Q.10 - Chương 17: Thiên Táng Minh Ý Đạo

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập khống chế Tử cực thiên hỏa, liên tục sáu ngày đêm, mấy lần suýt hỏng, cực kỳ cẩn thận mới luyện chế linh đơn thành công.

Tích tắc thành đơn, La Hoàn không vừa ý: “Ít nhất có thể thành đơn ba mươi sáu viên nhưng ngươi sai lầm mấy lần, nên chỉ hai mươi bốn viên, tuy nguyên liệu không quý nhưng bản tọa dạy ngươi lâu như thế mà vẫn…”

Tôn Lập quyết định ra vẻ lơ hết: “Dù gì lão nhân gia cũng không có đồ đệ khác, tiểu tử thế đấy, lão nhân gia làm gì được?”

La Hoàn: “…”

Võ Diệu cười ha hả: “Ha ha ha, đồ ẻo lả, ngươi phải nhẹ nhàng khuyên nhủ kiểu như sư nương chứ nghiêm mặt dạy dỗ không phải sở trường của ngươi. Thế nào, bực hả?”

La Hoàn hưởng ứng: “Đúng lắm, lải nhải là sở trường của đồ mỏ nhọn.”

Võ Diệu: “…”.

Mẻ Vinh tâm đơn được hai mươi bốn viên, cộng thêm Địa hoàn đơn trước đó, Tôn Lập đủ để xung kích Phàm nhân cảnh đệ lục trọng.

Gã chuẩn bị xong, chỉ đợi thời khắc cuối cùng.

Đợi liền hai ngày.

Hôm đó trời sáng chưa lâu, gã bị tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức.

Gã uể oải ngáp, Chung Lâm nhăn nhó đứng ngoài.

Tôn Lập định lên tiếng, Chung Lâm hoảng hốt chỉ vào Hỏa khôi hồn tinh: “Mau lên, ta không trấn áp được nữa…”

Tôn Lập cả kinh, thò tay xuyên qua “thân thể” y nắm lấy Hỏa khôi hồn tinh, linh nguyên cuồn cuộn.

Trong Hỏa khôi hồn tinh, sát lục chi khí hung hãn có một dải ý thức tàn nhẫn khát máu, bức ý thức của Chung Lâm vào một góc, không khác nào ngọn nến trước gió, sắp tắt ngóm!

Linh nguyên của gã đến từ chu thiên tinh lực, hùng hậu vô cùng, Chung Lâm được gã giúp thì nhanh chóng bức ý thức hung tàn đó chậm lại.

“Phù…”, y thở phào: “May quá!”

Tôn Lập nghi hoặc: “Thật ra là sao?”

Chung Lâm cười khổ: “Cũng như bệnh mạn tính, một thời gian lại phát tác, chỉ là gần đây dàu hơn, mỗi lần một mãnh liệt. Tối qua ta tưởng mình qua được, không ngờ sáng nay lại mạnh hơn khiến ta suýt không chống nổi…”

Tôn Lập nhơ đến hồng quang quỷ dị trong đêm luyện thành trận kỳ.

Hỏa khôi hồn tinh là thứ Tôn Lập lấy được tại Đại Lương thành, cho Chung Lâm làm nơi “dung thân”, tổ phụ Chung Mộc Hà đã xuất thủ tẩy luyện, xóa bỏ Hỏa khôi âm hồn triệt.

Hỏa khôi hồn tinh là tinh hoa của Hỏa khôi, khí tức khát máu căn thâm đế cố, Chung Mộc Hà cũng không gột được.

Hỏa khôi âm hồn từ từ trọng sinh, Chung Lâm phát hiện rồi thì không để ý, trấn áp dễ dàng.

Lúc đó Hỏa khôi âm hồn mười phần nhược tiểu, không phải đối thủ của y.

Nhưng Hỏa khôi âm hồn quen thuộc hồn tinh hơn y, âm hồn càng lúc càng mạnh.

Cũng may thực lực Chung Lâm càng lúc càng tăng.

Gần đây Chung Lâm vì vấn đề công pháp nên đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì tiến bộ rất khó, Hỏa khôi âm hồn liên tục tăng lên, y không áp chế nổi.

Tính y không thích làm phiền người khác, cứ tự chống chọi, định nói với Tôn Lập thì vướng chuyến đi Liệt Hỏa cốc, đến giờ suýt gặp nguy hiểm.

Chung Lâm nói rõ ràng mọi sự, Tôn Lập thầm kinh hãi: Chung Lâm suýt bị tiêu diệt!

Gã lo lắng: “Đừng cuống, để ta nghĩ.”

Thực tế là thương nghị với Võ Diệu và La Hoàn.

Tôn Lập không cần hỏi, La Hoàn đã nói: “Chung Lâm là âm thần chi thể, không có nhục thân. Nhưng y tu luyện vẫn qua đủ kiếp nạn, khác với nhục thân tu sĩ là kiếp nạn của y đều từ linh thể. Nói đơn giản hơn thì là ma do tâm sinh. Hỏa khôi âm thần tuy đã bị diệt nhưng Chung Lâm sống trong đó lại tạo cho nó cơ hội trọng sinh. Nếu y mạnh lẽ, âm thần như lửa, Hỏa khôi âm thần không cóc ơ hội, nhưng vì công pháp mà y tiến bộ càng lúc càng chậm, Hỏa khôi âm thần thấy cơ hội, tất nhiên sẽ phải chộp lấy.”

Tôn Lập hiểu ra: “Tức là quan trọng vẫn ở công pháp của Chung Lâm.”

Chung Lâm là âm thần tu chân, dù Chung Mộc Hà cũng không thể giúp nhiều nên mới để y theo Tôn Lập, Chung Mộc Hà nhận ra gã là phúc tướng sớm hơn Vọng Hư nhiều, theo gã thì cơ duyên của Chung Lâm có lẽ sẽ tới.

Công pháp trọng yếu thế nào không cần nhắc kỹ, đê cấp công pháp không thể đạt tới đại đạo.

Chung Lâm cần công pháp tu luyện âm thần nhưng công pháp cao cấp thông thường đã hiếm, nói gì đến cho âm thần.

Tôn Lập lo lắng, đành mặt dày khẩn cầu: “Lưỡng vị lão tổ, có công pháp thích hợp nào xin ban cho một bộ?”

Cả hai không tình nguyện lắm, một chốc sau, La Hoàn mới hỏi: “Công pháp ngươi cho Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đều có lai lịch xuất xứ, nếu cho Chung Lâm thì giải thích thế nào?”

Giải thích không rõ sẽ lộ ra bọn La Hoàn.

Tuy nhiên khả năng này gần như bằng không.

Tôn Lập nói: “Tiểu tử bảo là tìm được ở tầng thứ ba Liệt Hỏa cốc.”

La Hoàn và Võ Diệu thoáng nghĩ, tầng thứ ba Liệt Hỏa cốc thì Tôn Lập tự xuống, Lục Bạt Đỉnh và Triệu Thục Nhã không có mặt, không sợ đối chất.

“Được.” La Hoàn miễn cưỡng đáp ứng: “Nhưng còn một khó khăn, bộ âm thần công pháp này khác hẳn, có thể chính hoặc tà, ngươi nói rõ với Chung Lâm xem y có nguyện ý tu luyện không.”

La Hoàn giảng giải “Thiên táng minh ý đạo” cho Tôn Lập.

Chung Lâm đợi một lúc, thấy Tôn Lập ngẩng lên, có phần do dự.

“Sao hả?” Chung Lâm hiếu kỳ. Y không hiểu Tôn Lập cân nhắc gì, y là hồn tu, Tôn Lập có nhục thân, dù muốn giúp cũng không thể.

Tôn Lập nhìn y đầy phức tạp rồi thở dài: “Chung Lâm, chuyến đi Liệt Hỏa cốc này, ta đã kể rồi.”

“Đúng, sao hả?”

“Có việc ta chưa kể, vào tầng thứ ba rồi ta gặp một thi hài, trong trữ vật giới chỉ có pháp môn tu luyện âm thần.”

Mắt Chung Lâm sáng lên.

Tuy mắt y không có ý gì nhưng Tôn Lập vẫn quyết định giải thích, có khi vết nứt nhỏ sẽ khiến tình cảm bền chắc tan rã.

“Ta không cho ngươi biết vì muốn tìm thứ khác tốt hơn nhưng không ngờ tình huống đã yêu nghiêm trọng thế này. Để ta nói rõ thêm xen có nên tu luyện không.”

Chung Lâm thở dốc, cố nén thèm muốn để bình tĩnh lại: “Ngươi nói đi.”

Y biết Tôn Lập nói thế tất có nguyên nhân.

Tôn Lập thầm khen, điệt tôn của Chung Mộc Hà kỳ thực rất có tiền đồ, không gặp nạn ở Đại Lương thành thì đâu đến nỗi thế này?

“Bộ công pháp đó là “Thiên táng minh ý đạo”, có thể chính hoặc tà. Đi theo lối riêng, gom hết tế phẩm tinh huyết thịnh vượng, luyện hóa để tăng cường âm thần.

Chung Lâm hiểu ngay.

Nói trắng ra, âm thần cần dương khí.

Không ít âm hồn đạt tới âm thần cấp, bước vào ma đạo là không từ thủ đoạn để hút dương khí, vì thế dân gian truyền thuyết mới có nhiều chuyện về nữ quỷ như thể.

“Thiên táng minh ý đạo” hiển nhiên càng cao cấp, yêu cầu không phải dương khí mà là tinh huyết.

Nếu âm thần của y năng lượng như hỏa diễm thì Hỏa khôi âm thần không dám giở trò, nguy cơ tự nhiên hóa giải.

Đúng như Tôn Lập nói, công pháp này có thể là chính, có thể là tà.

Vì tinh huyết có thể đến từ yêu tộc, yêu thú, thậm chí dã thú, hoặc… tu sĩ!

Tôn Lập thấy y đã rõ, liền thận trọng nói: “Kỳ thực ta có thể giúp ngươi tạm thời áp chế Hỏa khôi âm thần, đã tìm được bộ công pháp này thì sẽ tìm được bộ khác.”

Chung Lâm cúi đầu trầm ngâm một chốc sau, ngẩng lên hỏi: “Tôn Lập, bộ “Thiên táng minh ý đạo” đẳng cấp nào?”

Tôn Lập tính toán: “Ít nhất cũng là thiên vị công pháp.”

Chung Lâm cảm thán: “Thiên vị công pháp, có thể thẳng tới đại đạo.”

Tôn Lập mấp máy môi nhưng không nói ra.

Chung Lâm thở dài, chợt nghiêm túc quyền: “Đa tạ!”

Tôn Lập hơi bất lực, tu chân đại đạo lấy đâu ra lắm lựa chọn? Thường thì có một lựa chọn đã tốt, con đường của Chung Lâm hiển nhiên còn hẹp hơn.

Việc này không liên can tư chất, gia cảnh, tu hành vốn là nghịch thiên, ông trời đời nào cho phép?

Chung Lâm quyết định nắm lấy cơ hội, Tôn Lập hiểu thấu.

Gã gật đầu: “Đấy là lựa chọn của ngươi.”

Chung Lâm cảm xúc: “Ta đã hiểu cảm thụ của Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai…”

Tôn Lập lại gật đầu, truyền thụ “Thiên táng minh ý đạo”.

Chung Lâm nhớ xong là xếp bằng lĩnh ngộ, Tôn Lập hộ pháp.