Q.13 - Chương 3: Chia Chác Chiến Lợi Phẩm (Hạ)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Sùng Bá.” Sùng Dần lại gọi, y vẫ bất động, sắc mặt càng khó coi.

Ai nấy nhìn nhay, không hiểu giáo tập các hạ ra sao.

Sùng Dần buồn bã cười: “Không sao, y giận ta thôi.”

Sùng Dần ra hiệu, Tôn Lập bước lên chỉ vào Sùng Bá mắng: “Giáo tập muốn tuẫn đạo cũng phải xem đạo gì đã chứ, hi sinh để yểm hộ cho hạng người như Vọng Hư thì không phải ngốc mà đầu óc có vấn đề. Sùng Dần giảng tập nói đúng, chết thế đúng là ngu xuẩn!”

La Hoàn và Võ Diệu khen: “Hay! Không thẹn là đệ tử của bọn ta, được ba thành chân truyền mắng người rồi. Tu luyện mà ngươi có ngộ tính như thế thì tốt quá!”

Tôn Lập: “Lần tới chúng ta không chỉ khen, chi bằng lúc cuối cho thêm phần khiến người ta tiếc nuối?”

“Ngươi nghĩ thế nên chỉ được ba thành chân truyền của bọn ta.”

Chúng nhân ngạc nhiên nhìn Tôn Lập, Tôn Lập nhìn Sùng Dần: “Ý giảng tập không phải là dùng lời mắng nặng?”

Sùng Dần đau lòng: “Ta thử khuyên xem, y vốn khó tiếp nhận, lại bị mắng thế… tiểu tử ngươi nên coi qua đã chứ.”

Tôn Lập quay lại, chợt ngẩng lên thấy mắt Sùng Bá nhìn mình như phun lửa.

Tôn Lập rụt cổ: “Không phải đệ tử không để giáo tập tuẫn đạo, ai đánh ngất lúc đó thì cứ tìm người ấy.”

Sùng Dần: “…”

Chúng nhân nhìn Tôn Lập với vẻ khinh miệt.

Sùng Dần cay đắng: “Ngươi oán ta hận ta cũng được nhưng để ngươi chết như thế, ta không cam lòng!”

Sùng Bá phồng mang trợn má, cố mấy lần mới nghiến răng nói: “Ta không nghĩ nhiều thế, ta chỉ biết Tố Bão sơn thực hiện được lời đã hứa với ta, còn lời ta hứa với Tố Bão sơn thì chưa được thực hiện!”

Tôn Lập không nhịn được: “Đúng là ngu trung…”

Lần này, Sùng Bá không trừng mắt mà im lặng.

Tôn Lập lắc đầu. Cạnh đó, hai chiến xa thủng lỗ chỗ, là hậu quả của Bách điểu kiếm hạp.

Bốn phù bảo nỗ tiễn đã tổn hủy, uy lực của nó chủ yếu là mũi tên. Tô Tiểu Mai hào hứng lên kiểm tra rồi nhăn nhó quay về.

Chiến xa này khép kín như mai rùa, nàng ta không tìm được chỗ nào để tháo ra.

“Tháo ra kiểu gì đây? Chắc trong đó có không ít linh thạch để điều khiển?” Tô tiểu muội hỏi.

Tôn Lập bò lên, Võ Diệu đã chỉ rõ, Tô Tiểu Mai ở dưới thấy gã thuận lợi gỡ chiến xa ra thì hỏi Giang Sĩ Ngọc: “Có gì mà y không biết không?”

Giang Sĩ Ngọc bĩu môi: “Ta chưa phát hiện…”

Tôn Lập không lãng phí những gì chiến xa dỡ ra, cho vào trữ vật không gian. Gã không thiếu trữ vật giới chỉ.

Thứ này khi có thời gian, tế luyện xong là đem cho đại đỉnh nuốt.

Bọn Tô Tiểu Mai há hốc miệng nhìn Tôn Lập dỡ ra thành từng mảnh, lộ ra trận pháp hạch tâm và Thiên môn long pháo đã được đơn giản hóa.

Trận pháp hạch tâm nhỏ hơn ba khối Tôn Lập lấy được, chắc mỗi lần hành động đều thay đổi, gã kiểm tra rồi tiếc rẻ: “Khối trận pháp hạch tâm này sắp hết năng lượng, cùng lắm đủ cho Thiên môn long pháo bắn mười lần.”

Chúng nhân ngây ra nhìn, Tôn Lập mới ra ra chưa giải thích “trận pháp hạch tâm” là gì.

Gã gật đầu: “À, ta quên mất, trận pháp hạch tâm là…”

“Dừng!” Giang Sĩ Ngọc giơ tay: “Không cần nói, ta không muốn bị đả kích nữa.”

Bọn Tô Tiểu Mai tán đồng: “Đúng!”

Tôn Lập cũng cười, không nói mà đi dỡ chiến xa khác.

Thu hoạch lớn nhất từ chiến xa là hai khẩu Thiên môn long pháo đơn giản hóa, bọn Tôn Lập cảnh giới quá thấp, cường giả duy nhất là Chung Mộc Hà không biết có tỉnh lại nổi không, hai cỗ pháp này quả thật “kịp lúc”, khiến chiến lực cả nhóm tăng cao.

Tôn Lập kiểm tra, hơi bất ngờ phát hiện rằng đòn của Bách điểu kiếm hạp khiến hai cỗ Thiên môn long pháo thương tổn không ít.

Gã nhức óc: “Võ tổ, có chữa được không?”

Võ Diệu định lên tiếng, gã hiểu ngay ra sai lầm, nói trước: “Tiểu tử biết là với lão nhân gia thì không thành vấn đề, chủ yếu là tiểu tử.”

La Hoàn hào hứng: “Thế nào, tiểu tử này có phải càng lúc càng giảo hoạt?”

Võ Diệu đáp: “Đúng!”

“Ha ha ha!” Tôn Lập đắc ý.

Gã bảo bọn Tô Tiểu Mai: “Các ngươi đợi chút, hai cỗ Thiên môn long pháo này cần sửa lại, không thì không thể sử dụng.”

Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc nhìn nhau, Giang Sĩ Ngọc ấm ức: “Vẫn không thoát bị đả kích…”

Họ không biết cả trận pháp hạch tâm, chưa từng nghe đến Thiên môn long pháo mà Tôn Lập lại dễ dàng sửa được!

Đông Phương Phù nói: “Muội thấy thế cũng tốt, Lập ca xử lý hộ hết là xong.”

Tô Tiểu Mai ôm Đông Phương Phù: “Chà, để A Phù nói ra câu này là đúng nhất!”

Giang Sĩ Ngọc thầm lắc đầu, lẩm bẩm: “Nữ nhân vô tri…” nhưng không dám để họ nghe thấy.

Tôn Lập cho hai cỗ Thiên môn long pháo vào rừng để chữa, thật ra phiền hơn dự tính, vì chúng và chiến xa dùng chung trận pháp hạch tâm.

Để cho trận pháp hạch tâm đã cải tạo vào thân pháo, gã phải phí công thêm.

Tu bổ Thiên môn long pháo mất chẵn một ngày.

Xong xuôi, Tôn Lập bở hơi tai.

Gã kéo hai khẩu Thiên môn long pháo ra: “Một khẩu cho Sùng Bá giáo tập, ai dùng khẩu còn lại?”

Thể tích Thiên môn long pháo không nhỏ, Sùng Bá đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Không ai đáp, Chung Lâm chợt kêu lên: “Thúc công! Thúc công đừng bỏ lại điệt tốt, thúc công, ô ô ô, thúc công…”

Chúng nhân vây lại, Chung Mộc Hà nằm đó yên bình, không còn khí tức.

Chung Lâm phục xuống y mà khóc, ai nấy đều đau lòng, Tôn Lập lau mặt, thật ra có nhiều việc là thế, dốc hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được.

“Khụ khụ…” Giọng nói quen thuộc của Chung Mộc Hà vang lên: “Được rồi, ta tỉnh rồi, đến đây, ta không tỉnh chắc con sẽ nói những lời kiểu đã đáp ứng với gia gia là chăm lo cho con cả đời hả…”

Chung Lâm hớn hở: “Thúc công sống lại rồi! Ha ha ha! Hay quá, hay quá!”

Chung Mộc Hà mười phần hư nhược, khẽ cười: “Hiểm thật, suýt chết rồi.” Y nhìn chúng nhân, mỉm cười hiền hòa: “Lại quay về, hay thật.”

Ai nấy thở phào.

Tôn Lập đưa khẩu Thiên môn long pháo tới: “Lão tổ, khẩu này để lão tổ sử dụng.”

Chung Mộc Hà thoáng nghĩ: “Cũng tốt.”

Tôn Lập đã có Bách điểu kiếm hạp, xác thực không cần, vào tay Chung Mộc Hà mới phát huy uy lực mạnh nhất.

Chung Mộc Hà còn hư nhược, nhìn Giang Sĩ Ngọc nhưng không nói gì, lấy linh đơn ra uống rồi đả tọa liệu thương.

Bọn Tôn Lập vây lại, Chung Lâm hết buồn rầu, chợt định quỳ lạy Tôn Lập.

Chúng nhân đỡ y lại: “Đã biết ngươi sẽ khách khí thế mà.”

Chung Lâm nghẹn ngào: “Không phải khách khí, ơn lớn như thế sao lại không vái?”

Tôn Lập cảm thán: “Chúng ta chung hoạn nạn, nói thế không phải xa lạ lắm sao?”

Tô Tiểu Mai cười cười: “Được rồi, mau xem trữ vật giới chỉ của ma tu còn gì, chúng ta giờ mạt rệp rồi.”

Liệu thương xong, linh thạch và linh đơn tiêu hao gần hết.

Tất cả tụ lại mở mọi trữ vật giới chỉ.

Cũng may không phải thất vọng, Huyết ma đỉnh là tinh duệ, đệ tam đội lại là tinh duệ của tinh duệ, linh đơn và linh thạch không ít, tất cả chia nhau.

Ba canh giờ sau, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà dứt nhập định, sắc mặt hơi hồng hào hơn, Chung Lâm vẫn đợi: “Thúc công, đỡ hơn chưa?”

Chung Mộc Hà trừng mắt: “Hỏi cứ như ta là bệnh nhân yếu ớt không bằng!”

Chung Lâm cười hắc hắc: “Thúc công giận được, tức là không sao.”

Chung Mộc Hà nhìn Tôn Lập, vẫy tay: “Tôn Lập, qua đây.”

Tôn Lập bước lên: “Lão tổ.”

Chung Mộc Hà chỉnh lại nghi dung, nhìn về Tố Bão sơn vòng tay vái sát đất: “Đệ tử bất hiếu đời thứ hai mươi của chín Tố Bão phái Chung Mộc Hà, tạ tội với liệt tổ liệt tông…”

Đoạn khóc không thành tiếng.

Nhất thời chúng nhân đều đau đớn, quỳ xuống khóc, dù Tố Bão sơn không phải môn phái ai nấy hòa thuận, trưởng bối chăm lo nhưng vẫn là có chỗ mà về, không như bây giờ, hoàn toàn lang bạt.

Chung Mộc Hà khóc rồi đứng dậy, móc từ ngực áo ra một vật, giơ lên bảo Tôn Lập: “Đệ tử đời thứ ba mươi mốt Tố Bão phái Tôn Lập…”