Q.10 - Chương 5: Diệt Sạch

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau chút sợ hãi, Tôn Lập lãnh tĩnh lại, nghĩ kỹ lại đường lối đã qua, đối chiếu với địa đồ tầng thứ hai.

Tôn Lập phát hiện còn một nơi chưa tới, là chỗ nối tầng thứ hai với tầng thứ ba.

Tôn Lập hơi do dự: có nên xuống tầng thứ ba? Tầng thứ hai “tuyệt đối” an toàn hóa ra lại thành tuyệt đối nguy hiểm! Gã vốn cho rằng mình có ngần ấy bảo vật, dù xuống tầng thứ ba không thu hoạch gì nhưng chạy trốn không thành vấn đề… Giờ gã không dám tin như thế.

Sau mấy phen do dự, gã quyết định vào xem.

Tầng thứ hai và tầng thứ ba nối nhau bằng một thạch động lớn. Tôn Lập dựa vào địa đồ của linh hồn lạc ấn mà từ từ đi tới.

Mỗi lối vào đều rất rộng, có ích cho yêu thú định xung kích tầng dưới hoặc bị bức phải dời lên tầng trên.

Bất quá nối với thạch động là một động huyệt tối om.

Tôn Lập từ từ đến cửa động, nhìn vào trong, tất cả tối om, chỉ có thông đạo nối hai tầng lóe quang mang – có lẽ là lân thạch.

Dựa vào quang mang, Tôn Lập thoáng thấy tình hình trong động, nền dày đặc yêu thú, chật ních lòng động mấy trăm trượng!

Tôn Lập toát mồ hôi lạnh!

“Ầm, ầm, ầm…”

Tiếng nổ từ xa vọng về, Triệu Thục Nhã nhíu mày: “Ai đến đây?”

Triệu Thục Nhã hiện tại không vui tí nào, không còn như ngày thường, tay nắm chặt trong ống tay áo, cơ hồ sẵn sàng bạo phát.

Ai chạm vào lúc này là kẻ đó xui xẻo.

Tiểu Hà chỉ huy hỏa nghĩ, tìm kỹ từ tầng thứ hai, mới hoàn thành một phần ba.

“À…”

Tiểu Hà quen với ân thanh này, chợt nghĩ đến một bóng hình cao lớn, không khỏi có phần mong chờ.

Một con rồng xám lao vào, chợt dừng phắt lại, tựa hồ thấy chủ tớ Triệu Thục Nhã, tốc độ càng nhanh, nháy mắt đã tới nơi.

“Triệu cô nương, hóa ra là cô nương!” Lục Bạt Đỉnh hưng phấn, trong mắt đen xì ánh lên.

Triệu Thục Nhã miễn cưỡng cười: “Hóa ra là Lục huynh. Sao lại đến đây?”

Tiểu Hà hưng phấn: “Lục đại ca! Đúng là đại ca hả…”

Lục Bạt Đỉnh cười ha hả xoa đầu tiểu nha đầu: “Ha ha ha, đương nhiên là tại hạ.”

Triệu Thục Nhã tựa hồ không thích thị nữ thân cận như thế với người ngoài nên nhíu mày: “Tiểu Hà, tìm tiếp.”

“Vâng.” Tiểu Hà ấm ức, Lục Bạt Đỉnh mỉm cười.

Lục Bạt Đỉnh nhìn Triệu Thục Nhã, mắt sáng lên: “Triệu cô nương đang tìm gì?”

Triệu Thục Nhã nhạt giọng: “Tìm người.”

Lục Bạt Đỉnh cũng không hỏi tìm ai: “Cô nương có cần giúp đỡ?”

Tiểu Hà chen lời: “Cô nương, Lục đại ca xuất thân danh môn, thực lực mạnh mẽ, tại cả Đại Tùy tu chân giới cũng là đệ nhất nhân lớp trẻ, đại ca giúp thì chúng ta đỡ nhiều…”

“Ta biết.” Triệu Thục Nhã lạnh lùng cắt lời.

Lục Bạt Đỉnh hơi đỏ mặt: “Lục đại ca đâu có tốt nha cô nương nói, Đại Tùy lớn như thế, chốn sơn dã ẩn tàng biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, đại ca có đáng gì? Bất quá có những người nể mặt Kim Phong Tế Vũ lâu mà khe ngợi, Tiểu Hà cô nương đừng coi là thật.”

Tiểu Hà cười cười nhìn y, mắt ướt rượt: “Cái gì không nói chứ khí độ này của Lục đại ca làm gì có ai sánh nổi.”

Lục Bạt Đỉnh gãi đầu, cười ha hả: “Tại hạ càng nhiều tuổi càng mặt dày, rõ ràng ngượng nhưng vẫn thấy thích.”

“Tiểu Hà chuyên tâm!” Triệu Thục Nhã giục, Tiểu Hà ấm ức “vâng” rồi nhìn Lục Bạt Đỉnh trước khi thao túng hỏa nghĩ.

Triệu Thục Nhã gật đầu với Lục Bạt Đỉnh, thần sắc lạnh lùng: “Đa tạ Lục huynh, bất quá thật sự không cần, chủ tớ tôi là đủ rồi.”

Tiểu Hà dỏng tai, hơi thất vọng.

Nàng ta từ bé bị người nhà bị người nhà bỏ rơi, bán cho người ta, chịu đủ khổ nhục trước khi được Triệu Thục Nhã cứu, nhưng ám ảnh lúc bé khiến tới giờ vẫn không có cảm giác an toàn. Người gia thế rỡ ràng lại nhiệt tình như Lục Bạt Đỉnh khiến nàng ta muốn ỷ lại vào.

Lục Bạt Đỉnh mới là xứng đáng trong lòng Tiểu Hà, dù nhân phẩm, tu vi, gia thế, Lục Bạt Đỉnh đều hơn Tôn Lập, chỉ Lục Bạt Đỉnh mới xứng với tiểu thư.

Bị Triệu Thục Nhã cự tuyệt, Lục Bạt Đỉnh hơi thất vọng, nhưng không đi mà nghĩ rồi nói: “Tại hạ ở lại tìm một thứ, đợi Triệu cô nương tìm người xong, tại hạ sẽ xuống.”

Triệu Thục Nhã nhíu mày, nhưng không tiện từ chối, Lục Bạt Đỉnh cũng nhận ra nàng lãnh đạm, tuy khó chịu song vẫn đi ra cách mấy trăm trượng, nhảy lên một tảng đá nhắm mắt đả tọa, không làm phiền hai chủ tớ.

Triệu Thục Nhã thở phào, Lục Bạt Đỉnh là nhân vật đời thứ ba mà Kim Phong Tế Vũ lâu toàn lực bồi dưỡng, sớm nắm một số công việc.

Lần trước Kim Phong Tế Vũ lâu mua bán lớn tại Thanh Việt phường thị, y thấy Triệu Thục Nhã là sa vào lưới tình không rút chân ra nổi.

Triệu Thục Nhã chỉ khách khí mà thôi, y dù muốn gặp nàng cũng khó, vô tình gặp tại Liệt Hỏa cốc, với y cũng là niềm vui bất ngờ.

Dù người trong lòng lạnh lùng, Lục Bạt Đỉnh chỉ cần được ở cùng trong một sơn cốc, đã thấy hạnh phúc rồi.

Triệu Thục Nhã tính tình hòa nhã chứ không ngốc, làm sao không nhận ra tâm tư Tiểu Hà? Mấy năm ở cạnh giếng lửa đều có Tiểu Hà bầu bạn, tình cảm đó khiến nàng không nỡ mắng.

Bất quá Tiểu Hà hôm nay đã đi qua giới hạn.

Lục Bạt Đỉnh không tệ, nhân phẩm cũng tốt, tại Đại Tùy tu chân giới được xưng tụng là “Lục mạnh thường”.

Có điều Tiểu Hà không biết Triệu gia là thế nào, càng không biết tầm nhìn của Triệu Thục Nhã hơn xa mức của Đại Tùy.

Lục Bạt Đỉnh tốt hơn nữa, Triệu Thục Nhã không thích, trên đời ai lại miễn cưỡng chính mình?

Dù phụ mẫu song thân cũng không thể, Tiểu Hà là thị nữ mà muốn tác động tới nàng thì thật không biết lượng sức.

Triệu Thục Nhã nhìn Tiểu Hà đang điều khiển hỏa nghĩ, thầm thở dài.

Nàng dù gì cũng coi trọng tình cảm, chỉ mong Tiểu Hà biết dừng đúng lúc thì tình cảm chủ tới mới giữ được.

Hà huống, Tiểu Hà căn bản không biết phần linh văn trận trang Tôn Lập hoàn thành có ý nghĩa gì.

Đừng nói Đại Tùy, cả thiên hạ cũng không ai sánh được!

Tôn Lập sau cơn kinh hãi thì nhận ra điều khác lạ, yêu thú không phủ phục dưới đất mà ngổn ngang các tư thế.

Đích xác là chết dưới đất!

Cả thạch động không có khí tức sinh mệnh.

Yêu thú đã chết không rõ bao lâu.

Tôn Lập rời khỏi chỗ nấp, xem xét thi thể yêu thú. Đều chết rồi. Thi thể đã cứng lại, có phần rữa nát, thối inh lên!

Tôn Lập đứng cho biển yêu thú có phần hoang mang: thật ra là sao?

Võ Diệu và La Hoàn không đáp.

Thi thể yêu thú hiện rõ vết cắn xé, yêu tâm đều chưa bị lấy. Tôn Lập máy động: hung thú!

Gã nhanh nhẹn lấy hết yêu tâm ra, thạch động có hơn năm trăm thất phẩm yêu thú, gã tách Mãng long tỏa liên thành ba mươi sáu chiếc phi đao để cắt.

Năm trăm viên yêu tâm thất phẩm yêu thú là thu hoạch kinh nhân, nhưng Tôn Lập không vui nổi, cho hết vào trữ vật không gian, rồi ẩn thân.

Thi thể đều có vết cắn xé, yêu tâm vẫn còn, chứng tỏ không do nhân tộc động thủ, không phải linh thú hay do nhân tộc nuôi, cũng không phải yêu thú, – yêu thú nuốt yêu tâm của đồng loại cũng có thể tăng cường thực lực.

Tôn Lập nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, hung thú.

Hung thú không cần yêu tâm. Chúng có đủ lý do để quét sạch yêu thú ở tầng thứ hai!

“Lưỡng vị lão tổ, ban đầu các vị đã nghĩ đến khả năng đó hả?” Tôn Lập hiểu Võ Diệu và La Hoàn vì sao không nói.

La Hoàn thở dài: “Chỉ là suy đoán…”

Tôn Lập im lặng rồi cả quyết đi vào thông đạo.

Gã vào chưa lâu, một đàn hỏa nghĩ từ thông đạo tiến vào, phát hiện khắp nơi là thi thể yêu thú thì hơi dừng lại.

“Tiểu thư…” Tiểu Hà hô lên, bẩm báo rõ tình hình.

Kỳ thực nàng ta đã phát hiện tầng thứ hai không có yêu thú nhưng tâm tư gửi hết vào Lục Bạt Đỉnh nên không chú ý.

Triệu Thục Nhã hơi biến sắc, thoáng nghĩ: “Tiếp tục, tầng thứ ba.”

“Vâng.”

Triệu Thục Nhã không đợi được nữa: “Không được, ta phải xuống tiếp ứng…”

Tiểu Hà định can, Lục Bạt Đỉnh đã rảo bước tới: “Tại hạ bảo vệ cô nương.”

Tiểu Hà liền im lặng.

Triệu Thục Nhã xua tay: “Bất tất, xin tâm lĩnh hảo ý.”

Lục Bạt Đỉnh nói: “Triệu cô nương không muốn nhận ơn của người khác, nhưng Lục mỗ nghe nói cứu người như cứu hỏa, Lục mỗ có bảo vật là địa đồ ba tầng Liệt Hỏa cốc nên có thể giúp được.”

Triệu Thục Nhã do dự một chốc, an nguy của Tôn Lập càng trọng yếu: “Được, phiền Lục huynh.”

Cả hai nhảy xuống, Tiểu Hà hoan hỉ, bám theo: “Tiểu thư đợi tỳ nữ.”