Q.10 - Chương 4: Tầng Thứ Hai Dưới Mặt Đất

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Võ Diệu dạy một pháp môn, Tôn Lập ngẫm kỹ, thoáng sau làm theo, điều chỉnh linh hồn dao động, hòa cùng với linh hồn lạc ấn trong vách đá.

Khi tần suất cả hai hợp nhau, ý niệm không mạnh lắm chảy vào óc gã.

Đấy là một tấm địa đồ, vì qua quá nhiều năm tháng, có mấy phần đã mờ, nhưng phần còn lại rất rõ, mỗi đường đi đều có ghi chú rõ, nơi nào xuất hiện yêu thú gì cũng có.

Địa đồ vẽ rõ mọi thứ trong vòng mười dặm.

Võ Diệu nói: “Hết phạm vi sẽ có linh hồn lạc ấn khác nhưng không chắc đến giờ có còn không.”

Tôn Lập lấy làm lạ: “Sao trong này có ghi những thứ không phải yêu thú?”

Võ Diệu thản nhiên: “Đương nhiên không thể toàn là yêu thú. Thời đại đó, tại Thiên cơ bí đạo có đủ sinh linh của các thế giới như yêu thú, hung thú, ám thú, linh thú, quỷ thú… Thiên cơ bí đạo vốn là một khu vực không gian không ổn định, thường có các sinh linh khác vượt không gian tới…”

Võ Diệu nhận ra mình lỡ lời nên ngừng ngay. Tôn Lập đã nghĩ ra: “Lưỡng vị lão tổ, tức là nơi này nơi không gian không ổn định?”

Võ Diệu và La Hoàn hiểu ngay: “Không phải chứ! Lẽ nào nơi này lại thành doanh trại cho hung thú!?”

Một địa của Long Bối thượng nhân ở Cổ Lô sơn đã bị hung thú chiếm, Võ Diệu và La Hoàn từng giải thích vì không gian ở đó không ổn định, lần huyết nguyệt tới sẽ từ thế giới khác đưa thêm đồng loại tới.

Thiên cơ bí đạo từ thời kỳ thượng cổ đã là khu vực không gian không ổn định, tuy hiện tại thay đổi nhưng có thể sẽ thanh doanh trại cho hung thú!

Ý nghĩ đầu tiên của Võ Diệu và La Hoàn là: “Mặc kệ hết, chạy mau! Lâu thế rồi, tiểu ma nữ chắc đã đi…”

Tôn Lập trầm mặc, Võ Diệu và La Hoàn không nói nữa.

Tôn Lập cân nhắc mãi rồi thở dài: “Lưỡng vị lão tổ, tiểu tử không thể đi.”

La Hoàn im lặng. Võ Diệu thoải mái: “Không sai, ngươi muốn làm gì cứ làm, bọn ta ủng hộ!”

Tôn Lập nói: “Đa tạ lưỡng vị lão tổ!”

Nếu nơi này thành doanh trại của hung thú, Tôn Lập càng không thể chưa xem đã đi, cần phải xuống xác nhận đã.

Xác nhận được thì nhân tộc tu sĩ có thêm chuẩn bị.

Tôn Lập tuy không phải người đại nghĩa gì nhưng việc này liên quan đến sống chết của cả vạn người, gã không thể bỏ qua.

La Hoàn bó tay: “Cẩn thận, phải xuống tầng cuối mới có thể xác định có hung thú hay không.”

Tầng thứ ba là thiên hạ của lục phẩm yêu thú, Vọng Long cũng không dám nói cứng!

“Cố tìm linh hồn lạc ấn, tuy có thể không chuẩn xác nhưng còn hơn không có gì.”

Phía nam Minh hỏa lão sơn khá bằng phẳng, núi chạy tới đây thì hạ thấp độ cao, như một cự nhân mệt mỏi từ từ nằm xuống.

Ngoài núi vẫn còn nhiều nơi nóng, sa mạc mênh mông không bóng cây cỏ.

Một con rồng vàng lao vút tới Minh hỏa lão sơn.

Đến chân núi, con rồng dừng lại, cát bụi tan đi, lộ ra một trung niên nam tử.

Lục Bạt Đỉnh lau mồ hôi, cởi đôi giày mòn vẹt vì chạy nhiều, tùy ý vỗ vỗ lòng bàn chân rồi ngồi xuống.

Y vén áo, vòng ngực vạm vỡ cùng vùng bụng lộ rõ màu cổ đồng quyến rũ.

Mặt đất toàn đá vụn, lại nóng rẫy, Lục Bạt Đỉnh thản nhiên ngồi, tay để ra sau lưng, ngẩng nhìn Minh hỏa lão sơn, đã chiều rồi, là lúc Minh hỏa lão sơn nóng nhất trong ngày, tầng không như lửa cháy, không khí cũng cong đi.

Hỏa chi lực như con chim ngưỡng mộ trời cao, liên tục bay lên.

Thinh không lơ lửng một vạt huyết sắc hỏa vân.

Lục Bạt Đỉnh hơi nhíu mày, hỏa vân rõ ràng do pháp khí ảo hóa thành, ai lại vào Minh hỏa lão sơn trước? Y nghi hoặc, nhưng thong thả suy nghĩ, đổi giày mới, chỉnh trang y phục, tỏ vẻ xót ruột: “Mất giày là lại phí tiền!”

Đoạn lao nhanh tới Minh hỏa lão sơn.

Triệu Thục Nhã hơi ngưng trọng, cỗ xe đẹp đẽ vẫn ở sau lưng, cỗ xe đẹp đẽ vẫn đỗ sau lưng, không xa phía trước là khe nứt đáng sợ. từng dòng lưa phun lên. Tiểu Hà ngồi xổm cạnh đó, mười phần cật lực.

Nàng ta đang liên lạc với hỏa nghĩ, Triệu Thục Nhã biết chưa tìm thấy Tôn Lập.

Triệu Thục Nhã cũng hơi khẩn trương.

Tiểu Hà chợt thở phào, mở mắt nhìn Triệu Thục Nhã, nàng hớn hở: “Tìm thấy rồi?”

Tiểu Hà lắc đầu: “Tiểu thư, tìm khắp tầng thứ nhất cũng không phát hiện.”

Tiểu Hà không có ấn tượng tốt với Tôn Lập, khác hẳn Triệu Thục Nhã. Triệu Thục Nhã chọn chồn, nàng ta thì không có quyền lợi đó.

Nàng ta biết Triệu Thục Nhã lấy ai thì mình sẽ phải theo.

Dù hiện tại tu vi của nàng ta khá cao, tính cả Đại Tùy, có thêm thân phận “thị tỳ thân cận của chủ nhân Thanh Việt phường thị” thì ai cũng khách khí tôn xưng “Tiểu Hà cô nương”, nhưng thị nữ là thị nữ, tất cả đều do Triệu Thục Nhã cho, nàng ta không được quyền phản kháng mà cũng không thể.

Tiểu Hà biết ơn Triệu Thục Nhã cho mình tất cả, không thấy có vấn đề gì với việc mình được gả cùng Triệu Thục Nhã. Chỉ là Triệu Thục Nhã chọn Tôn Lập, nàng ta không thích cũng không ghét.

Triệu Thục Nhã thất vọng: “A!?”

Tiểu Hà đợi một lúc rồi bình tĩnh hỏi: “Tiểu thư, có tìm ở tầng thứ hai?”

Triệu Thục Nhã lo lắng, nàng hiểu rõ thực lực Tôn Lập, tại tầng thứ nhất gã còn sống sót được, vào tầng thứ hai thì…

Triệu Thục Nhã không dám nghĩ tiếp, dáng vẻ thản nhiên tan biến, khóe môi đỏ thoáng tỏ vẻ hung hãn: “Yêu Yêu Lục, Tôn Lập có chuyện gì ta sẽ khiến cả nhà ngươi bồi táng!” Đoạn nhíu mày: “Tìm ở tầng thứ hai.”

Tiểu Hà gật đầu, dòng lửa được ý niệm chỉ dẫn, từ từ xuống tầng thứ hai.

Vừa điều khiển hỏa nghĩ, nàng ta vừa nghĩ, Tôn Lập kỳ thực không tệ, ở gần nhau rồi cũng thoải mái, chỉ là gã không thuộc hình tượng lý tưởng mà thôi.

Tôn Lập đã xuống tầng thứ hai.

Tầng thứ hai toàn thất phẩm yêu thú, tệ nhất cũng thất phẩm hạ, Tôn Lập ngộ thượng liễu dã thị nhất phiên khổ chiến, thắng phụ thượng thả nan dĩ dự liêu.

Tôn Lập đã chuẩn bị hai mảnh bảo lục, vạn nhất không địch nổi sẽ sử dụng để bỏ chạy.

Gã tuy thấy mình có trách nhiệm nhưng vì xác định có phải là doanh trại của hung thú hay không mà mất mạng thì không đời nào.

Nhưng gã vốn chuẩn bị khổ chiến một trận, thậm chí mấy trận nhưng xuống tầng thứ hai thì không gặp gì!

Ban đầu gã cho rằng thất phẩm yêu thú cũng “cao cấp”, số lượng tất ít hơn bát phẩm yêu thú ở tầng trên, khả năng gặp phải ít hơn.

Nhưng càng đi, tới hơn nửa canh giờ mà không thấy bóng yêu thú nào!

Tôn Lập nghi hoặc, ẩn trong một đường rẽ, nhặt một viên đá, ném vào thạch động trước mặt, tiếng va chạm vang lên rất xa nhưng tứ bề vẫn yên tĩnh, không hề có gì!

Yêu thú đi đâu?

Tôn Lập tự hỏi.

Võ Diệu và La Hoàn im lặng, gã càng lấy làm lạ: “Lưỡng vị lão tổ?”

Võ Diệu đành đáp: “Cẩn thận, đi tiếp, chú ý tìm linh hồn lạc ấn.” Nhưng đáp thẳng vào chính đề.

Tôn Lập càng nghi hoặc, tăng tốc lướt đi.

Ban đầu gã còn cẩn thận nhưng rồi phát hiện hình như cả tầng thứ hai bị quét sạch rồi, không còn một con yêu thú! Gã liên tục phát hiện mấy chục linh hồn lạc ấn, gần như hiểu hết địa đồ tầng thứ hai, cơ hồ đã đi cả tầng mà không phát hiện yêu thú!

Tôn Lập lao đi như điên khắp tầng thứ hai, nóng lòng chạm mặt một yêu thú, dù có thể gặp nguy hiểm trí mạng.

Tầng thứ hai trống trơn lại tạo thành áp lực kinh nhân, không tự thân trải nghiệm rất khó hiểu nổi.

Gã chạy một hồi, mấy vòng quanh tầng thứ hai mà không gặp một yêu thú nào, thậm chí cả thi thể của chúng cũng không!

Gã dừng lại, toát mồ hôi lạnh.

Thật ra có chuyên gỉ? Tầng thứ hai tụ tập toàn thất phẩm yêu thú, dù chân nhân lão tổ đến thì cũng không thể quét sạch đến vậy.

Dù có người có thực lực đó nhưng thi thể ở đâu? Yêu thú cỡ này chỉ yêu tâm có giá trị, không có ai thu nhận thi thể làm gì.

Tôn Lập hoang mang nhìn vào bóng tối, tầng thứ hai tựa hồ hoàn toàn thái bình, nhưng trong thông đạo tối om có thể ẩn chứa hung vật đủ khả năng lấy tính mạng của bất kỳ ai!