Q.9 - Chương 16: Triệt Để Yêu Hóa

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vọng Long rú lên lùi lại: “Ngươi là Quỷ Nhung ma tu!”

“Ha ha!” Thiếu nữ cười vang: “Đúng, thấy là sát nhân, chính thị tác phong của ma tu chính thống.”

Sau lưng Vọng Long rực hồng quang, huyết sắc cổ bi bao kín chín tầng hồng quang đập tới, đập tan quỷ đầu sau cùng, nhưng cũng mất đi bốn lớp hồng quang.

Vọng Long gầm lên: “Ma tu thì ai cũng được quyền giết!”

Thiếu nữ cười: “Lão đạo sĩ gia gia nói không sai, bất quá hiện tại là ta giết người.”

Mũi dùi vung lên, hắc ảnh tầng tầng điệp điệp, bao kín thinh không. Vô số quỷ đầu rú lên thê thảm, Vọng Long cuống quít.

Tôn Lập lướt sát mặt đất, chợt thấy không ổn.

Tuy liên tục có tiếng gào thảm vang lên nhưng với tốc độ của bạch miêu sao có thể trong tích tắc diệt được mấy trăm Ma diễm mị?

Gã không xui lắm, đến lúc này con mèo lười chưa để ý, đã chạy được gần trăm trượng.

Gã lấy làm lạ: Liệt Hỏa cốc không có người, ma tu thiếu nữ sao lại xuất hiện tại đây? Tựa hồ đang đợi bọn gã.

Tố Bão sơn tại Đại Tùy chỉ là môn phái hạng ba, làm gì có chuyện khiến Quỷ Nhung ma tu chú ý? Cả Tố Bão sơn có ai đó liên can đến ma tu thì chỉ gã…

Tôn Lập dự cảm càng lúc càng xấu, tốc độ đã đạt mức cao nhất, thậm chí hận không thể nhanh chóng vượt ngoài nghìn dặm, tránh khỏi tổ hợp quỷ dị kia!

Gã sắp vượt ngoài trăm trượng, trong tất cả thì tốc độ của gã hơn cả, mọi đệ tử khác cách con mèo trắng béo đến bất thường kia không thể ngoài trăm trượng.

Bạch miêu có vẻ không tình nguyện. Vừa béo vừa nhiều lông trắng, đầu nó trông như quả cầu thịt.

Trảo giơ lên, có màu vàng đất, trông như thai ký.

“Ầm!”

Trảo giáng xuống đất, nham thạch cứng đanh dấy lên như vòng sóng đến ngoài trăm trượng.

Ai ở trong phạm vi này đều như rơi vào dịch thể nhầy nhầy, hành động chậm vô cùng!

Vọng Long cũng bị ảnh hưởng, tốc độ chậm hơn một nhịp, quỷ đầu của thiếu nữ xô tới, y gầm vang, thể nội linh nguyên bừng lên, trâm ngọc trên đầu nổ tung, chật vật thoát khỏi chiêu thức của bạch miêu.

Quỷ đầu bỏ tới, Vọng Long cũng cuống quít!

“Yêu pháp!” Sùng Kim gầm vang: “Yêu thú này tu luyện yêu pháp!”

Tôn Lập cố lao ra ngoài, chỉ thiếu chút là thoát được yêu pháp của bạch miêu nhưng thân thể, như bị cả nghìn cánh tay kéo lại, tốc độ chậm gấp trăm lần.

Trong tất cả chỉ có Giang Sĩ Ngọc không bị ảnh hưởng, chạy khỏi phạm vi trăm trượng nhưng ngoái lại thì gã nghiến răng rủa rồi quay lại.

Bạch miêu thi triển chiêu này, há miệng cật lực rồi há miệng, bóng lam đổ vào lưng Tôn Lập!

Giang Sĩ Ngọc gầm lên, cơ nhục vồng cao, y phục nát vụn, y nhún chân, mặt đất lõm thành hố sâu, ở trên không, người to lên mão, da cứng như nham thạch, thậm chí đỏ sậm như dung nham.

Tay gã dày đặc vảy, ngón tay to như lợi trảo giao long, từ trên không mang theo cuồng phong bổ xuống, lao vào bóng lam.

Bạch miêu tựa hồ bị kích thích, co trảo lại, đôi mắt xanh hiếu kỳ lại hưng phấn nhìn Giang Sĩ Ngọc.

Giang Sĩ Ngọc rơi phịch xuống như tảng đá, đập thành hố lớn, rồi mặc kệ bạch miêu, đẩy Tôn Lập văng đi ngoài trượng.

Y tiếp tục lao đi, đầu tiên là kẹp Tô Tiểu Mai và Lý Tử Đình dưới nách, hiện giờ gã cao chín thước, cả hai có phần bé nhỏ so với vai y.

Tiếp tục lao tới, đặt Đông Phương Phù lên vai.

Đến cạnh Chung Lâm thì hơi khó, Chung Lâm hít một hơi, co lại trong Hỏa khôi hồn tinh, Giang Sĩ Ngọc hất mũi chân, cắn lấy lao đi.

Bạch miêu từ đầu đến cuối chỉ nhìn Giang Sĩ Ngọc, mặc cho gã cứu mọi người, cái lưỡi lam nhạt cuốn đi cuốn lại, đệ tử quanh đó thi nhau gào lên ngã xuống.

“Phụt!”

Giang Sĩ Ngọc nhanh chóng lướt khỏi trăm trượng, bóng lam lóe lên, đơn đạo giảng tập Sùng Trọng nhìn lỗ thủng trên ngực, từ từ ngã xuống…

Giang Sĩ Ngọc đặt tất cả xuống, gầm lên vang trời với bạch miêu!

Bạch miêu ngẩn ra, lại phồng mồm, dao động tiêu tan, chỉ còn lại chúng nhân bỏ chạy.

Bạch miêu tựa hồ không định truy sát.

Giang Sĩ Ngọc hung hãn nhìn, trong mắt là đạm kim sắc hỏa diễm.

“Gừ!”

Y lại gầm lên, bạch miêu ngẩn ra, đôi mắt xanh hoang mang, hai con mắt cực lớn, hoang mang cũng hiện rõ rệt.

Giang Sĩ Ngọc cuồn cuộn cơ bắp, cổ như bốc lửa, gầm lên tiếng thứ ba thì bạch miêu chợt lắc lắc người, chật vật quay nửa vòng, quay cặp mông trắng vào y!

Bóng lam ánh lên liên tục, lại có ba đệ tử mất mạng!

Không bị yêu thuật trói buộc, các đệ tử nhanh chóng chạy thoát, bạch miêu có lợi hại nữa cũng không thể giết sạch mấy chục đệ tử.

Giết chóc tàn khốc, máu tóe trên cát khô, thỉnh thoảng có tim người rơi xuống ocnf nảy nảy lên, trông như con chim đỏ rực quái dị.

Cả hai nhìn nhau.

Cự yêu phẫn nộ, phảng phất trên mình bốc lửa.

Bạch miêu uể oải, nhãn thần thoáng nét phức tạp.

“Giang lang -“

Tiếng kêu vang lên, Giang Sĩ Ngọc run người, từ từ ngoái lại.

Lần này là hoàn toàn yêu hóa, từng hàng gai xương nhô lên từ hai tay đến tận vai, nối lại sau cổ, ròi thuận theo xương sốn xuống tận mông.

Cơ nhục như nham thạch, cường tráng cứng đanh, mắt ánh lên bích lục sắc quang mang như yêu thú.

Môi y tím xanh, bốn cái răng nanh đáng sợ thò ra!

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình ngây người nhìn, mắt đầy kinh hãi, lạ lùng xa cách…

Chút xa cách đó đâm sâu vào lòng Giang Sĩ Ngọc, bích lục sắc yêu đồng chứa đầy thống khổ. Con đường này là y chọn, từ lúc uống yêu đơn, tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, y biết sẽ có ngày thế này, chỉ không ngờ sớm thế.

Ngay trước mặt hai nữ nhân y yêu thương nhất.

Đang lúc ngọt ngào sao lại bị đả kích như thế?!

“Gừ.”

Giang Sĩ Ngọc ngả mặt gầm vang, tựa hồ muốn trút hết thống khổ ra, bi sảng và thê lương khiến bạch miêu cũng hơi ngừng lại.

Y dùng cả tay và chân, như dã thú lao lên một vách đá, chui vào rừng đá.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình ngây ra đứng đó, linh hồn như bị rút mất, hoàn toàn quên cả chiến trường nguy hiểm có thể mất mạng này.

Giang Sĩ Ngọc lần trước xuất thủ tại Vọng Sơn biệt viện, da chỉ hơi vàng, thân thể cao lên nhưng so với lần này hoàn toàn yêu hóa thì khác xa, cả hai nhất thời không dễ gì chấp nhận.

Tôn Lập thầm thở dài: trách Đông Phương Phù và Lý Tử Đình? Không.

Yêu tộc từ thượng cổ đã là địch nhân của nhân tộc. Nhân tộc vất vả lắm mới đuổi được yêu tộc khỏi Đại Tùy.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình phản ứng như thế chửng tỏ hình bóng Giang Sĩ Ngọc rất sâu trong lòng cả hai.

Tôn Lập nhấc Đông Phương Phù, Tô Tiểu Mai không cần nhắc, ôm Lý Tử Đình lao đi.

Bạch miêu cuốn đầu lưỡi màu lam, lại một đệ tử mất mạng.

Giang Sĩ Ngọc dốc toàn lực, phá trừ yêu thuật, nhưng các đệ tử không mấy ai thoát.

Ma tu thiếu nữ cười vang như chuông bạc: “Lão đạo sĩ gia gia, xin lỗi.”

Ngọn dùi đen trong tay nàng ta rung lên, quỷ đầu ngập trời nổ tung. Thiếu nữ ném dùi lên hư không niệm chú ngữ thần bí thương mang từ viễn cổ, cái dùi uốn mình như con giun, hắc khí tụ lại, hóa thành quỷ long dài hai mươi trượng!

Quỷ long xuất hiện là hú vang lao lên không.

Tung hoành trên mây mấy vòng rồi mó mới lao bổ xuống.

Cách đầu Vọng Long trăm trượng, quỷ long thò trảo xuống, ô quang dấy lên như long trảo xuyên qua vô số vòng sáng chụp xuống.

Vọng Long giật mình, các loại pháp khí thi nhau ném tới.

Lưu ly bảo thuyền, thanh quang cự phủ, thiết tiên, huyết sắc cổ bi đổ tới, quỷ long lại lấy bất biến ứng vạn biến, mặc cho bao nhiêu pháp khí đổ tới cũng chỉ giơ trảo ra.