Q.13 - Chương 17: Quân Vương Ban Chết Cho Thần Tử

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Truyền tấn ngọc phù mời Chung Mộc Hà dẫn Tố Bão sơn chúng nhân đến Kim Phong Tế Vũ lâu, cùng mở Thánh Thống chi địa, nói rõ chỉ cần đệ tử Tố Bão sơn qua được là sẽ được vào Thánh Thống chi địa tu hành.

Thánh Thống chi địa có gì, không ai biết.

Nhưng đều đồn rằng người từ đó ra công lực đại tăng, tệ nhất cũng được ba tiểu cảnh giới!

Chúng nhân động lòng, hỏi Sùng Dần: “Giảng tập, chúng ta đi thôi, đây là cơ hội.”

Sùng Dần nhìn Tôn Lập: “Tôn Lập, ngươi thấy thế nào?”

Tôn Lập do dự: “Tình hình Kim Phong Tế Vũ lâu thế nào, chúng ta không biết, vạn nhất đã bị công phá, ma tu bức bách vị chân nhân lão tổ nào đó dùng cách này gạt chúng ta tới hốt trọn một mẻ thì sao?”

Tất cả liền cảnh giác, không hẳn không có khả năng đó. Mấy hôm trước cơ quan nhân, cơ quan thú truy sát, chứng tỏ ma tu tuyệt đối không “quên” họ!

Tất cả bàn tán, Tôn Lập bảo: “Chúng ta phải tới nhưng cần cẩn thận, ngầm nghe ngóng xem, nếu Kim Phong Tế Vũ lâu thất bại thì chúng ta rút lui.”

Sùng Dần thoáng nghĩ: “Được, quyết định thế đi.”

Sùng Dần thu ngọc phù, dặn dò tất cả, hai canh giờ sau xuất phát.

Nơi đó gần Ác hải, không phải chốn cùng đường nhưng không có gì đáng lưu luyến. Dù biết đường tới Kim Phong Tế Vũ lâu khó khăn nhưng ai cũng hưng phấn.

“Thánh Thống chi địa” đối với tu sĩ nào cũng là quyến rũ khôn tả.

Chung Lâm cầu Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc giúp, chặt cây làm thành cáng rồi cõng Chung Mộc Hà lão tổ đi. Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc định động thủ thì Sùng Bá lấy ra cái giá chuẩn bị sẵn.

Chúng nhân thu thập xong, rời sơn động, sau tảng đá ở ngoài có một người loạng choạng đi ra: “Là các ngươi, hay quá…”

Đoạn ngã xuống hôn mê.

Chúng nhân cả kinh, Giang Sĩ Ngọc và Tôn Lập lên đỡ: “Chưởng giáo chân nhân!”

Vọng Hư tơi tả, đạo bào không thành màu gì nữa, hiển nhiên dạo này chạy trốn quẫn bách.

Sắc mặt y đỏ bầm, nội thương không nhẹ, mắt nhắm chặt, không biết tình hình thế nào.

Sùng Dần bảo: “Mau đưa về đã…”

Việc xuất phát tạm thời gác lại, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc khiêng Vọng Hư vào sơn động.

Dù trước đó Vọng Hư không ra gì khiến chúng nhân nghiến răng. Nhưng giờ tâm thái đã khác, Vọng Hư chân nhân có thể là đồng môn cuối cùng trên đời.

Chúng nhân khiêng y vào, tất cả chỉ còn năm viên linh đơn liệu thương. Sùng Dần nghiến răng, cho Vọng Hư uống ba viên.

Sau gần nửa canh giờ, Vọng Hư húng hắng ho, từ từ tỉnh lại.

“Chưởng giáo!” Chúng nhân hỏi: “Sao rồi?”

Vọng Hư nhìn chúng nhân, từ chỗ hoang mang vô thần, sau cùng thân thiết, đoạn nhắm mắt rơi lệ: “Ta thật không ngờ, còn được thấy môn nhân Tố Bão sơn…”

Câu nói của y khiến chúng nhân lại bi thương, ở đây toàn người có quan hệ tốt với nhau, nhưng trừ ra họ còn những người khác cũng có quan hệ không tệ. Ví như Đông Phương Phù, nghĩ đến sư tôn e rằng đã chết thì bịt miệng khóc không thành tiếng.

Sùng Dần an ủi: “Chưởng giáo, nạn lớn không chết tất có phúc, Tố Bão sơn qua lần này, tuy vất vả nhưng còn chưởng giáo tất lập lại được sơn môn, truyền thừa đạo thống.”

“Ai…” Vọng Hư thở dài chán nản: “Ta coi như thành phế nhân, còn mong gì nữa? Tương lai trong vào các ngươi, may mà còn các ngươi…”

Sùng Dần cả kinh: “Chưởng giáo…”

Vọng Hư cay đắng lắc đầu: “Ta thoát được là may, còn mong gì nữa?”

Tất cả im lặng.

Vọng Hư phấn chấn: “Tìm chỗ khác đi, vạn nhất truy binh tới thì chúng ta không chống nổi.”

Sùng Dần an ủi y: “Chưởng giáo không cần lo, chúng ta có sáu khẩu Thiên môn long pháo.”

Vọng Hư cả kinh: “Sáu khẩu Thiên môn long pháo?!”

“Đúng, Tôn Lập lấy được, dọc đường nhờ y mà bọn đệ tử mới sống được đến giờ.”

Vọng Hư cảm thán bảo Tôn Lập: “Xem ra khi xưa bọn ta đều sai, ngươi mới là rường cột của Tố Bão sơn!”

Tôn Lập cúi đầu không nói.

Vọng Hư nhìn gã, hơi biến sắc: “Ngươi đã đột phá Đạo nhân cảnh?”

Tôn Lập đáp: “Đệ tử hiện tại Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng.”

Vọng Hư ngẩn ra, lắc đầu nhăn nhó: “Bọn ta sai lầm quá.” Y vẫy tay với Tôn Lập: “Tôn Lập, tới đây, Tố Bão sơn có thứ cần giao cho ngươi.”

Tôn Lập đi lên mấy bước, tới cạnh Vọng Hư, Vọng Hư đợi gã đến gần chợt lật tay nắm mạch môn gã, linh nguyên của Hiền nhân cảnh đệ thất trọng triệt để khống chế gã!

“Chưởng giáo!” Chúng nhân cả kinh: “Định làm gì hả?”

Vọng Hư đứng lên, khí thế bột phát, hất bay tất cả.

Y nhìn Chung Mộc Hà dưới đất, cười gằn: “Lão tặc, ngươi cũng có hôm nay! Ha ha ha!”

Sùng Dần rỉ máu miệng: “Vọng Hư, đến nước này mà ngươi còn định cướp pháp khí của đệ tử!”

Vọng Hư cười ha hả: “Ha ha ha, còn chưa ngốc đến mức không biết bản tọa yếu cần gì!”

Sùng Bá quát: “Vọng Hư, đường đường chưởng giáo sao lại vô sỉ đến thế?”

“Hừ, ngu xuẩn, Tố Bão sơn thê thảm thế này rồi, chưởng giáo như ta để làm gì? Lẽ nào bảo bản tọa dẫn bọn phế vật các ngươi lưu vong? Tất nhiên là nên giành lấy bảo vật rồi tìm chỗ nào đó tiêu diêu tự tại!”

Sùng Dần hối hận, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao y lại không phòng bị gì mà đón đối phương vào? Còn cho ba trong năm viên linh đơn liệu thương còn lại!

Vọng Hư nắm chặt mạch môn Tôn Lập quát: “Tôn Lập, muốn sống thì giao sáu khẩu Thiên môn long pháo ra, không thì đừng trách bản tọa không nể tình!”

Tôn Lập chợt ngẩng lên: “Thiên môn long pháo nặng vô cùng, một người không mang nổi, mỗ vẫn dùng thú binh kéo, có cần giao luôn thú binh linh hoàn không?”

Vọng Hư hớn hở: “Ha ha, coi như tiểu tử biết điều, lấy ra mau!”

Bọn Sùng Dần đứng im, nhận ra Tôn Lập khác thường.

Tôn Lập nhìn Vọng Hư với vẻ thương xót nhưng không lấy cái gì ra: “Ngươi có biết ta vốn hận ngươi nhưng vì Tố Bão sơn gặp nạn, ngươi may mắn sống sót, nếu ngươi biến thành người tốt, niềm hận của ta đành vùi sâu nhưng ngươi thế này thì ta có lý do phát tác, ta phải cảm tạ ngươi…”

“Hỗn xược! Chán sống hả, bản tọa giết ngươi vẫn lấy được Thiên môn long pháo!”

Tôn Lập cười lạnh: “Ngươi tu luyện “Thiên diễn thần hóa quyết” thuận lợi lắm hả?”

Gã nhắc thế, Vọng Hư giật mình nhưng không kịp, thân thể gã chợt biến thành vũng xoáy với lực hút không thể cưỡng lại!

Vọng Hư cảm giác thấy linh nguyên bị hút vào vũng xoát, không thể phản kháng nổi, chảy vào thể nội Tôn Lập!

Y kinh hãi giãy ra nhưng không thể, linh nguyên như thể của Tôn Lập, cuồn cuộn đổ vào thể nội gã!

“Sao thế, bỏ ta ra, bỏ ta ra!”

Vọng Hư kinh hoàng, Tôn Lập nhìn y với ánh mắt thương hại, thể nội công pháp vận chuyển, tăng tốc hút linh nguyên.

Vọng Hư kinh hãi kêu to lạc giọng, thân thể càng lúc càng vô lực. Mất đi linh nguyên, mất đi công lực, cảnh giới của y hạ xuống nhanh chóng, thân thể già theo.

Ai nấy yên lặng nhìn, không hề thông cảm chút vào với Vọng Hư!

Sau hai canh giờ, Vọng Hư bị hút hết linh nguyên, trở thành xác khô!

Tôn Lập phất tay, tay Vọng Hư nắm mạch môn gã lỏng ra, nát thành vô số khối. Gã nhìn chúng nhân: “Chúng ta đổi chỗ, đợi ta một ngày rồi tới Kim Phong Tế Vũ lâu.”

Trong sơn động, thi thể Vọng Hư khiến ai nấy ghét nơi này, thà quay lại lòng đọng đầy phân chim trước kia.

Sùng Dần và Sùng Bá không hỏi Tôn Lập chuyện Vọng Hư đánh lén gã nhưng rồi lại mất mạng.

Đấy là bí mật, gã không nói cũng không ai ép.

Tôn Lập từ đầu đã không tin Vọng Hư, không vì nguyên nhân gì, đơn thuần chỉ là cảm giác.

Vọng Hư đi theo truyền tấn ngọc phù, nhưng y giả bộ hôn mê rồi xảo diệu nghe lén chúng nhân trước khi khống chế Tôn Lập, cướp đoạt pháp bảo.

Lúc xưa Tôn Lập giao “Thiên diễn thần hóa quyết” là vì phòng bị tình huống như hôm nay.

“Thiên diễn thần hóa quyết” đích xác là công pháp thần diệu, La Hoàn khi xưa còn không nhận ra.

Thật ra bộ công pháp đó là một cái bẫy.

Hoặc có thể nói công pháp này là cho người khác. Vọng Hư tu luyện đến cảnh giới nào thì chỉ cần gặp người truyền thụ “Thiên diễn thần hóa quyết” thì coi như hai tay dâng nhất thân tu vi lên.

Công pháp này chia làm hai bộ phận, phần trước là thần tử, phần sau là quân vương. Thần bộ công pháp trong tay Vọng Hư, quân bộ công pháp trong tay Tôn Lập.

Quân vương muốn thần tử chết, thần tử không thể không chết.

Tôn Lập chỉ cần vận chuyển công pháp, sẽ hút tu vi của Vọng Hư về thể nội!

Nguyên lý cực kỳ phức tạp, liên quan đến thuộc tính của “Huyết nguyệt chi lực”, La Hoàn nhất thời không giải thích rõ.

Tôn Lập thôn tính nhất thân công lực của Vọng Hư, cũng không dễ chịu gì.

Đến sơn động trên vách núi, chúng nhân nhận ra tình hình không ổn: Vọng Hư tìm được họ, truy binh cũng có thể!

Giang Sĩ Ngọc im lặng ngồi ở cửa động hộ pháp cho Tôn Lập, rồi Sùng Bá, Sùng Dần, Tô Tiểu Mai… cùng ra.

Mặt Tôn Lập đò lừ, đấy là do linh nguyên của Vọng Hư. Gã nghiến răng, thả mười hai thú binh ra kéo Thiên môn long pháo!

Bố trí xong, Tôn Lập xếp bằng vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo” công pháp.

Linh nguyên của Vọng Hư vượt mức Tôn Lập tưởng tượng. Dù gã chia linh nguyên đó thành ba trăm sáu mươi lăm phần, dự trữ trong các đại huyệt thì mỗi phần đều hùng hậu vô cùng khiến gã rất thống khổ.

“Cửu tinh ngự bản đạo” vận chuyển lên tuy bớt được thống khổ, nhưng gã luôn thấy không “trị được tận gốc”.

Ấn đường huyệt có hai ám huyệt được điểm hóa, năng lượng được “Cửu tinh ngự bản đạo” chuyển hóa thì nhanh chóng điểm hóa ám huyệt thứ ba – quá trình này tích tắc là xong, Tôn Lập thậm chí còn chưa hiểu gì thì quá trình đã hoàn thành!

Tôn Lập chỉ Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng, Vọng Hư đường đường Hiền nhân cảnh đệ thất trọng! Hai người cách nhau quá xa, không vì “Thiên diễn thần hóa quyết” là thượng cổ kỳ thư, thì cách biệt này đủ khiến công pháp nghịch chuyển, kết quả là Vọng Hư sẽ hút Tôn Lập thành xác khô.

Tôn Lập thống khổ vô cùng. “Hậu di chứng” của “Thiên diễn thần hóa quyết” đang thể hiện, năng lượng từ mỗi huyệt đạo tràn ra, xung kích kinh mạch, nội tạng và cốt tủy khiến gã đau đớn!

“Cửu tinh ngự bản đạo” toàn tốc vận chuyển, Tôn Lập nghiến răng kiên trì. Với năng lượng đó, gã hcir mất mất tích tắc đã điểm hóa xong bốn ám huyệt.

Rồi là huyệt thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…

Cả quá trình không quá một tuần trà.

Tôn Lập nhận ra mình đã tới cực hạn. Linh nguyên của Vọng Hư hóa thành quái thú, liên tục gầm gào xung kích, quái thú quá mạnh khiến gã không thể chiến thắng!

Niềm tuyệt vọng lan tỏa, Tôn Lập càng lúc càng thấy khó gượng.

Ý thức gã dần mơ hồ, dù ám huyệt thứ tám được điểm hóa, nhưng tình huống càng lúc càng tệ.

Sinh cơ từ từ đoạn tuyệt, tử khí lan khắp thân thể.

La Hoàn và Võ Diệu cuống lên, gầm hét nhắc nhở nhưng không đánh thức được gã.

Tích tắc gã sắp sinh cơ diệt tuyệt thì giọng nói như sấm vang trong óc.

“Hi vọng…”

Chỉ một từ, Tôn Lập giật mình: Dạ Ma Thiên!

Lại là Dạ Ma Thiên!