Q.18 - Chương 17: Lễ Vật Lớn Trước Khi Chia Tay

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sùng Dần gật đầu: “Nếu luyện chế thành công, chúng ta coi như có căn cơ, dù lập sơn môn trên Cửu đế mông đồng cũng vẫn an toàn.”

Cửu đế mông đồng có không gian trận pháp, có thể mở không gian để chuyển núi non vào, tuy không bằng động thiên thế giới, nhưng dung nạp sơn môn thì đủ.

Lý Tử Đình lật lại, chỉ vào hải đồ: “Dù rời Ô Hoàn thì chúng ta về Đại Tùy bằng cách nào? Trên hải đồ đâu có ghi chép về Đại Tùy?”

Tôn Lập trước đó cũng quên mất, tìm được hải đồ thì hưng phấn đến quên hết.

Lý Tử Đình chỉ ra, chúng nhân ngẩn người, nhìn kỹ khắp hải đồ, quả nhiên chỉ có mấy hòn đảo trong Ác hải cùng danh xưng cụ thể mấy vùng biển.

Bọn Tôn Lập chỉ nói vùng biển nguy hiểm ngoài Ô Hoàn là “Ác hải”, thực tế không biết tên thật.

Trên hải đồ tcó ghi, theo cách gọi của Ô Hoàn, vùng gần lục địa sóng yên gió lặng, có thể đánh cá, được gọi là “Lưu Kim hải”.

Vùng biển hung hiểm là “Vĩnh Một uông dương”.

Vĩnh hằng hàng đạo là tuyến đường đi qua Vĩnh Một uông dương.

Vùng biển bên ngoài Vĩnh Một uông dương là “Tinh thần hải “, vùng biển này như sao trời giăng mắc chi chít.

Xa hơn nữa, ở rìa hải đồ có một góc đất liền là “Đồ Tô”.

Tìm cả hải đồ không thấy nơi nào có hai chữ “Đại Tùy”.

Thậm chí Quỷ Nhung, Thiên La đều không xuất hiện ở đây.

Giang Sĩ Ngọc phất tay: “Mặc kệ, rời khỏi đây đã, đến Đồ Tô nghe ngóng tiếp.”

Chúng nhân gật đầu, đành thế thôi.

Sùng Dần nói: “Được, Tôn Lập thu hải đồ lại đã, chúng ta cần tìm chín linh thú.”

Tôn Lập cất hải đồ và phong ấn trận bàn, không sợ bị ai nghe lén.

Tất cả cùng nghĩ đến một người: Vu Thần Uyên.

Chung Lâm do dự: “Kim Dương phái đang bị Nam Đấu môn vây công. Chúng ta bỏ đi hình như không được trượng nghĩa?”

Giang Sĩ Ngọc bực mình: “Mặc kệ hết, chúng ta giúp đỡ như thế nhưng Đào Đại Nhiên có bao giờ coi chúng ta là người nhà, lúc nào chẳng tìm cách lợi dụng. Hừ!”

Chúng nhân vốn đã bất mãn Đào Đại Nhiên vì vị chưởng môn các hạ này quá đáng ghét.

Chung nói cũng có lý.

Tất cả nhìn Sùng Dần, đợi y quyết định.

Sùng Dần trầm ngâm rồi thở dài: “Thôi vậy, đánh lùi Nam Đấu môn đã…”

Giang Sĩ Ngọc định nói thì có tiếng gõ cửa: “Sùng Dần tiên sinh, Sùng Dần tiên sinh?” Là Ngũ Thuận.

Đông Phương Phù mở cửa, Ngũ Thuận mỉm cười đi vào vái: “Sùng Dần tiên sinh. Sư tôn muốn nhờ tiên sinh dẫn các khách khanh đi trấn thủ Cổ Thú sơn trang, đấy là cả đời tâm huyết của Ngưu Đức Vũ sư thúc, không thể có gì sơ sót, trách nhiệm này chỉ các tiên sinh gánh được.”

Sùng Dần biến sắc lạnh giọng: “Đào Đại Nhiên đâu? Vì sao y không tới?”

Ngũ Thuận vẫn hòa khí: “Sư tôn đang cùng các vị trưởng lão thương nghị kế hoạch phản kích Nam Đấu môn, tạm thời không tới được, sai tại hạ tới, có gì thất lễ mong tiên sinh bỏ qua.”

Giang Sĩ Ngọc nhìn Sùng Dần, đoạn nói: “Bất tất, trách nhiệm đó bọn mỗ không làm nổi, về bảo Đào Đại Nhiên, bọn mỗ không làm khách khanh nữa!”

Ngũ Thuận ngẩn người: “Giang tiên sinh…”

Giang Sĩ Ngọc phất tay: “Không tiễn! Bọn ta sẽ đi ngay!”

Cuồng phong trực tiếp cuốn Ngũ Thuận ra, cửa đóng sầm lại.

“Sùng Dần tiên sinh, sư tôn không phải…” Ngũ Thuận gọi nhưng không thấy ai đáp, đành lắc đầu quay về.

Sùng Dần thở dài: “Giang Sĩ Ngọc, xung động quá.”

Giang Sĩ Ngọc phẫn nộ: “Đào Đại Nhiên lại giở trò này! Giảng tập nhịn được chứ đệ tử thì không!” Lý Tử Đình cũng khuyên.

Tôn Lập không bất ngờ, nhạt giọng: “Đào Đại Nhiên không ra gì, chúng ta không nên giận. Đào Bạch Ngưng lấy được mười tám binh dung, y tưởng Kim Dương phái thực lực đại tăng, có thể đấu với Nam Đấu môn nen đá chúng ta ra, lúc này bảo chúng ta trấn thủ Cổ Thú sơn trang là thế mà?”

Tô Tiểu Mai cười lạnh: “Qua cầu rút ván, Đào Đại Nhiên thạo thật!”

Sùng Bá vỗ vai Sùng Dần: “Không thể trách chúng ta bất nghĩa, đi thôi.”

Sùng Dần lắc đầu: “Còn gì để thu gom? Đi thôi.”

Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai nhịn Đào Đại Nhiên đã lâu, hào hứng mở cửa.

Chúng nhân theo sau, Tôn Lập giúp Chung Lâm cõng Chung Mộc Hà.

Chúng nhân đi chưa xa, sau lưng có tiếng hô: “Tôn Lập lão đệ, Tôn Lập lão đệ!” Ngưu Đức Vũ chạy nhanh tới: “Sùng Dần tiên sinh, Tôn Lập lão đệ, chuyện này… các vị không thể đi!”

Tôn Lập cười: “Lão ngưu, các hạ là người thật thà, hơn Đào Đại Nhiên nhiều, về phương diện linh thú sẽ thành nhất đại tông sư!”

Ngưu Đức Vũ hổ thẹn vô cùng: “Nếu không gặp các vị, đừng nói linh thú tông sư mà môn Kim Dương phái đã không còn… ôi!”

Y thở dài khó xử.

Tôn Lập xua xua tay: “Lão ngưu, các hạ là người Kim Dương phái, việc này lại không liên can, sau này có duyên, chúng ta tái kiến! Hôm nay… từ biệt thôi.”

Gã vái, Ngưu Đức Vũ đáp lễ.

Chúng nhân quay đi, Giang Sĩ Ngọc vẫy tay: “Lão ngưu, hậu hội hữu kỳ!”

Ngưu Đức Vũ tiễn họ rồi thở dài: “Bất nhân bất nghĩa, làm người sao được! Ôi…” Y lấy tay áo che mặt rồi lắc đầu, tay áo ướt đẫm.

Y ngây ra rồi giậm chân: “Thôi vậy, ta trung với Kim Dương phái chứ không với Đào Đại Nhiên bất nhân bất nghĩa, lão Ngưu đi thôi!”

Y quay về thu dọn, mang theo hai thân truyền đệ tử, rời Kim Dương phái, do dự một chốc nhưng không đuổi theo bọn Tôn Lập mà về Cổ Thú sơn trang.

Bọn Tôn Lập rời Lô Hoàn thành, Sùng Bá chợt cởi ngực áo cười ha hả: “Nhẹ thật!”

Chúng nhân bật cười, Sùng Bá nói ra tiếng lòng của tất cả, dạo này Đào Đại Nhiên khiến họ tức đủ rồi.

Giang Sĩ Ngọc vẫn bất bình: “Theo ta gây loạn Kim Dương phái đã rồi đi!”

Tôn Lập cười khổ: “Ta cũng muốn nhưng Kim Dương phái có Đào Bạch Ngưng, có Ngưu Đức Vũ, sao đành hạ thủ?”

Sùng Dần nhìn Lô Hoàn thành: “Đào Đại Nhiên sẽ có ngày hối hận.”

Tôn Lập nói: “Đào Đại Nhiên tính tưởng kỹ nhưng lần này sai rồi.”

La Hoàn phân tích tâm tư của Đào Đại Nhiên rõ ràng, nhãn quang của lão quái vật không nhớ rõ tuổi mình này dĩ nhiên dễ dàng nhìn thấu.

“Không được, cứ thế này đi thì không phải Giang đại vương!” Giang Sĩ Ngọc bất bình.

Giang đại vương là ngoại hiệu mà Đông Phương Phù và Lý Tử Đình gọi lúc thân mật với gã, sau này là mật ngữ giữa ba người.

Giang Sĩ Ngọc nói ra, cả hai dù biết tất cả không hiểu cũng thấy đỏ mặt.

Giang Sĩ Ngọc bảo “đợi ta” rồi long hành hổ bộ quay lại Lô Hoàn thành.

“Giang Sĩ Ngọc, ngươi định làm gì?”

Giang đại vương xua tay, không ngoái lại.

Chúng nhân đợi một canh giờ mới thấy y y ra, vỗ tay cười ha hả: “Đi nào, Giang đại vương đi thôi!”

Tôn Lập nhíu mày: “Ngươi làm gì mà lâu thế.”

Giang Sĩ Ngọc thản nhiên: “Mỗ chuẩn bị cho Đào Đại Nhiên một bữa ngon, nhưng nguyên liệu không dễ tìm.”

Chúng nhân ngơ ngác, Giang Sĩ Ngọc cười hì hì: “Sau này cho các ngươi biết.”

Sùng Dần lắc đầu: “Đi thôi.”

Chúng nhân đi vào quan đạo, cùng Tôn Lập cười thú binh đi thong thả.

“Chưởng môn!”

Đào Đại Nhiên chắp tay sau lưng, theo Đào Bạch Ngưng đi ra cửa, đệ tử hai bên cúi người hành lễ.

Đến cửa, đệ tử canh gác vắng bóng, Đào Đại Nhiên ho khẽ, không thấy ai đáp, y nổi giận: “Hôm nay ai gác!”

Bên trong vẫn im lặng, Đào Bạch Ngưng nghi hoặc, mở cửa ra, trong đó có hai người nằm xiêu vẹo.

Đào Đại Nhiên ngẩn người: “Nam Đấu môn gây ra?”

Đào Bạch Ngưng hít hà: “Nặng mùi quá…”

Đào Đại Nhiên tưởng hai đệ tử đó không ngăn được đại tiểu tiện nhưng nhìn kỹ thì không phải.

“Không đúng.” Đào Bạch Ngưng nói: “Là từ ngoài cửa.”

Nàng ta bước lên mở cửa.

Đàn ruồi bay tung, mùi thối xộc vào mũi, Đào Bạch Ngưng suýt nôn.

Đào Đại Nhiên nhìn rõ thì tức đến xanh lét mặt mày.