Q.14 - Chương 5: Nhị Cấp Thú Binh

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tụ tập nói chuyện đoạn ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Người ngủ say, có người lại đả tọa tu luyện.

Tôn Lập về phòng, đến hành lang thì có một Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cúi người: “Tôn sư huynh, phòng ở bên này.”

Tôn Lập bất ngờ đi theo, gã nhớ rõ phòng mình lúc trước ở chỗ nào. Đệ tử đó cười: “Mới chuyển cho sư huynh.”

Tôn Lập lấy làm lạ, theo đệ tử đó đi không xa, là một gian tiểu viện gần đấy, đệ tử thôi đẩy cửa: “Tôn sư huynh, đây là của sư huynh.”

Tôn Lập hiểu ra: thể hiện xong, quả nhiên đãi ngộ khác hẳn.

Gã mỉm cười: “Sư huynh cẩn thận quá.”

Tiểu viện có tòa lầu hai tầng, trong sảnh có treo tranh của danh gia, tầng trên là phòng ngủ dễ chịu, trong sân trồng trúc và hoa mai, sau rừng trúc là nhà xí.

Nhỏ nhưng đầy đủ.

Điều kiện càng tốt, gã càng cẩn thận.

Gã bày trận pháp phong ấn, tính rằng nên luyện chế trận bàn.

Cách xa mấy dặm, màn nước trước mặt Chiêm Hưng Hiền mờ tịt, biết do trận pháp Tôn Lập bày ra thì hừ lạnh, phất tay xóa tan.

“Hừ, không yên tâm nên mới dùng trận pháp phong ấn!”

Tôn Lập ở trong trận pháp, lấy ra viên ngọc.

Là nhất phẩm hạ pháp bảo, nhưng còn quý hơn nhiều nhất phẩm thượng pháp bảo.

Kim nhưỡng dược điền là một không gian độc lập nhưng kém xa động thiên pháp bảo. Chỗ quý nhất của pháp khí này là kim sắc thổ nhưỡng.

Đồn rằng kim sắc thổ nhưỡng là nhân tộc đại thánh năm xưa ăn trộm từ tay Thiên đế, dĩ nhiên đấy chỉ là đồn thổi nhưng đủ thấy nó quý thế nào.

La Hoàn cho gã biết kim nhưỡng này rất tốt để trồng linh dược, phối hợp cùng phương pháp y dạy sẽ khiến linh dược chín nhanh hơn ba phần!

Tôn Lập tế luyện pháp khí xong, trước mắt mở ra không gian rất rộng.

Trong hư không vô tận lơ lửng một mảnh kim sắc thổ nhưỡng cỡ một mẫu, trồng các loại linh dược trân quý, những loại này không dễ mua được, đều do Chiêm Hưng Hiền đổ tâm huyết ra thu gom.

Nhiều loại đã sắp chín.

Tôn Lập đẩy cửa lều cỏ, lại càng kinh ngạc, một nửa không gian chứa linh dược đã hái, tệ nhất cũng thất phẩm thượng, cao nhất nhất phẩm trung!

Một nửa còn lại là hạt linh dược! Đẳng cấp rất cao.

Chả trách Chiêm Hưng Hiền canh cánh, bảo vật này quá quý.

Tôn Lập từ lêu tranh đi ra, cải tạo linh điền.

Chiêm Hưng Hiền tuy đổ công nhưng không hiểu gì, chỉ biết dựa vào đặc tính của kim nhưỡng để linh dược trưởng thành tự nhiên. Vào tay Tôn Lập, tác dụng khác hẳn ngay, gã khắc trận pháp mà La Hoàn dạy – không thô thiển như khi xưa. Hiện gã đã đạt Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng nên trận pháp này có hiệu quả gấp mấy lần!

Đoạn dùng Linh lộ phù tưới nhuần.

Linh dược trong linh điền mọc với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường!

Tôn Lập hoan hỉ gật đầu.

Rời Kim nhưỡng dược điền, Tôn Lập tính rằng khi mở động thiên phúc địa, sẽ chuyển linh điền vào.

Mở động thiên pháp bảo đã đủ điều kiện, Tôn Lập chưa chắc nên không dám động thủ.

Tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, động thiên pháp bảo tăng cường chiến lực càng có ý nghĩa trọng đại, gã tính rằng nên bớt thời gian mở động thiên pháp bảo.

Tối đó chỉnh trang linh điền tốn nhiều thời gian, Tôn Lập không tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”. Nhưng lúc trời sáng thì có sức mạnh tuân theo quy tắc, chảy vào thể nội.

Đối với cảnh giới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng điên phong của gã lại thành củng cố.

Tôn Lập ngẩn người, mở thú binh linh hoàn ra xem, hóa ra có một con Hỏa vĩ hùng báo thành nhị cấp thú binh: Tam thủ hỏa vĩ báo!

Sức mạnh này không quá lớn nhưng gã biết chỉ cần mười thú binh thành nhị cấp thú binh, là đủ cho gã đột phá, chính thức đạt tới Đạo nhân cảnh đệ tam trọng!

Công lực “tự nhiên mà có” này khiến Tôn Lập thích thú, càng mong mở động thiên pháp bảo.

Trời sáng, Tôn Lập bỏ trận pháp, ra ngoài rửa ráy, ở đây không có giếng, gã đành bỏ thói quen tắm sáng.

Rửa ráy xong, có tiếng gõ cửa, gã mở cửa thì hóa ra là đệ tử tối qua.

Y thấy Tôn Lập, có vẻ không được tự nhiên: “Tôn sư huynh, qua bên kia một chút.”

Tôn Lập lấy làm lạ, đệ tử đó nói xong thì đi ngay, gã thấy không lành nên đi theo.

Bọn Sùng Bá đã dậy, Điền Anh Đông và Phùng Trung gần khỏi, đứng sau lưng chúng nhân, trông khá khó coi.

Ba đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cầm một ngóc giản chừng hai ngón tay, ngạo nghễ: “Chiêm lão tổ sắp xếp như thế, có gì cứ tìm lão tổ, đừng có giở oai!”

Tôn Lập hỏi: “Giảng tập, sao thế?”

Sùng Dần gật đầu: “Ngươi đến rồi, Chiêm Hưng Hiền muốn tách chúng ta ra.”

Tôn Lập nhíu mày, cầm ngọc giản, đọc kỹ.

Ba đệ tử đó hiển nhiên thuộc phe Chiêm Hưng Hiền nên không dễ chịu gì với họ, người đứng đầu hừ lạnh: “Nhìn cái gì? Nhìn nữa cũng thế, đừng tưởng các ngươi đến Kim Phong Tế Vũ lâu làm khách, ở đây không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, phải chiến đấu!”

Tôn Lập sầm mặt: “Bọn mỗ đương nhiên sẽ chiến đấu,nhưng bọn mỗ hiểu nhau, phối hợp lại thì chiến lực tăng cao, tách ra thì không còn ưu thế đó, sao lại như thế?”

Gã nhìn đệ tử đó: “Mỗ muốn gặp Lục lão tổ!”

Đệ tử đứng đầu cười hắc hắc: “Lục lão tổ? Lục lão tổ đến giờ chưa xuất hiện, lẽ nào còn chưa rõ? Cho ngươi biết lâu chủ muốn thế, Lục lão tổ thì sao?”

Tôn Lập ngẩn người, tựa hồ hiểu ra.

“Bọn ta không tách ra thì các ngươi làm gì được?” Giang Sĩ Ngọc nổi nóng.

Đệ tử đứng đầu cười lạnh: “Không tách ra? Hừ, ta hi vọng các ngươi không tách ra, nửa cnah giờ các đội tập hợp, các ngươi cứ tự liệu! Chúng ta đi.”

Ba đệ tử quay đi, chúng nhân sôi lên.

“Vì sao tách bọn ta ra? Chúng ta có thể hỗ trợ nhau, theo chúng thì ai biết chúng sẽ gạt chúng ta lúc nào??”

“Không thể tách ra, kiên quyết không tách!”

“Cùng lắm chúng ta không ở đây nữa!”

Chung Lâm nhìn Tôn Lập: “Tôn Lập, việc này là sao?”

Tôn Lập đáp: “E là Lạc Vân Bằng lạc lâu chủ còn chưa tin chúng ta…”

Chúng nhân á khẩu.

Tô Tiểu Mai nổi giận: “Nơi này quá tệ đi thôi. Thánh Thống chi địa, chúng ta không cần, chúng ta cứ từng bước tu luyện, cũng sẽ thành cao thủ.”

Điền Anh Đông này giờ không nói chợt lên tiếng: “Chỉ e muốn cũng không đi được…”

Chúng nhân ngẩn người, nhưng Kim Phong Tế Vũ lâu có lẽ thế thật.

Tôn Lập kỳ thực cũng đã nổi nóng, gã ẩn nhẫn chỉ vì Thánh Thống chi địa. Cảnh giới cả toán quá thấp, nếu nhờ đó mà tăng tiến thì trong thời loạn này sẽ có thêm sức giữ mình.

Nhưng tách ra, họ không thể tiếp sức, nguy hiểm tăng hơn nhiều, như thế chạm đến ngưỡng của Tôn Lập.

Gã nghiến răng, nhìn ra ngoài, không có đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nên hạ giọng: “Chúng ta đi thôi!”

Vừa dứt lời có tiếng bước chân vang lên, chúng nhân liền cảnh giác, không nói gì nữa.

Lục Bạt Đỉnh vẫn ăn vận bình thường, vào trong liền tỏ ra quan tâm: “Tôn Lập, đừng hoảng.”

Tôn Lập chưa hiểu hết.

Lục Bạt Đỉnh lắc đầu: “Không sai, lâu chủ đích xác phái người đến cho gia gia và Từ gia gia biết nhưng các vị đừng trách, lâu chủ là người tốt, làm thế cũng vì lập trường của mình, đổi lại các vị có thế không?”

Tôn Lập im lặng.

Lạc Vân Bằng đích xác có nỗi khỏ riêng, là Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ nên phải suy tính từ góc độ đó, chứ thật ra y không thấy cần như thế song vẫn phải tán đồng Chiêm Hưng Hiền.

Nhưng Tôn Lập không “vĩ đại” đến mức hiểu cho người khác mà bỏ qua sống chết của mình.

Lục Bạt Đỉnh lại nói: “Tại hạ đến vội vàng để nói rằng Chiêm lão tổ tách các vị ra chỉ để chọc tức chứ không có ý nghĩa thực tế.”

Tôn Lập ngẩn người, những người khác hiếu kỳ.

“Sao lại nói thế?”