực quang mang, hắc y thanh niên quay phắt lại, gương mặt anh tuấn đầy sát khí nhìn về phía gã.

Y phất tay, lam sắc điện quang cuồng bạo xô tới, xuyên qua trận pháp kết giới, nhắm thẳng mặt Tôn Lập!

“Ai dám nhìn lén bản thiếu gia luyện công!”

Tôn Lập lùi liền tục, đạo lam sắc điện quang theo sát, lôi điện liên tục lóe lên, tựa hồ định đánh tan xác gã!

Chợt một bàn tay khẽ hất linh quang thành thái cực cầu, lam sắc lôi điện bổ vào, sức mạnh giảm dần.

Hóa ra là một đôi cương thích cỡ ba thước, màu lam như có tôi độc.

Hắc y thanh niên nhảy ra, thu pháp khí lại, lạnh lùng nhìn Tôn Lập: “Ngươi là ai?”

Lục Bạt Đỉnh cười vang: “Đặng Văn Ngạn, đây là Tố Bão sơn Tôn Lập, các vị chắc chưa gặp nhau?”

Tôn Lập vòng tay: “Đặng huynh!”

Đặng Văn Ngạn cười lạnh: “Hóa ra ngươi là Tôn Lập, hừ!”

Đoạn quay về đóng sập cửa.

Tôn Lập không hiểu: “Lão lục, y sao thế hả?”

Lục Bạt Đỉnh cười khổ: “Y vẫn thế, kệ đi. Đi nào, tại hạ đưa Tôn sư đệ vào.”

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Lục Bạt Đỉnh nói: “Đặng Văn Ngạn là người Đô Vũ môn, Đô Vũ môn không còn mấy ai thoát được, còn y là tu vi tối cao. Đường đường một trong song môn mà phải do một đệ tử trẻ tuổi gồng gánh.”

Tôn Lập nhìn quanh: “Quý tân lâu còn người của môn phái khác?”

Lục Bạt Đỉnh gật đầu: “Còn người của Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn, những môn phái khác nếu không bị tiêu diệt thì là bọn tại hạ không tìm được người.”

Tôn Lập chợt nghĩ ra: “Đặng Văn Ngạn? Lẽ nào là đệ nhị nhân lớp trẻ Đại Tùy?”

Trước khi Thần Hoang đạo xâm lấn Đại Tùy thì có kẻ hiếu sự xếp hạng lớp trẻ. Lục Bạt Đỉnh tất nhiên là đệ nhất nhân.

Đặng Văn Ngạn và Tố Bão sơn Sùng Ngọc, ai mới là đệ nhị nhân, thì vẫn còn tranh cãi.

Tôn Lập hiểu ra: “Chả trách y không thích người Tố Bão sơn.”

Lục Bạt Đỉnh lắc đầu: “Không đơn giản thế. Đặng Văn Ngạn nhắm vào Thánh Thống chi địa, trước khi sư đệ đến thì y chỉ cần cạnh tranh với tại hạ, giờ có thêm một đối thủ.”

Tôn Lập thuận thế hỏi: “Lão lục, Thánh Thống chi địa cho phép vào được mấy người?”

“Không phải bao nhiêu người mà là ai xếp thứ nhất. Người đó ở trong đó lâu nhất, thu được lợi ích nhiều nhất.”

Tôn Lập cho rằng trong chuyện này, gã và Lục Bạt Đỉnh dù gì cũng cạnh tranh, không tiện hỏi sâu, Lục Bạt Đỉnh lại không giấu: “Thánh Thống chi địa rất quan trọng nên chưa vạn bất đắc dĩ, không ai muốn mở. Nhưng hiện giờ Đại Tùy tu chân giới sắp diệt vong, ai còn cả nghĩ được như thế? Lần vào Thánh Thống chi địa này, ai qua được thử thách là được vào, để có thêm lực lượng.”

Tôn Lập gật đầu: “Đặng Văn Ngạn xem ra rất khá.”

Lục Bạt Đỉnh gật đầu: “Công pháp và pháp khí của Đô Vũ môn đặc biệt, Đặng Văn Ngạn cũng là tuyệt thế kỳ tài, mười tám tuổi đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, Lam lôi song xà thích cũng uy lực kinh nhân, hơn hẳn pháp khí đồng cấp biệt. Chiến lực không kém gì Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng tu sĩ.”

“Đặng Văn Ngạn cũng là truyền kỳ. Tốc độ tu luyện cực nhanh đã đành, tại Đô Vũ môn y được coi là cơ duyên đệ nhất! Lúc y nhập môn, Đô Vũ môn môn chủ và một vị Chân nhân cảnh trưởng lão tranh đoạt y, không ngờ một vị sư thúc của môn chủ vốn bế quan ba mươi năm lại quan, cướp mất đồ đệ.”

“Lúc y còn Phàm nhân cảnh, ở Vạn Ứng sơn mà Đô Vũ môn tọa lạc có sao băng, môn nhân đều cho là không may mắn, nhưng y dũng cảm đi tới, phát hiện được một cái lò mang theo ba mươi sáu viên linh đơn lai lịch thần bí, dùng hết là thuận lợi vượt qua Phàm nhân cảnh.”

“Sau đó ở vô danh hoang sơn, y phát hiện “Cổ Ly thiên thư”, hơn xa công pháp Đô Vũ môn. Y tu luyện “Cổ Ly thiên thư”, mới ba năm đã đột phá đến Hiền nhân cảnh.”

“Lúc y mới có thể ngự khí, sư tôn của y phát hiện tung tích của tử đối đầu, giết chết xong thì tìm được một đôi thượng cổ pháp khí chưa kịp tế luyện, chính là Lam lôi song xà thích.”

Tôn Lập há hốc miệng, số Đặng Văn Ngạn may quá thì phải? Như thể con đường tu hành lộ được trải thảm sẵn, gã dù có tam vị lão tổ chỉ dẫn, nhưng tất cả đều phải giành giật mới có.

Lục Bạt Đỉnh lại nói: “Đòn ban nãy tại hạ đón tựa hồ nhẹ nhàng, dù gì tại hạ cũng cao hơn y hai cảnh giới… Gần đây y sắp đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, lúc đó chưa biết ai hơn ai.”

Tôn Lập nói: “Lục huynh khiêm tốn quá, y cứ xếp sau suốt là rõ rồi.”

Lục Bạt Đỉnh hiển nhiên gần gũi Tôn Lập hơn, nói ngay: “Tại hạ không coi mình là đệ nhất nhân, y cũng không coi mình là đệ nhị nhân.”

Lục Bạt Đỉnh có vẻ bó tay: “Y cho là tại hạ lớn hơn y nhiều quá.”

Đặng Văn Ngạn tưởng Lục Bạt Đỉnh hơn mình nhiều tuổi nên không kính trọng lắm, cho là mình đạt tới “tuổi” đó thì thành tựu cao hơn.

Tôn Lập ôm bụng cười, Lục Bạt Đỉnh ngượng ngùng: “Tôn sư đệ đúng là không thật thà!”

Tôn Lập chỉ y bật cười: “Để mỗ nhận xét nhé, các hạ thì người hai mươi tuổi, mặt bốn mươi còn tâm tận sáu mươi…”

Lục Bạt Đỉnh đưa Tôn Lập đến cửa thì về, Tôn Lập tối qua bố trí trận pháp, hôm nay chủ trì trận pháp, tiêu hao quá mức, về là định đả tọa tu hành, thì bọn Giang Sĩ Ngọc xô vào mắng mỏ Kim Phong Tế Vũ lâu.

“Tôn Lập, đi thôi, ở đây thật không ra gì…”

Cả Sùng Dần cũng muốn đi.

Tôn Lập chợt cười: “Hiện tại càng không thể đi, lần này mở Thánh Thống chi địa, không hạn chế nhân số, chỉ cần đạt yêu cầu là được vào!”

Chúng nhân ngẩn người, nhất thời đều ham muốn.

“Nhưng họ cứ để ngươi mạo hiểm như hôm nay thì sao?” Tô Tiểu Mai lo lắng.

Tôn Lập lắc đầu: “Hôm nay là lần cuối, tất cả chuẩn bị đi, không biết khi nào sẽ xem xét.”

Tất cả phấn chấn, nếu vào được Thánh Thống chi địa tu hành, sẽ là cơ hội tăng tiến thực lực!

Chúng nhân tản đi, Tôn Lập đóng cửa bày trận pháp phong ấn, đả tọa tu hành.