Q.14 - Chương 2: Lạnh Nhạt

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập càng khó chịu. Vọng Long tuy cao ngạo, nhưng còn quan tâm đến gã, không ngờ y lại là nội gian!

Chả trách khi Lý Lam Sơn vây công Tố Bão sơn, Vọng Long vẫn bế quan.

Vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn Lập dùng sáu khẩu Thiên môn long pháo phong bế lỗ hổng, đau lòng hỏi Vọng Long: “Vì sao?”

Sắc mặt Vọng Long như khúc gỗ, tựa hồ che giấu gì đó.

“Nơi như Tố Bão sơn thì phải trung thành hả?”

Tôn Lập định phản bác, nhớ đến Vọng Hư thì thấy nói gì cũng không thuyết phục.

Gã thở dài, lắc đầu, không nói gì nữa.

Triệu thúc nhìn hai người, phất tay: “Đi!”

Đoạn dẫn chúng nhân và Huyết ma đỉnh triệt thoái.

Sáu khẩu Thiên môn long pháo là mối phiền hà, người Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ đổ tới, trường huyết chiến này không phải thứ Triệu thúc muốn.

Ma tu rút lui, Tôn Lập thở phào. Tuy có sáu khẩu Thiên môn long pháo, nhưng đối phương là tam đại chân nhân, cộng thêm Vọng Long đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, gã không chắc đấu nổi.

Chung Lâm chợt gọi: “Là Điền Anh Đông……”

Tôn Lập vội xoay người lại, trong phế khư, chúng nhân khiêng Điền Anh Đông và Phùng Trung ra.

Triệu thúc dẫn Vọng Long về chỗ A Tổ, kể lại sơ qua.

A Tổ nhíu mày: “Tôn Lập? Không phải y chạy rồi sao, hà cớ xuất hiện tại đây, sáu khẩu đại hình Thiên môn long pháo?”

Ma kỵ sinh đôi nóng bừng mặt mày, như bị ai đó bạt tai.

Không ai đáp, A Tổ cũng chỉ thuận miệng nói ra nên không để ý, mà nhìn Vọng Long, thành khẩn nói: “Vất vả rồi.”

Vọng Long ôm quyền nhưng không quỳ: “Đa tạ tiểu vương gia thể tuất!”

A Tổ gật đầu: “Việc này không thể trách ngươi, tiếc rằng vốn là công lớn lại mất đi.”

Vọng Long không nói gì.

A Tổ thấy hết thú vị, chuyển chủ đề: “Đơn dược thế nào?”

Vọng Long nói: “Vốn tiến triển thuận lợi. Có một đệ tử chủ động vào tiểu viện năm xưa tiểu nhân ở, y là loại ngu xuẩn chỉ mong có được sức mạnh, cho thuốc vào là y không hề do dự sử dụng, đỡ cho chúng ta phải tìm người thử thuốc. Chỉ tiếc sau đó Sùng Ngọc bị giết, còn lại mình thuộc hạ nên có nhiều việc không tiện lắm.”

Y lấy ra một mảnh ngọc: “Đây là ghi chép.”

A Tổ gật đầu, một thân binh đón lấy đưa tới.

A Tổ liếc qua, gật đầu: “Được, người đâu, ghi công cho Vọng Long!”

Vọng Long ôm quyền: “Đa tạ tiểu vương gia.”

A Tổ cười có phần cổ quái: “Không biết ngày mai Kim Phong Tế Vũ lâu phái Tôn Lập trấn thủ phương vị nào, Vọng Long chi bằng ngày mai ngươi chủ công Tôn Lập?”

Mặt Vọng Long hơi đỏ lên, một chốc sau, ôm quyền nói: “Tiểu vương gia thứ tội, Vọng Long không thể!”

Triệu thúc nổi giận, chân nhân lão tổ bột phát khí thế, hất Vọng Long văng đi mấy chục trượng.

Vọng Long không nén được, máu bầm hộc ra.

“Hừ! Vọng Long, đừng quên ngươi hiện nay thế nào! Tiểu vương gia dặn dò mà ngươi dám mặc cả hả!”

A Tổ thản nhiên: “Thế đi.”

Y quay đi: “Thu binh, hôm nay hết hi vọng, bất tất lãng phí linh thạch.”

A Tổ đi, bọn Triệu thúc đi theo, thoáng sau đỉnh núi chỉ còn lại mình Vọng Long, y xoay mình ngồi lên tảng đá, thở ra hoang mang: đến giờ thì không biết năm xưa chọn đúng hay sai.

Theo ma tu, tựa hồ là việc đại nghịch bất đạo nhưng ở Tố Bão sơn, Vọng Hư một tay che trời, môn phái lại thuộc thất đại phái, dù Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không dám tiếp nhận y, còn lựa chọn nào khác?

“Ai…”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, người Kim Phong Tế Vũ lâu đi tới.

“Sao hả? Sao lại thế này? Các ngươi là ai? Vọng Long sư thúc đâu?”

Đệ tử đứng đầu còn lãnh tĩnh, thấy một toán người lạ mà không động thủ ngay, nhưng hỏi liền một tràng.

Sùng Dần ôm quyền: “Đệ tử Tố Bão sơn Sùng Dần, xin hỏi tôn hiệu của sư huynh?”

“Sùng Dần?” Đệ tử đó thoáng nghĩ: “À, có chút ấn tượng. Các vị nhận được truyền tấn ngọc phù nên tới?” Y xòe tay: “Xin lỗi, đang lúc nhạy cảm nên xin lấy ngọc bài ra.”

Bọn Sùng Dần lấy ngọc bài Tố Bão sơn ra, đệ tử đó xác nhận đoạn dẫn họ vào sơn môn.

Còn ở lỗ hổng xảy ra chuyện gì thì đấy là việc của thỉnh sư môn trưởng bối.

Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cố ý vây bọn Tôn Lập vào, Tôn Lập thản nhiên: đang lúc giao chiến, không trách được họ.

Không lâu sau, Từ Doanh Hầu dẫn đệ tử tinh anh tới phòng ngừa ma tu đánh lén.

Đấy là huyền diệu của hộ sơn đại trận Kim Phong Tế Vũ lâu – bị thủng một góc nhưng những phần khác còn nguyên, nếu là của môn phái tầm thường thì đã sụp đổ.

Đệ tử đó dẫn bọn Tôn Lập đến trước một thạch lâu, vào bẩm báo rồi dẫn họ vào.

Trong đại sảnh có treo mấy bức tự họa khá cổ, không có cửa sổ, ban ngày mà vẫn phải thắp nến.

Một bức tự họa vẽ Tuế Hàn tam hữu, bút lực cổ kính, Tôn Lập nhìn kỹ, La Hoàn kinh ngạc: “À…”

Một đạo bào lão giả đội mũ cao ngồi chính giữa.

“Đấy là Chiêm Hưng Hiền lão tổ, mọi sự vụ đối ngoại đều do Chiêm lão tổ phụ trách.”

Sùng Dần, Sùng Bá dẫn chúng nhân vái: “Xin chào Chiêm lão tổ.”

Chiêm Hưng Hiền nhìn chúng nhân, không bảo đứng dậy: “Thật ra là chuyện gì.”

Tôn Lập thoáng thấy không ổn – vị Chiêm lão tổ này rất khó gần.

Sùng Dần không dám có ý kiến, kể lại tường tận.

Chiêm Hưng Hiền nghe xong, nghi hoặc nhìn đi nhìn lại, tinh quang sáng rực, tựa hồ muốn nhìn thấu triệt.

“Tình cờ thế hả? Vọng Long là người Tố Bão sơn, câu kết với ma tu mở hộ sơn đại trận, lại bị các ngươi phá hỏng? Hắc hắc, các ngươi là ân nhân cứu mệnh của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Sùng Dần nghe ra không ổn, vội cúi đầu: “Không dám! Vọng Long là môn đồ Tố Bão sơn, phạm tội lỗi như thế, bọn tại hạ đẩy lùi cũng chỉ là bù đắp phần nào, đâu dám kể công.”

Sắc mặt Chiêm Hưng Hiền sầm xuống, phất tay: “Đưa vào Cư Lãnh viện, không có lệnh của bản tọa thì không cho chúng rời khỏi nửa bước!”

Chúng nhân cả kinh, Sùng Bá hỏi: “Lão tổ có ý gì? Vọng Long phản loạn tuyệt đối không liên can đến bọn tại hạ, vì sao phải giám thị bọn tại hạ?”

Chiêm Hưng Hiền cười gằn: “Hừ, việc này đán ngghi lắm, trước khi điều tra rõ ràng thì các ngươi nên ở trong Cư Lãnh viện, không thì đừng trách bản tọa vô tình!”

Sùng Dần bất lực: “Lão tổ, bọn tại hạ chỉ tình cờ. Hiện tại ma tu đại binh đang vây ráp, cần dùng người, bọn tại hạ có thể xông ra giết địch……”

“Với các ngươi?” Chiêm Hưng Hiền khinh miệt: “Kim Phong Tế Vũ lâu không thiếu mấy tiểu nhân vật Đạo nhân cảnh!”

Y phất tay, chúng nhân chỉ thấy trời xoay đất chuyển, ra ngoài lầu, mấy đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cực kỳ khách khí, ôm quyền: “Sư huynh, xin lỗi, mời!”

Chúng đệ tử phẫn nộ, Giang Sĩ Ngọc hậm hực: “Không đi! Thế là sao? Tố Bão sơn bị hủy ròi, Vọng Long làm gì thì liên can gì đến bọn ta tố? Không có bọn ta thì Kim Phong Tế Vũ lâu hiện không còn tồn tại!”

Tô Tiểu Mai cũng tức giận: “Giảng tập, đi thôi, nơi này không hoan nghênh chúng ta. Trước kia chúng ta cũng sống ổn, lẽ nào rời Kim Phong Tế Vũ lâu thì không sống nổi?”

Các đệ tử xôn xào, Sùng Bá điên tiết, không nói gì.

Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đều ngượng ngùng, cùng thấy Chiêm lão tổ quá đáng, dù hoài nghi thì ngầm theo dõi là xong, không cần phải giam lỏng thế này?

Tôn Lập chợt lên tiếng: “Các vị đừng ồn.”

Sùng Dần nhìn y: “Tôn Lập, thế nào hả?”

Tôn Lập nói: “Đến Cư Lãnh viện đã, xem các vị tiền bối Kim Phong Tế Vũ lâu tính toán thế nào.”

“Ở lại?” Tô Tiểu Mai bĩu môi, thoáng nghĩ rồi nghe lời Tôn Lập.

Chúng nhân miễn cưỡng gật đầu: “Được.”

Các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu thở phào: “Sư huynh môn, xin theo tại hạ.”

Long hấp thủy, ngao thôn thiên.

Trong một gian phòng trên tòa lầu đất của Kim Phong Tế Vũ lâu bày toàn sách, ở giữa là đại sảnh rộng rãi.

Mấy cái ghế thái sư bày sóng đôi, có năm trong sáu vị chân nhân lão tổ.

Có một vị đang trấn thủ tại lỗ hổng trận pháp, sợ ma tu đột nhiên tập kích.

Bất quá không phải Từ Doanh Hầu mà là lão tổ khác.

Sắc mặt Lục Khiêm Vĩnh rất khó coi, không hề khách khí: “Chiêm Hưng Hiền, ngươi định cái gì hả? Vì sao giam người Tố Bão sơn lại? Người ta từ xa đến đây, còn cứu nguy chúng ta, ngươi lại giam vào là sao!”

Chiêm Hưng Hiền hầm hừ: “Hừ, người Tố Bão sơn mở hộ sơn đại trận chuẩn bị nghênh tiếp ma tu, lại người Tố Bão sơn hóa giải. Lục Khiêm Vĩnh, ngươi không thấy có vấn đề?”