Q.13 - Chương 15: Cơ Quan Cự Thú

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Gã mập lắm tiền đó quả không lừa ta, tiểu tử này thật sự giá trị.” Dũng nhân vương đắc ý dương dương: “Xin lỗi mập ú, tiểu tử này được lắm, ta lấy trước.”

Tôn Lập đã quét sạch tiểu đội khôi lỗi chiến binh, Dũng nhân vương kinh ngạc vì trừ Tôn Lập, những người khác liên thủ hủy được ba khôi lỗi chiến binh.

Với cảnh giới của họ thì đấy là kỳ tích.

Dũng nhân vương sờ cái cằm gọn gàng: “Đều thú vị. Bất quá giết lính của ta, muốn đi không dễ thế…”

Dũng nhân vương tùy ý xoay cái nhẫn.

Cách mấy vạn dặm, cách bọn Tôn Lập ba mươi trượng rưỡi trên không có tia sét như mũi thương lóe qua.

Không gian bị xé rách, không gian chi môn thò ra cương thiết cự trảo!

“Gừ.”

Tiếng gầm vang vọng, không gian chi môn bị sóng âm thanh khuếch trương, trảo của một cự thú thò ra, không gian dao động như vô số mảnh đao cắt vào, tiếng ma sát ghê răng mà nó không hề hấn gì.

Cự trảo dụng lực, nửa trước thân thể lắc lắc.

Đấy là cự thú đầu giao, lưng rùa, mãng thân, hổ trảo.

Càng kinh ngạc là cơ quan thú này có sáu cỗ Thiên môn long pháo!

Cự thú to lớn vô cùng, nên Thiên môn long pháo không cần đơn giản hóa, mà là thứ đầy đủ như Tôn Lập từng thấy trong tay Lý Lam Sơn!

Bọn Sùng Dần toát mồ hôi gọi: “Mau lên…”

Dũng nhân vương tuy mạnh nhưng không phải Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi. Ở xa điều khiển đại hình cơ quan thú quả cũng không tiện.

Chúng nhân bỏ chạy, cơ quan thú thực lực quá đáng sợ, chạy trước vậy, còn chạy được không thì không ai dám chắc.

Duy có Tôn Lập nghiến răng đứng im.

“Võ tổ, chỉ có cách đó hả?”

“Chỉ có cách đó.”

“La tổ, thật sự chỉ có cách đó hả?”

“Thật sự chỉ có cách đó.”

Tôn Lập không được lựa chọn!

Gã giậm chân, linh quang bùng nổ, lưu lại một miệng hố sâu, không chạy mà lao tới phía cơ quan cự thú.

Cơ quan thú có treo sáu khẩu Thiên môn long pháo, đã sáng lên, mỗi khẩu nhắm vào một người đang chạy!

Tôn Lập lao lên, cơ quan cự thú không hề kinh ngạc, vì nó không có linh hồn.

“Cẩn thận tiếng gầm của y!”

Võ Diệu nói.

Tôn Lập không cần nghĩ, lách mình liên tục.

Cái đầu giao lắc lắc điều chỉnh, khó nhắm chuẩn gã.

“Gừ.”

Trong tiếng gầm, dải sáng đến cả trượng phun ra, vút lên mây cao, sóng nhiệt cuồn cuộn, Tôn Lập cách mười mấy trượng mà tóc cũng bị thiêu rụi!

Gã kinh hãi.

Võ Diệu lại nói: “Tiếp theo là lưỡi nó.”

Tôn Lập trầm xuống, đáp xuống đất.

“Chát!”

Một đạo hàn quang lóe lên, phong tỏa quá nửa thinh không, nếu gã vẫn lao về phía cơ quan cự thú, khẳng định bị hàn quang xé tan!

Hàn quang thu về, Tôn Lập nhìn rõ lưỡi cơ quan cự thú là một sợi xích bẹt, đeo một thanh huyền thiết trọng kiếm cổ kính.

Hàn quang là huyền thiết trọng kiếm phát ra.

Tôn Lập lao nhanh, liên tục xoay người trên không tránh khỏi cơ quan cự thú bổ trảo tới, sau cùng cũng tới trên đầu nó.

Đoạn vòng qua cái đầu giao.

Đã rất gần không gian chi môn, sức mạnh không gian dấy lên cương phong, gã lắc lư, sơ ý là sẽ bị không gian năng lượng cuốn vào hư không hỗn loạn, vĩnh viễn lạc lối!

Dũng nhân vương thoáng bất an: “Tiểu tử này phát hiện ra hả…”

Y vừa mới dấy lên câu hỏi, Tôn Lập chập hai ngón tay quát khẽ, tay như lợi kiếm, chọc xuống!

“Hừ!”

Kiếm ảnh nổ tung, quang mang rực rỡ, thậm chí không gian chi môn vốn ầm ĩ cũng bị lép vế trước kiếm ảnh.

Cùng lúc, cơ quan cự thú dấy lên linh quang, mở ra được một nửa thì va chạm dữ dội với sức mạnh không gian rồi tan biến trong năng lượng loạn lưu.

Dũng nhân vương ở ngoài xa thở dài đáng tiếc.

Long bì ảnh, kiếm ảnh hí bạo phát thì tụ thành dòng kiếm ảnh, thuận theo ngón tay Tôn Lập bắn vào mai rùa của cơ quan cự thú.

Không có năng lượng quang tráo bảo vệ, kiếm ảnh quang lưu cuồng bạo giáng vào chỗ nối giữa mai rùa và thân rắn, vốn có bảy tầng khải giáp che chăn, nhưng kiếm ảnh quang lưu dễ dàng xuyên qua, vào thân thể cơ quan cự thú, đúng chỗ mềm nhất.

“Oành…”

Kiếm ảnh quang lưu phá hủy một phần kết cấu nội bộ!

Trực tiếp dẫn phát linh năng nổ tung, cơ quan cự thú tách là đôi, nửa thân sau còn ở trong không gian chi môn, nửa thân trước rơi xuống.

Dũng nhân vương kinh ngạc: “Đấy là… thánh vật của Nguyệt phong cổ man bộ lạc! A Tổ tiểu tử dốc hết tâm tư mới cướp được, sao lại trong tay Tôn Lập?”

Ngẩn ra hồi lâu đoạn y cười ha hả.

Y chỉ tổn một tiểu đội khôi lỗi chiến binh, một cơ quan cự thú, Phú nhân vương mất vật tốn tới ức linh thạch đó.

Dũng nhân vương thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tôn Lập mở trữ vật không gian, cho nửa khúc cơ quan cự thú vào.

Gã phất tay, Binh hỏa phù hất khôi lỗi chiến binh Đạo nhân cảnh đệ tam trọng tan nát.

Khôi lỗi chiến binh đó chuyên trinh sát, bị Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc liên thủ phá hủy, nhưng bên trong vẫn còn trận pháp tự vận hành.

Tôn Lập hủy hẳn, trước mắt Dũng nhân vương tối sầm, không thấy gì nữa, tất nhiên không biết bọn gã chạy đi đâu.

Dũng nhân vương ngạc nhiên, nhớ lại trận chiến ban nãy, Tôn Lập tựa hồ quá qeun thuộc cơ quan nhân và cơ quan thú! Dũng nhân vương không khỏi hoài nghi, Tôn Lập có phải đồng môn thất tán nhiều năm.

“Tiểu tử này, quả nhiên giá trị!” Dũng nhân vương sờ cằm: “Quyết không để y lọt vào tay tên mập, y đã có A Tổ, có thêm tiểu tử này thì sau này ta tranh sao nổi…”

Chúng nhân mang theo Chung Mộc Hà bỏ chạy. Không có phi hành pháp khí, họ chạy như điên dưới đất, nhờ thế lại khiến cường giả quen bay trên không không nhận ra quy luật bỏ trốn.

Ba ngày sau, họ đã ở mấy nghìn dặm về phía nam.

Nhìn mặt biển mênh mang, chúng nhân dừng lại.

Dọc đường cắm cổ chạy, ai nấy đều thương thế nặng thêm, nêm tìm một sơn động trên vách đá cạnh biển, dọn dẹp sơ qua rồi uống linh đơn, đả tọa liệu thương.

Tôn Lập bị thương không nhẹ, mất đúng ba ngày mới lành, nhưng hết sạch linh đơn liệu thương lấy được của ma tu.

Lần trước gã phá ải đã dùng hết linh đơn để bổ sung linh nguyên, giờ chỉ còn linh đơn giải độc, lại sắp trắng tay rồi.

Những người khác cũng thế, nếu lại gặp truy sát thì thật khó ứng phó.

Thu hoạch qua trận chiến với cơ quan nhân không đáng gì.

Cơ quan nhân không phải tu sĩ, nên không có hữu trữ vật giới chỉ nên họ chỉ lấy được pháp khí, tuy phẩm cấp không tệ, nhưng không hơn của bọn Hồ Chửng.

Nói về thu hoạch, Tôn Lập nhớ ra nửa cơ quan thú, bỏ ra gần như lấp đầy sơn động.

Chúng nhân giật mình, đến giờ còn sợ. Cơ quan cự thú trợn trừng như “Chết không nhắm mắt”.

“Tôn Lập, thứ này để làm gì?” Chung Lâm không hiểu: “Sáu khẩu Thiên môn long pháo quá nặng.”

Tôn Lập cười: “Ta có thú binh, để chúng kéo. Nếu lại có người truy sát thì sẽ cho chúng niềm vui bất ngờ!”

Chúng nhân cười hỉ hả giúp đỡ, nhưng rồi đành lủi thủi lui xuống.

Tôn Lập nhăn nhó, tự tay gỡ.

Giang Sĩ Ngọc ở cạnh đó tỏ vẻ thành khẩn: “Bọn ta rất muốn giúp…”

Tôn Lập gầm lên đá vào mông y, Giang Sĩ Ngọc cười ha hả đào tẩu. May mà Tôn Lập trừ Tử cực thiên hỏa thì còn Vô tướng kim diễm, cộng thêm La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, gỡ ra không khó.

Gỡ cơ quan thú cũng cực kỳ tốn công, Tôn Lập mất cả ngày mới xong.

Sáu khẩu Thiên môn long pháo không cần nói tới, được gã cho vào thú binh linh hoàn. Không phải gã keo kiệt không chia cho ai mà đại hình chiến tranh pháp khí này quá nặng.

Cơ quan cự thú chế tác từ nguyên liệu mười phần trân quý, Tôn Lập chia ra gom lại, phần lớn được gã luyện hóa rồi cho đại đỉnh thôn tính, nhưng một phần nhỏ là nguyên liệu cực hiếm thì giữ lại để đoán khí.

Tôn Lập chỉ giữ lại một thứ.

Lưỡi cơ quan cự thú: huyền thiết trọng kiếm cổ kính!

Sợi dây nối với huyền thiết trọng kiếm vô dụng, bị gã ném đi nhưng gã biết cổ kiếm mười phần bất phàm.

Cầm lên tay mới thấy cổ kiếm chí ít nhất cũng là ngũ phẩm trung pháp khí, uy lực mười phần xuất sắc!

Gã thầm nhủ không biết phá gia cơ nào mới đem pháp khí tốt thế này trang bị cho cơ quan thú?

Tôn Lập không hề do dự thu lấy. Thậm chí định học theo cơ quan cự thú, kết hợp cổ kiếm và Mãng long tỏa liên.

Bất quá cần phải tính toán lại.

Sáu khẩu Thiên môn long pháo, một thanh huyền thiết cổ kiếm, Tôn Lập thấy dễ chịu hơn, dù lần tới gặp nguy hiểm, vẫn có thể đánh cho địch nhân liêu xiêu rồi bỏ chạy.

Cách sơn động năm trượng là biển, trong động ẩm thấp, thường có chim biển ra vào, mùi không lấy gì làm dễ ngửi.

Giang Sĩ Ngọc định ra ngoài lấy tổ yến cho tất cả bồi bổ nhưng Chung Lâm và các nữ hài phản đối, cho là tàn nhẫn.

Thủy triều lên, cách cửa động chỉ ba trượng, trò vui nhất của tất cả là ra đợi cá nhảy lên, dùng kiếm xuyên về nướng ăn.

Tôn Lập không hiểu vì sao bọn Tô Tiểu Mai thấy phá tổ yến là tàn nhẫn, làm xiên cá thì lại vui thích?

Thêm hai ngày nữa, Chung Lâm lúc ra ngoài hậu phát hiện một sơn động khác, cách bờ biển chừng một dặm, cả động ẩn tàng sau bãi đã, không rộng nhưng kín đáo, trọng yếu nhất là không có mùi gì, tất cả cùng tới.

Tối đó, Tôn Lập điểm hóa ám huyệt thứ hai quanh Ấn đường huyệt, thu “Cửu tinh ngự bản đạo” công pháp, từ từ đứng lên.

“Tinh hà chân giải” là công pháp mênh mông. Mỗi tầng đều có công pháp riêng nhưng liên quan với nhau.

Tôn Lập tu hành “Cửu tinh ngự bản đạo” đến nay, thoáng nhận ra công pháp có thâm ý khác. Nhìn lại “Phàm gian nhất thế thiên”, sẽ thấy tuyệt đối không chỉ đơn giản là cơ sở công pháp.

Chỉ là Tôn Lập hỏi lưỡng vị lão tổ nhưng họ không nói, bảo gã chuyên tâm tu hành.

Gã rời sơn động cho thoáng, bên ngoài tối om, đêm nay mây đen che kín ánh trăng, mặt biển ngoài xa có tiếng sấm, thỉnh thoảng còn thấy chớp lóe.

Trong cuồng phong dưới biển thổi lên có hơi nước, tựa hồ muốn cho mọi sinh linh biết trong sâu thẳm đại dương đang có bão.

Tôn Lập chợt ngoái lại, sâu trong Đại Tùy cũng xảy ra một cơn bão.

Gã đứng ở cửa động một lúc, mở ngực áo cho gió lùa vào, tức thì dễ chịu, bao nhiêu ấm ức bay hết.

Gã nhìn quanh, bò lên một đỉnh núi.

Đỉnh núi nhìn xuống biển, thấy rõ sóng như xếp thành cự nhân, gầm gào lao lên bờ.

Mây đen đổ tới, tốc độ hơn hẳn sóng biển, một tia sét vạch ngang tầng không, chấn tan một tảng đá trên đỉnh núi khác, mưa trút ào ào.

Tôn Lập gầm lên, rũ hết ấm ức và khổ não trong lòng.

Sấm sét che lấp tất cả, thoáng sau gã ướt đẫm…