Q.18 - Chương 5: Chí Tôn Cấp Chiến Tranh Pháp Khí

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập hỏi: “Lão nhân gia định luyện chế bảo vật gì?”

Võ Diệu ngạo nghễ: “Chiến tranh pháp khí kỳ thực cũng chia cấp…”

“Thấp nhất là đại hình cấp chiến tranh pháp khí ngươi vẫn dùng, trên nữa là chí tôn cấp, hủy diệt cấp, vĩnh hằng cấp, rồi thái thượng cấp.”

“Thiên tinh vẫn thiết là nguyên liệu quan trọng nhất để chế tạo chí tôn cấp chiến tranh pháp khí.”

Tôn Lập nghĩ đến uy lực của Thiên môn long pháo rồi “Chí tôn cấp” chiến tranh pháp khí còn đáng sợ hơn thì sôi trào!

Võ Diệu dội nước lạnh: “Bất quá chí tôn cấp chiến tranh pháp khí cũng có ba đẳng cấp, hiện giờ ngươi không chỉ cảnh giới quá thấp mà lượng nguyên liệu quá ít, cùng lắm là luyện chế được sơ giai chí tôn chiến tranh pháp khí.”

Tôn Lập thất vọng: “Uy lực cỡ nào?”

Võ Diệu nói nhẹ tênh: “Chừng gấp mười lần Thiên môn long pháo…”

Tôn Lập suýt cắn vào lưỡi: “Cấp thấp nhất? Mười khẩu Thiên môn long pháo cùng oanh tạc, có kinh nhân không!”

Võ Diệu và La Hoàn định nói, gã đã cướp lời: “Được rồi, tiểu tử biết mình kém, không có kiến thức! Nhưng sơ giai chí tôn chiến tranh pháp khí đã khiến tiểu tử lên mấy rồi, để tiểu tử say mê thêm một tí!”

Cả hai im lặng.

Một cân Thiên tinh vẫn thiết, Tôn Lập thu lại, về Kim Dương phái mới ngưng luyện.

Tôn Lập gần đây còn nhiều việc, lần này về còn cần xử lý trước khi tới chỗ Thiên tứ bảo đồ.

Thú thần đại hội kết thúc, những môn phái thu hoạch không lớn bắt đầu quay về, các đại môn phái thì các đệ tử chưa vội về, mà còn làm quen.

Những đệ tử có dã tâm đều cười tươi và chuẩn bị lễ vật đến gặp các tiền bối. Ví như gia gia của Tông Khánh Viêm là Tông Dương Hỏa lão tiên sinh bận mờ mắt, ở ngoài chỗ ở xếp hàng dài.

Tông Dương Hỏa còn như thế, Vu Thần Uyên càng không phải nói.

Những những ai đến bái kiến Vu Thần Uyên đều thất vọng, Nam Ô Hoàn linh thú giới đệ nhất nhân mất bóng.

Ai nất lắc đầu quay về, tưởng Vu Thần Uyên không muốn bị quấy nhiễu nên đã đi rồi.

Thật ra lúc đó Vu Thần Uyên cũng như họ, đang đợi được tiếp kiến.

Ngưu Đức Vũ rất ấm ức, Vu Thần Uyên đi sau Tôn Lập, y cẩn thận đi cạnh, còn vị lão giả thần bí che mặt đi cạnh còn khó tính hơn cả Vu Thần Uyên.

Ngưu Đức Vũ bị sai bảo như con cháu, nhưng nể mặt Vu Thần Uyên thì không dám đắc tội.

Tô Tiểu Mai nhíu mày hầm hừ: “Y cũng coi là bằng hữu của Tôn Lập.”

Tô Phượng Trai ngây ra, tức thì ngồi đợi, không làm rộn Ngưu Đức Vũ nữa.

Tôn Lập nghiên cứu xong Thiên tinh vẫn thiết đi ra, cả hai đứng dậy, Tô Phượng Trai cùng Vu Thần Uyên vái: “Xin chào Tôn tiên sinh.”

Tôn Lập lách đi: “Nhị vị đừng làm thế, tiểu tử không dám.”

Vu Thần Uyên cười khổ: “Tại hạ không ngờ tiên sinh tới, Thú thần đại hội với tiên sinh có là gì?”

Tôn Lập cười ha hả. Đương nhiên gã không nói thật mục đích: “Tại hạ chỉ là khách khanh Kim Dương phái, tất nhiên phải giúp.”

Vu Thần Uyên đương nhiên không tin nhưng không hỏi gặng: “Tiên sinh, tại hạ và vị… bằng hữu này đều kính trọng học thức của tiên sinh, liệu có thể thường xuyên tới thỉnh giáo tri thức?”

Tôn Lập có hảo cảm với những người đơn thuần như thế nên gật đầu: “Hoan nghênh Vu lão.”

Ngưu Đức Vũ vội nói: “Cửa Kim Dương phái vĩnh viễn mở ra cho Vu lão, lão nhân gia đừng khách khí, coi Kim Dương phái là nhà mình.”

Vu Thần Uyên giơ tay với Ngưu Đức Vũ: “Lão phu hơi khát, phiền Ngưu hiền điệt lấy nước đi.”

Ngưu Đức Vũ lẽ nào không hiểu, cúi người lui ra, Vu Thần Uyên định bảo Tô Tiểu Mai, Tôn Lập đã nói: “Đấy là muội tử của mỗ, không cần giấu.”

Vu Thần Uyên do dự rồi nhìn Tô Phượng Trai, đối phương cởi tấm sa ra bước lên hành lễ: “Bắc Ô Hoàn Tô Phượng Trai ra mắt tiên sinh. Phải giấu mặt là đắc dĩ…”

Tôn Lập giật mình: “Các hạ là Bắc Ô Hoàn linh thú giới đệ nhất nhân Tô Phượng Trai?!”

Vu Thần Uyên cười khổ với Tô Tiểu Mai: “Cô nương hiểu lão đầu tử vì sao cẩn thận thế chưa.”

Tô Tiểu Mai nháy mắt cười: “Hai vị đùa bỡn cả Ô Hoàn.”

Nàng ta không ngại gì khiến hai lão nhân ngượng ngùng: “Bất đắc dĩ…”

La Hoàn nói: “Ngươi muốn mở động thiên thế giới, nguyên liệu có càng phong phú càng tốt, hai kẻ này vang danh tại Ô Hoàn linh thú giới, có chúng trọ giúp gom linh thú thì dễ hơn nhiều.”

Tôn Lập nghĩ thấy mình nên ẩn thân phía sau thì hơn.

Gã nói: “Vu lão, Tô lão, tại hạ có việc nhờ hai vị giúp.”

Cả hai nói ngay: “Tiên sinh cứ nói.”

“Mỗ muốn nhờ hai vị mua linh thú noãn, không cần đẳng cấp cao thấy mà càng nhiều chủng loại càng tốt.”

Cả hai ngây ra, Tôn Lập giải thích: “Tại hạ muốn nghiên cứu.”

Cả hai hiểu ra: “Được, đẻ bọn tại hạ.”

Tôn Lập không muốn để người ta làm không công, tìm trong trữ vật không gian, thứ thích hợp cho hai “Thú si” này không nhiều, thú noãn khẳng định không thích hợp, bảo người ta gom giúp thú noãn mà lại đem thú noãn trả công?

Gã lần mò một lúc, lấy ra hai tấm da thú: “Thứ này không dám coi là thù lao, coi như lễ vật, hai vị phải nhận đấy.”

Cả hai định cự tuyệt, nhìn vào thì ngây ra. Những lời khách khí được nuốt lại ngay.

Họ đều là thú si, có những thứ chưa thấy nhưng có nghe nói, trên tấm da này còn sức mạnh dao động của Bá vương long ngạc. Dao động tuy mảnh nhưng cả hai cảm nhận được.

Chết rồi còn để lại dao động thì ít nhất cũng là nhất phẩm linh thú, dao động cỡ này thì phải là thượng cổ di chủng ở đáy sâu Ác hải!

Giá trị của tấm da với Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai không đơn giản là nguyên liệu tốt mà còn hiểu hơn về tập tính của thượng cổ linh thú.

Cai hai không thể cự tuyệt, nguyên nhân chủ yếu vì thế, ham muốn tri thức linh thú của họ hơn tất cả.

“Không thể nào…” Vu Thần Uyên vừa nói vừa đón nhanh, quan sát kỹ.

Tô Phượng Trai khẽ ho: “Nhìn ngươi kìa!”

Vu Thần Uyên ngượng ngùng thu lại, ôm quyền vái Tôn Lập: “Tôn tiên sinh đúng là tri âm!”

Nói thêm một lúc, Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai vội cáo từ, thấy họ vội về nghiên cứu da Bá vương long ngạc, Tôn Lập cười thầm tiễn ra.

Tô Tiểu Mai nheo mắt: “Tôn Lập, ngươi vội đuổi người ta đi là sao?”

Tôn Lập hoang mang: “Hả? Sao hả?”

“Ngươi đnag đợi ai đó, sợ lưỡng vị lão nhân gia cản trở hả?”

Tôn Lập trừng mắt: “Tô Tiểu Mai, cả đời này ngươi cũng không lấy được ai!”

Tô Tiểu Mai nhảy lên, gã cười ha hả chạy về phòng.

Lạ lùng là tối đó Vân Chỉ Nhạn không xuất hiện, Tô Tiểu Mai cũng lo lắng.

Hôm sau, không còn nhiều môn phái ở lại, trừ những tu sĩ có quan hệ tốt cũng nhau đi rèn luyện thì tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều về môn phái.

Bọn Tôn Lập từ sáng sớm đã dọn dẹp quay về.

Họ và Nam Đấu môn có xung đột nên không ai tới tiễn.

Vu Thần Uyên và Tô Phượng Trai tối qua không ngủ, đến giờ còn nghiên cứu, cũng chưa xuất hiện.

Cả ba rời Vạn Thần sơn, trên đường về qua Kha Lan tập, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai đều muốn ăn vịt nướng lão Từ.

Bách niên lão điếm vẫn buôn bát phát đạt, lão Từ rất bận rộn, khách nhân đều biết lão Từ có thể đưa một hài tử đến Nam Đấu môn tu luyện, tiếng chúc mừng không ngớt, lão Từ lão cười tươi như hoa.

Bọn Tôn Lập đang gọi thức ăn, tiểu điếm đã đầy khách, Tô Tiểu Mai nhăn nhó thì một cánh tay giơ cao: “Ở đây!”

Cả ba thấy một người ăn vận nam trang, chiếm cả một cái bàn to, một cái quạt ngà voi đặt trên bàn.

Người đó băng lãnh, không ai dám tới chung bàn, không phải Vân Chỉ Nhạn thì ai?

Tô Tiểu Mai cười hì hì, ngồi xuống, không hề khách khí cầm một cái cánh lên gặm: “Tôn Lập, mau lên?”

Tôn Lập trợn tròng trắng.

Cả ba ngồi lại, Vân Chỉ Nhạn cười nhạt: “Vạn Thần sơn đông người, tại hạ tới đây đợi trước, nghe các vị bảo vịt nướng ở đây ngon nên tại hạ tới hưởng trước.”

Tôn Lập hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Không tệ. Bất quá không bằng tay nghề của Tiểu Mai cô nương.”

Tô Tiểu Mai vui vẻ: “Coi như gặp người có lương tâm, không như ai đó, ăn xong còn vênh mặt chê ta nấu không ngon.”

Tôn Lập sờ mũi, trầm mặc.