Q.14 - Chương 12: Trận Trung Đại Chiến (Hạ)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Khiêm Vĩnh lo lắng: “Đi mau!” Đoạn lao ra.

Lúc đó không ai quan tâm đến cá cược nữa, Tôn Lập chủ trì đại trận diệt được tám mươi hai Huyết ma đỉnh ma kỵ đã là chiến tích huy hoàng rồi, dù chân nhân lão tổ, toàn lực xuất thủ, cũng không ai dám chắc hạ được ngần ấy ma kỵ.

Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, vốn chỉ kém hơn Chân nhân cảnh siêu cấp cường giả, một Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng tu sĩ dù thế nào cũng không thể với trận pháp mà đấu nổi.

Lạc Vân Bằng giật mình, Lục Khiêm Vĩnh nói đúng thì Tôn Lập chết ở đây, xui xẻo đầu tiền là Kim Phong Tế Vũ lâu rồi mới tới Thần Hoang đạo.

Triệu Thục Nhã hiện tại có thể không làm gì được Kim Phong Tế Vũ lâu và Thần Hoang đạo nhưng khi về Thiên vực…

Lạc Vân Bằng không dám nghĩ tiếp, các chân nhân lão tổ vội xông ra, nhưng cả trăm đạo linh quang đã giáng xuống, bọn Lạc Vân Bằng thầm kêu khổ, Tôn Lập e không chống nổi một đạo, ngần ấy thì thi thể cũng hóa thành tro…

Mặc cho mọi đòn tấn công, hơi sương trong trận pháp lại lan tỏa.

Lạc Vân Bằng ngẩn người: “Chà!”

Tôn Lập chặn được, tuy không rõ gã chặn bằng cách nào nhưng gã rõ ràng vẫn sống nhăn!

Các chân nhân lão tổ cũng há hốc miệng: “Y thật sự chỉ Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng?”

Họ đều biết cảnh giới của gã, vì thế lại càng kinh ngạc.

Phú nhân vương thở phào, trận pháp vẫn vận chuyển, chứng tỏ có người đang chủ trì, y cũng cả kinh: cả trăm ma tu cùng xuất thủ, Tôn Lập chống nổi bằng cách nào?

Từ góc độ nào cũng khó tin!

Y trầm ngâm rồi dặn: “Chân nhân trở lên không được xuất thủ.”

“Nghĩa phụ…” A Tổ cả kinh.

Người hầu sau lưng Phú nhân vương dừng lại, y phất tay, người hầu lùi nhanh, truyền lệnh cho thập lục vị chân nhân lão tổ.

A Tổ nhìn Phú nhân vương, Phú nhân vương cực kỳ bình tĩnh. A Tổ vô cũng đành.

“Nghĩa phụ, Tôn Lập bày ra đại trận quỷ dị, ước thúc chân nhân lão tổ xuất thủ coi như để cả trăm bộ hạ mất mạng.”

Phú nhân vương nhíu mày: “Ta tính rồi, dù toàn bộ bốn trăm người cộng lại cũng không đáng tiền như Tôn Lập.”

Y nói nhẹ tênh, A Tổ há hốc miệng: “Nghĩa phụ…”

Phú nhân vương nhướng mày: “Mua bán thứ gì, ta chưa từng lầm.”

A Tổ biết lão nhân gia nổi cơn nên ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng lại không cho là thế: lão nhân gia muốn chứ người ta đời nào quy thuận.

Hơi sương dâng lên che kín đại trận.

Dưới đất, ba mươi sáu nét khắc trận pháp đứt gãy dưới Vị Thủy hà nhưng đã hút cực nhiều thủy chi lực!

Nét khắc trận pháp nhhanh chóng ngưng kết, biến thành lam sắc quang ti nhỏ như sợi tóc, thủy chi lực hóa thành những hạt sáng xanh bay ra.

Quang ti thuận theo trận pháp thu lại nhanh chóng, đến ngoài sáu viên bảo châu thì uốn khúc ngưng thành thần văn vô cùng thâm ảo.

Là tên của một thần minh!

Trong đại trận, Tôn Lập lầm rầm, ngón tay vẽ nhanh phù hiệu kỳ dị, phù hiệu ấn lên bảo châu.

“Vù, vù, vù…”

Sáu viên quang châu vút lên, ánh sáng trên không mờ đi.

Phú nhân vương nhíu mày: “À -“

A Tổ cảm giác thấy sức mạnh tựa hồ không thuộc về thế giới này từ từ hiện lên, khiến người ta sợ hãi nhưng không ngăn được.

Y biến sắc: “Nghĩa phụ, đấy là sức mạnh gì…”

“Ầm, ầm, ầm…”

Phú nhân vương chưa kịp đáp, tiếng sấm lại vang vọng, không gian bị xé ra, uy năng đại nhật bị ép xuống mức thấp nhất.

Từng kim giáp thiên thần đi ra, uy phong lẫm lẫm, khiến người ta muốn quỳ lạy!

Tôn Lập thở phào, mệt nhoài lăn ra.

Thất cực thiên quỹ trận uy lực toàn khai!

Ngân giao lục bảo là trận pháp hạch tâm, Thiên thần bảo lục nối với thượng giới!

Sáu quang cầu gọi xuống sáu thiên thần. Đều mạnh hơn tam đại thần tướng mà Tôn Lập gọi lúc giết Tô Ngọc Đạo nhiều.

Lục đại thiên thần giáng lâm, ném bảo vật vào đại trận.

“Oành!”

Quang vân xung thiên, mặt đất rực quang mang liên hoa, từng tầng sóng khí như lưỡi dao quét tung đất đá. Vô thượng đại uy năng hủy diệt tất cả!

Thất cực thiên quỹ trận tơi tả, Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả hứng chịu tuyệt đại bộ phận lực tấn công, tức thì tan xương.

Lục đại thiên thần hóa thành ánh sáng tan đi, nhưng chấn động còn mãi.

Song phương đều lặng ngắt, không dám tin vào mắt mình, Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng chỉ với một trận pháp mà giết được tám mươi hai ma kỵ chi hậu, rồi lại giết một vị Hiền nhân cảnh đệ thất trọng siêu cấp cường giả!

Cả tu chân giới chừng từng xảy ra kỳ tích như thế?

Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, các môn nhân tuy cảm kích Tôn Lập nhưng không cho là gã thắng được lần cá cược với Chiêm Hưng Hiền này, vì như thế là hoàn toàn phá vỡ quy tắc!

Nhưng việc đó xảy ra ngay trước mắt! Tôn Lập thật sự làm được!

Ma tu lặng ngắt, hồi lâu mới có người hỏi: “Không phải là thật chứ?”

Năm tu sĩ ở gần Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả, từ Hiền nhân cảnh đệ tam trọng đến đệ ngũ trọng đều thổ huyết mất mạng.

Xa hơn còn mấy chục ma tu thụ thương.

Cả trăm ma tu lạnh mình sau đòn kinh thiên đó, không còn đấu chí, mặc kệ mệnh lệnh mà rút về.

Hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu lóe quang mang, Lục Khiêm Vĩnh dẫn năm chân nhân lão tổ, cả Lạc Vân Bằng cùng xuất hiện. Tôn Lập cười lạnh, thu trữ vật giới chỉ của ma tu dưới đất lên rồi đợi.

Quả nhiên bọn Lạc Vân Bằng lao tới: “Vất vả quá!” Đoạn đưa gã vào sơn môn.

Phú nhân vương từ lúc cửu đại thiên thần đầu ảnh xuất hiện thì cứ nhíu mày. A Tổ phẫn nộ vô cùng, nắm chặt tay định hạ lệnh toàn quân xuất kích, nhưng bị một bàn tay mập ú khẽ nắm lại, tức thì y không nói gì được, trơ mắt nhìn bọn Lạc Vân Bằng cứu Tôn Lập về.

Phú nhân vương nhạt giọng: “Thu binh.”

Mệnh lệnh ban xuống, thập lục vị chân nhân lão tổ cũng kinh ngạc, trận pháp của Tôn Lập lợi hại, nhưng họ nhận ra chỉ tối đa đối phó được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng. Chỉ cần một vị chân nhân lão tổ xuất thủ, Tôn Lập chết chắc, vì sao lại thu binh?

Phú nhân vương hạ lệnh, không ai dám cãi, ma tu đại quân từ từ rút đi.

Về đến doanh trại y mới buông A Tổ. A Tổ nổi giận: “Cha, vì sao hả?”

Phú nhân vương không nối giận, y thu dưỡng A Tổ hai mươi năm, tình cảm thâm hậu. Y chỉ hân thưởng Tôn Lập, gã có giá trị hơn thì cũng không thể so được với A Tổ. Vì y và A Tổ là “phụ tử”.

“Có những bí mật, hiện tại chưa thích hợp cho con biết, khi con đạt Hiền nhân cảnh đệ thất trọng… không, ít nhất cũng Chân nhân cảnh đệ tam trọng, cha mới tiết lộ được.”

A Tổ nghĩ ra: “Là sức mạnh không thuộc về thế giới này?”

Phú nhân vương không đáp: “Tạm thời con đừng nghĩ tới việc này, nghĩ phụ chỉ muốn tốt cho con…”

Chợt một người hầu đi vào khẩn trương nói: “Lão gia, phía tây cấp báo!”

Phú nhân vương đón lấy ngọc phù, bình tĩnh như không nhưng lại bảo A Tổ: “Cha phải về đã, Thiên La quốc lại gây hấn.”

A Tổ biến sắc: “Nghĩa phụ cẩn thận!”

Tôn Lập được đón về Kim Phong Tế Vũ lâu, Lạc Vân Bằng cười tươi như gió xuân: “Ha ha, Tôn Lập, lần này lại lập công lớn, muốn được thưởng gì?”

Các chân nhân lão tổ đều mỉm cười: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!”

“Là may mắn của Đại Tùy tu chân giới.”

“Chúng ta ở tuổi đó kém xa Tôn Lập…”

Tôn Lập không hiểu chuyện gì xảy ra?

Lục Khiêm Vĩnh cười khổ, không thể nói rõ.

“Tôn Lập, không cần giữ gìn, trước đây là hiểm lẩm. Bất quá tiểu hữu yên tâm, từ rày sẽ không thế nữa, tiểu hữu và sư huynh đệ đều là minh hữu của Kim Phong Tế Vũ lâu! Công lao lớn thế này thì thường gì nhỉ?”

Có lợi không giành không phải phong cách của Tôn Lập.

Gã trầm ngâm rồi nói: “Lâu chủ chân thành như vậy, mỗ không khách khí.”

Tôn Lập thản nhiên lấy ra một danh sách gồm nhiều nguyên liệu nhị phẩm, nhất phẩm trân quý. Gã không hề lo lắng rằng Kim Phong Tế Vũ lâu không có, trước đó gia tài của Vọng Hư khiến gã cả kinh, Tố Bão sơn kém Kim Phong Tế Vũ lâu xa lắc, Kim Phong Tế Vũ lâu tất giàu có khó tưởng tượng nổi.