Q.19 - Chương 16: Điều Kiện Không Thể Cự Tuyệt

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập tuy có mấy phương án đối phó Long giác thiên ngô nhưng nghĩ tới Ô Hoàn “nghèo nàn”, nên không thích “thù lao” của Khâu Thần Lộc.

Tuy có thể bắt Long giác thiên ngô nhưng có nguy hiểm, cách đó cần gã ra tay, cần cả bọn Sùng Dần phối hợp.

– – Gã định từ bỏ, có thể về Đại Tùy, gã không muốn có biến cố.

Vừa quyết định xong thì có tiếng gõ cửa, Lưu Văn Bách lên tiếng: “Tiên sinh nghỉ chưa? Tướng quân muốn gặp.”

Tôn Lập phất tay, cửa mở ra, Lưu Văn Bách lùi lại: “Tướng quân!”

Khâu Thần Lộc chắp tay sau lưng, khí thế bức nhân đi vào, sắc mặt không dễ coi, có vẻ không thích tới đây gặp Tôn Lập.

Tôn Lập không đứng dậy nghênh tiếp, y tự vén áo ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối, nói: “Mỗ không thích các hạ!”

Tôn Lập cười: “Mỗ cũng không thích các hạ.”

“Nhưng mỗ không thể vì ý thích cá nhân mà ảnh hưởng đến tính mạng thủ hạ đệ huynh.” Khâu Thần Lộc quay nhìn Tôn Lập: “Các hạ có định giúp?”

Tôn Lập đã biết nên thản nhiên gật đầu: “Mỗ cũng quan tâm đến tính mệnh của huynh đệ.”

Khâu Thần Lộc không thích, Tôn Lập không quan tâm, nhưng không vì giúp toán người có ác cảm với mình mà dồn bọn Giang Sĩ Ngọc vào hiểm cảnh.

“Nên mỗ tới đây để cho các hạ xem cái này.”

Tay y từ từ mở ra, ngón tay giữa đeo một trữ vật giới chỉ mở ra cho Tôn Lập. Vòng sáng mờ mờ khuếch tán, không gian hiển lộ ra.

Không gian đó không lớn, cùng lắm bằng thương thất của Tôn Lập. Bên trong chứa một cái bàn gỗ dài bày năm món.

Mắt Tôn Lập hơi giật giật: nhất phẩm pháp khí!

Dù nhất phẩm ở đây không bằng Đại Tùy nhưng cũng khiến gã động lòng.

Thứ hai là một ngọc phù trắng ngần, thần văn trên đó hóa thành kim sắc lôi điểm, không ngừng lấp lóe. La Hoàn nói: “Linh phù miễn cưỡng chấp nhận được.”

Nhận xét không hay lắm nhưng La Hoàn và Võ Diệu thấy gì cũng coi là “rác rưởi” thì nhận xét như thế thì không kém gì nhất phẩm pháp khí.

Thứ ba là một tấm Thiên tứ bảo đồ! Quy mô hơn xa tấm của Đào Bạch Ngưng, tất có nhiều thượng cổ di bảo.

Thứ tư là một thạch nhân, không khác gì binh dung thạch nhân của Đào Bạch Ngưng nhưng đẳng cấp cao hơn, e rằng lấy được từ Thiên tứ bảo đồ.

Thứ năm là một bức tượng tứ tí sát thần, tay đầu tiên cầm một viên bảo châu, trong bảo châu có điện đường như tiên cảnh, là tiểu thiên thế giới. Tuy không bằng động thiên thế giới có tiềm lực phát triển vô hạn nhưng cũng giá trị liên thành. Tay thứ hai cầm tiểu kiếm, sát khí bức nhân, hiển nhiên chỉ thanh kiếm này cũng là pháp khí không tệ. Tay thứ ba cầm một đóa hỏa diễm, Tôn Lập nhận ra “Tam dương tuyệt diễm” không kém gì Tử cực thiên hỏa! Tay thứ tư cầm tiểu thuẫn khắc thần văn phức tạp, gã nhìn vào cũng thấy say mê!

Năm bảo vật đều quý trọng, thậm chí món cuối cùng có thể đáp ứng đủ mọi nhu cầu của tu sĩ, thần văn đó càng khiến Tôn Lập động lòng.

Gã vẫn kiên định lắc đầu: “Đều không tệ nhưng mỗ không cần.”

Lưu Văn Bách sở vọng, thê thảm vô cùng.

Khâu Thần Lộc sầm mặt thu trữ vật giới chỉ, chắp tay đi ra ngoài, đến cửa chợt dừng lại quay lại nhìn Tôn Lập: “Ta còn một vật, chỉ có thể cho các hạ xem mà thôi!”

Tôn Lập hiếu kỳ, thứ gì chỉ nhìn mà còn giá trị hơn năm bảo vật: “Cái gì?”

Khâu Thần Lộc nói từng chẽ: “Nguyên, thú, thiên, thư!”

Tôn Lập nhíu mày, Lưu Văn Bách cả kinh: “Tướng quân, nâm…”

Khâu Thần Lộc giơ tay: “Mỗ gia biết mình làm gì, vì tính mạng một nghìn huynh đệ thì đáng!”

Lưu Văn Bách không thôi: “Nếu bệ hạ phát hiện tướng quân đưa người vào xem Nguyên thú thiên thư, tướng quân sẽ mất mạng!”

Khâu Thần Lộc hầm hừ: “Suốt ngày chấp hành nhiệm vụ kiểu này, chết cũng là giải thoát.”

Lưu Văn Bách há miệng rồi thở dài.

Tôn Lập lạnh lùng, La Hoàn nói nhanh: “Mau đáp ứng!”

“Cái gì” Tôn Lập bất ngờ.

La Hoàn nói: “Đồng ý đi! Nguyên thú thiên thư là đệ nhất thiên thư lúc vũ trụ sơ khai có liên quan đến thú tộc!”

Võ Diệu cũng nói: “Thay mận đổi đào được là tốt nhất!”

Tôn Lập không hề hoài nghi Võ Diệu lão tổ làm được như thế.

“Nhưng sao lão nhân gia biết họ có Nguyên thú thiên thư thật? Thứ quý như thế sao lại đến tận Ô Hoàn?” Tôn Lập không hiểu.

La Hoàn giải thích: “Trước đây ta đã bảo đó là thượng cổ chiến trường, có bảo vật cũng không lạ, chỉ là người Ô Hoàn ở trong núi báu mà không biết!”

“Ta dám khẳng định họ có Nguyên thú thiên thư thật vì họ biết tên nó! Thiên thư mười phần kỳ diệu, ai cũng hiểu được, ai cũng không hiểu được, nên họ biết tên bộ thiên thư đủ chứng Nguyên thú thiên thư đó là thật.”

“Cho ngươi biết Nguyên thú thiên thư tuyệt đối xứng đáng để liều một phen!”

Tôn Lập quay mòng mòng: “Ai cũng hiểu được, ai cũng không hiểu được – – thật ra có hiểu được không?”

La Hoàn giải thích: “Ta biết nói là ngươi không hiểu nhưng đấy là đặc tính của thiên thư. Thế này này, dù chủng tộc nào, dù không phải văn tự của người thì lần đầu tiên thấy sẽ biết là Nguyên thú thiên thư. Nhưng muốn hiểu sâu thì phải trông vào cơ duyên.”

Tôn Lập thoáng hiểu: “Được, chúng ta thử một phen!”

Khâu Thần Lộc đã liều rồi, mắt vằn tơ máu nhìn Tôn Lập: “Thế nào, có đồng ý không?”

Tôn Lập gật đầu: “Thành giao!”

Khâu Thần Lộc không nói thêm, quay đi, tiếng bước chân giậm trên sàn thuyền như sấm.

Lưu Văn Bách lắc đầu thở dài.

Tôn kính trọng vị lão binh quật cường này hơn, tuy không thích đối phương nhưng thật lòng tôn kính.

Đứng ở cửa một lúc đoạn gã đi ra.

Một tuần hương sau, gã đứng trước cửa phòng Sùng Bá.

“Giáo tập, ngày mai đệ tử đến Thiên Xạ đảo, giáo tập dẫn mọi người trông nom bên ngoài, có những việc không thể để ai thấy.” Tôn Lập trịnh trọng: “Khâu Thần Lộc e nghi ngờ, thủ đoạn giám thị dùng trên địa đồ là dấu hiệu.”

Tôn Lập nghĩ mãi mới ra cớ để tất cả không đi theo, rồi bảo Sùng Bá.

“Ngày mai đệ tử lên đảo bố trí, giảng tập và mọi người lên sau, đệ tử không nói với tất cả vì cần chuẩn bị, thời gian gấp rồi.”

Gã không nói gì tất không được tha thứ.

Sùng Bá trừng mắt giơ tay… gõ lên trán gã!

“Cốp!”

“Chà!” Tôn Lập kêu lên: “Giáo tập!”

Sùng Bá hầm hừ: “Đấy là giáo huấn ngươi dám coi bản giáo tập là đồ ngốc!”

Tôn Lập tắt tiếng.

“Những lời nói dối kiểu này, đừng nói trước mặt ta, muốn gạt thì cũng nên nói cho giống!” Y kéo Tôn Lập về phía phòng Sùng Dần: “Ngươi tìm ta vì tưởng Sùng Dần giảo hoạt hơn hả?”

Tôn Lập thầm nhủ hỏng rồi, biết thế cứ chạy đi…

Kỳ thực gã không đi ngay, vì có lên Thiên Xạ đảo, bố trí xong hết trận pháp mai phục thì trưa mai bọn Sùng Bá tất lên theo.

Võ Diệu hầm hừ: “Hừ, lão tổ ta nói rồi, Sùng Bá là nhân tuyển tốt, giống lão tổ ta ở điểm trông thô hào nhưng tinh tế, không dễ gạt đâu.”

La Hoàn không nhịn được: “Ngươi đúng là tự thếp vàng lên mặt…”

Sùng Dần mở cửa, thấy Tôn Lập bị Sùng Bá chèn ép thì đẩy ra.

“Là sao hả?” Sùng Dần không hiểu, Tôn Lập cúi đầu không nói.

Sùng Bá như đang ở nhà: “Gọi tất cả đến đây!”

Tôn Lập rùng mình: “Giáo tập, sao phải bé xé ra to như thế?”

Sùng Bá trừng mắt, gã rụt cổ ngay.

Sùng Dần cười thầm đi gọi.

Đến đủ, Sùng Bá sầm mặt: “Tôn Lập bảo ngày mai sẽ lên đảo bắt Long giác thiên ngô, chúng ta canh quanh Thiên Xạ đảo để những người khác không thể lên đó, thấy việc không nên thấy.”

Đông Phương Phù cười cười: “Lập ca yên tâm, sẽ không ai lên được đâu!”

Tôn Lập vỗ bàn: “Lẽ ra nên nói với muội đầu tiên!”

Đông Phương Phù ngẩn người: “Hả? A? Cái gì!”

Tô Tiểu Mai nhịn cười, sắc mặt Sùng Bá càng tệ, Sùng Dần thoải mái xem nhiệt nháo, lấy rượu ra uống.