Q.13 - Chương 9: Nhất Phẩm Dược Đỉnh

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Không ngờ chỉ một toán Đạo nhân cảnh tiểu tu sĩ lại khiến huynh đệ chúng ta e dè đến thế, có lẽ mấy năm nay chúng ta quá thuận lợi, không còn quyết liệt như xưa. Nếu từ đầu chúng ta bất chấp tất cả mà truy sát, huynh đệ liên thủ thì tất diệt hết chúng rồi…”

Cả hai chinh chiến nhiều năm, nhanh chóng nhận ra mình sai ở đâu.

Cả hai biết cái chết của hai đồng bạn thực lực không kém gì mình gây ảnh hưởng cỡ nào, nhất là Hồ Chửng đứng đầu trong bốn người, gần như là một nửa thực lực của tiểu đội, y cũng bị giết khiến lưỡng đại ma kỵ hoảng sợ.

Không thể trách họ hoàn toàn.

“Quay về, thỉnh tội với tiểu vương gia.”

Cả hai lo lắng, không vì không kịp Tôn Lập mà vì nguyên nhân khác.

Hai lànhỏa hỏa diễm lưu tinh đổi hướng, tốc độ tăng lên, hướng về Kim Phong Tế Vũ lâu.

Mấy hôm sau, trong sơn cốc cạnh Vị Thủy hà, lưỡng đại ma kỵ quỳ trong trung quân đại trướng. Cả hai theo A Tổ nhiều năm, tỏ vẻ hổ thẹn: “Thuộc hạ vô năng!”

Sắc mặt A Tổ cực kỳ khó coi, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Hồ Chửng và Tiểu Tứ đều chết rồi?”

“Vâng!” Lưỡng đại ma kỵ chật vật nói.

A Tổ hồi lâu mới nói được, mắt rực lửa. Triệu thúc lạnh giọng chất vấn: “Các ngươi còn về làm gì?”

Lưỡng đại ma kỵ đổ mồ hôi như mưa: “Lão tổ, bọn tiểu nhân…”

A Tổ xua tay, con người đen như màn đêm: “Bất tất nói nữa, đây là quân trung.”

Lưỡng đại ma kỵ nghiến răng: “Thuộc hạ hiểu.”

Thường thì tiểu vương gia A Tổ đối đãi như huynh đệ, nhưng đến quân trung là theo quân quy xử trí. Cả hai tuy không hẳn lâm trận thoát đào, nhưng tội bỏ mất cơ hội là khó thoát, ít nhất cũng bị chặt tay!

A Tổ nói một nửa là họ hiểu.

Tuy cực kỳ thống khổ nhưng còn hơn nhiều câu của Triệu thúc.

Cả hai vẫn quỳ dưới đất, A Tổ thoáng hiểu ra, lại biến sắc: “Sao hả, thứ đó cũng mất?”

Lưỡng đại ma kỵ khấu đầu.

A Tổ nổi giận: “Nói mau là chuyện gì!”

“Tiểu vương gia, vật đó do Hồ lão đại mang theo, lúc bọn thuộc hạ tới thì không thấy thi thể Hồ lão đại, chiến trường cháy đen, e là vật đó cũng thành tro.”

“Chát!”

A Tổ phẫn nộ vỗ nát bàn đá: “Ba năm rưỡi tâm huyết, hao tổn sáu nghìn chiến sĩ, tiêu hao hai ức bốn nghìn vạn khối linh thạch, mới diệt được ‘Nguyệt phong’ cổ man bộ lạc để có vật đó mà giờ lại mất!”

Lưỡng đại ma kỵ không dám ngẩng lên.

A Tổ cuồng nộ vung tay, huyết quang bạo phát, lưỡng đại ma kỵ bị đánh hộc máu văng đi!

“Cút! Cút ngay, trách phạt tăng gấp đôi!”

Lưỡng đại ma kỵ thổ huyết hôn mê, mấy thân binh vào khiêng ra. Tiểu vương gia đã nói trách phạt tăng gấp đôi nên khi lưỡng đại ma kỵ tỉnh lại thì nhận ra mất một tay một chân.

Sắc mặt Triệu thúc cũng khó coi: “Thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, vật đó cực kỳ trân quý, quá đáng tiếc.”

A Tổ đau xót vô cùng: “Có vật đó, tiểu điệt sẽ là Quỷ Nhung đệ nhất cao thủ của lớp trẻ, dù gặp các lão quái vật cũng không ngại!”

Triệu thúc không biết nên an ủi A Tổ thế nào.

A Tổ phát hỏa đoạn ngồi xuống, xót ruột: “Sáu nghìn chiến sĩ, hai ức bốn nghìn vạn khối linh thạch, đầu tư như thế là không thu được gì, tiểu điệt ăn nói thế nào với nghĩa phụ…”

Hai tháng sau, bọn Tôn Lập đến một hoang sơn cạnh biển.

Nơi này nóng ẩm, phương bắc Đại Tùy đã vào mùa xuân, trong núi um tùm, chướng khí bốc lên thành chướng ngại thiên nhiên.

Bọn gã dựng mấy gian nhà gỗ, Tôn Lập động thủ bố trí trận pháp, đề phòng xà trùng.

Dọc đường không ngừng giao chiến, ai nấy thu hoạch cực lớn.

Sùng Bá đột phá cực hạn, đạt Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng. Tưng lai của y tức thì sáng sủa, trước đó ai cũng bảo y chỉ có thể đạt tới Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, vì thế mới thành thủ sơn nhân.

Sùng Dần khá hơn, y vốn Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng, giờ đột phá đến đệ ngũ trọng, vững vàng đạt tới điên phong cảnh giới, tĩnh tâm tiềm tu một thời gian sẽ thành đệ lục trọng, Hiền nhân cảnh đã gần rồi.

Giang Sĩ Ngọc lúc tới Ác hải thì đột phá Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, hào hứng theo chân Tôn Lập, lần này đột phá càng khiến y hưng phấn, lại thấy “Hi vọng”.

Tô Tiểu Mai từ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng đã thành đệ lục trọng, nhưng vì hai lần mượn thân thể nàng ta làm “thông đạo”, nên quá trình đạt tới đệ lục trọng hung hiểm vạn phần, suýt tẩu hỏa nhập ma.

Đông Phương Phù thuận thuận lợi lợi từ Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng đạt tới đệ ngũ trọng, rồi không hiểu vì sao đạt tới đệ ngũ trọng điên phong, không lâu nữa sẽ đạt đệ lục trọng, ngang với Tô Tiểu Mai.

Kết quả này khiến Lý Tử Đình ghen tị tóm ngực, cùng từ đệ tứ trọng lên đệ ngũ trọng, Lý Tử Đình liên tục dùng mấy viên linh đơn mà suýt không thành công, quá trình hung hiểm vô cùng. Sau đó nguyên việc ổn định cảnh giới đệ ngũ trọng đã mất cả tháng, lại bị Đông Phương Phù bỏ qua.

Trong lúc chạy trốn, có lợi nhất là Chung Lâm.

Liên tục huyết tế hai ma tu, một Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, một Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, Chung Lâm tuy mười phần cật lực nhưng tăng tiến không ngừng, đã Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng điên phong!

Trong các tân đệ tử, cảnh giới của y tối cao.

Đối với công pháp quỷ dị của Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai và Chung Lâm, Sùng Bá và Sùng Dần im lặng, thật ra đều hiểu không có công pháp đó, cả ba không thể kiệt xuất đến vậy, có lẽ đã mất mạng từ lúc sơn môn bị công phá.

Dừng chân là Tôn Lập chuẩn bị bế quan.

Dọc đường gã đã biết mình sắp đột phá. Nhưng từ Phàm nhân cảnh đến Đạo nhân cảnh là bước nhảy vọt, thoát ly “nhục nhãn phàm thai”, bắt đầu hiểu về “Đạo”, hiểu được một số quy tắc đơn giản của thế giới.

Tôn Lập không dám lơ là, dọc đường ép cảnh giới lại, tới giờ mới xung kích Đạo nhân cảnh.

Gã dùng trận pháp phong ấn thạch ốc, không vội tu luyện, mà tiến hành chuẩn bị.

Tôn Lập lấy Tam túc kim ô đỉnh ra.

Cái đỉnh đã khác lúc Chung Mộc Hà giao cho, không còn cổ kính thương tang mà rực kim quang, linh văn dày đặc đã biến mất mà chỉ còn tám điểu hình triện văn.

Tám điểu hình triện văn này thâm ảo hơn nhiều mọi linh văn trước đó cộng lại.

Cổ đỉnh lai lịch thần bí này vẫn được gã để trong trữ vật không gian thường dùng, không để ý lắm, sau đó mới thấy Tam túc kim ô đỉnh luôn ở rìa ngoài?

Ban đầu gã đặt Tam túc kim ô đỉnh ở giữa, lần sau mở ra lại thành ngoài rìa!

Gã lấy làm lạ, thật ra là sao?

Đoạn nhìn khắp trữ vật không gian thì tỉnh ngộ, dù lúc nào, cho cái gì vào thì đại đỉnh luôn ở chính giữa.

Dù Tiểu Hắc ở đây cũng chưa từng chủ động chiếm vị trí.

Tôn Lập cười khổ, lại cho Tam túc kim ô đỉnh vào trữ vật không gian khác.

“Lão nhân gia hoành tráng, bọn tiểu tử không tranh nổi, được không?”

Lấy Tam túc kim ô đỉnh ra, Tôn Lập hơi cảm khái.

Giọng Võ Diệu hơi cổ quái: “Ai ngờ thứ Tố Bão sơn khởi nguyên lại là dược đỉnh!”

Thời đại của Tam túc kim ô đỉnh so với La Hoàn và Võ Diệu thì khá “mới”, lưỡng vị lão tổ không nhận ra ngay nhưng họ nhận ra bề mặt của nó đã bị người ta xử lý để che giấu gì đó.

Sau đó gã theo lời lưỡng vị lão tổ chế dược thủy, tẩy lớ ngoài Tam túc kim ô đỉnh đi, không ngờ bên trong rực rỡ kim quang.

Tám ô hình cổ triện, theo lời La Hoàn là “Kim ô thần văn” của thượng cổ thần thú Tam túc kim ô nhất tộc, tám chữ này là kim ô thần văn cơ bản nhất, mấy nghìn kim ô thần văn về sau đều cắn cứ vào đó diễn sinh ra.

Cái đỉnh này khắc được tám thần văn, hiển nhiên rất có lai lịch.

Tổ sư Tố Bão sơn có mắt mà không thấy của quý, hoặc biết nó quý nên không dám phá hoại tí nào, càng không nhận ra chân tướng.

Tôn Lập ước tính Tam túc kim ô đỉnh, theo đẳng cấp của tu chân giới hiện tại thì ít nhất cũng là nhất phẩm hạ pháp khí, có khi còn hơn!

Sự thực, Tôn Lập cho là đẳng cấp thật sự còn cao hơn, chỉ là gã không thể đoán chính xác.

Công pháp khắc bên ngoài không thể tin được, không biết vì cớ gì mà để che đi bản lai diện mục, phải che chắn như thế.

Công pháp đó tại tu chân giới bây giờ tuyệt đối là đỉnh cấp công pháp, không thì chỉ tìm hiểu được một phần mà Tố Bão sơn đã lọt vào thất đại phái.

Tôn Lập định chép lại, La Hoàn bực mình: “Loại này ngươi cần bao nhiêu? Ta đọc cho nghe.”

Gã không hề do dự tẩy đi.