Q.13 - Chương 4: Tam Túc Kim Ô Đỉnh

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chung Mộc Hà chợt khí thế xìu đi: “Không cần trịnh trọng như thế, như thể truyền cho ngươi bảo vật quý lắm. Tố Bão sơn không còn, vật này cũng vô dụng.”

Y thở dài, nhưng vẫn đưa cho Tôn Lập.

“Nếu chết rồi, thứ này phải truyền lại, chỉ cần nó còn là Tố Bão sơn còn hi vọng phục hưng.”

Tôn Lập không dám chậm chễ, giơ lên: “Đệ tử đời thứ ba mươi một Tôn Lập xin nhận!”

Gã cầm lên, thì ra là một cái đỉnh đồng nhỏ bị phong ấn trong tinh thạch lăng trụ.

Tinh thạch lăng trụ này gã thấy tại Thần binh lâm, là một kiểu trận pháp phong ấn nhưng nhỏ hơn.

Đỉnh đồng mười phần kỳ quái, đúc thành hình Tam túc kim ô, ba cái chân chin là ba chân đỉnh, đầu chim là nắp.

Tiểu đỉnh tuy không lớn nhưng dày đặc linh văn, nhìn vào là hoa mắt, công lực không kịp vận lên!

Chung Mộc Hà cảm khái: “Các ngươi không biết đó thôi, đây mới là gốc của Tố Bão sơn, tất thảy công pháp đều từ Tam túc kim ô đỉnh này, chỉ tiếc là linh văn trên đó quá thâm ảo, lịch đại tổ sư chỉ hiểu được không đầy một phần mười, chỉ thế mà đủ cho bản phái lọt vào Đại Tùy thất đại phái…”

Lúc này khoác lác có vẻ không hợp thời, Chung Mộc Hà nói được một nửa thì ngừng, cay đắng tiếp lời: “Tôn Lập nhận lấy, dù thế nào cũng phải truyền thừa đạo thống của Tố Bão sơn.”

“Đệ tử tuân mệnh.”

Chung Mộc Hà dần khôi phục khí độ lão tổ, nhạt giọng: “Nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi xuất phát.”

Chúng nhân nhìn nhau, Sùng Dần vòng tay: “Lão tổ, chúng ta nên đi đâu?”

Chung Mộc Hà trầm ngâm: “Không thể đến Kim Phong Tế Vũ lâu, ở đó tuy đông Đại Tùy tu sĩ, nhưng là mục tiêu chủ yếu của ma tu… Ai có chỗ nào đi? Cứ nói đi.”

Chúng nhân lắc đầu. Họ chỉ là đệ tử cấp thấp, thậm chí không được rời núi thì lấy đâu ra chỗ đi?

Chung Mộc Hà nói: “Năm xưa ta phát hiện ở bờ nam Ác hải có một thượng cổ động phủ, có thể tạm thời dung thân. Quỷ Nhung ma tu nhất thời sẽ không tìm tới đó, chúng ta cứ dưỡng thương rồi tính.”

“Đệ tử tuân mệnh.”

Tố Bão sơn chúng nhân xuất phát thì cách phía bắc không xa có bốn hỏa cầu lớn xếp thành hình thoi, mang theo tiếng sấm ầm ầm lao đi trên không.

Trong mỗi hỏa cầu đều có một tu sĩ.

Người đi đầu mặc áo giáp như máu, da đen ngăm, mái tóc tung bay trong gió, mắt ánh lên kim quang.

Lưng y đeo một cái hộp sắt dài trượng hai, dán chín đạo phong ấn linh phù! Không biết trong đó đựng gì mà người sử dụng phải e dè như vậy.

Giữa hai hỏa cầu là một cặp sinh đôi.

Dung mạo và trang bị của cả hai gần như nhau, ma kỵ cũng là linh thú cao cấp đầu sư tử chân trâu rực lửa, cũng mặc áo giúp đầy gai, hung hãn vô cùng.

Cả hai ăn vận tiện lợi, chỉ là bạch sắc chiến bào nhưng thân thể không kém gì ma kỵ đang cưỡi.

Càng lạ là ma kỵ bên trái thì tròng mắt trái không có con ngươi, ma kỵ bên phải thì có mắt, hai người đều chỉ có một mắt là bình thường.

Trong hỏa cầu sau cùng, người đó tầm thước, trông giống người nhất, đang rảo bước chạy, tựa hồ chỉ thế mới không bị ba người đằng trước cắt đuôi nhưng mỗi bước đều có dấu chân lửa hình thành, hòa vào hỏa cầu.

Lưng y có một cây trường cung đen, không có gì nổi bật.

Không hiểu họ thi triển pháp thuật gì, tựa hồ nắm rõ hướng bọn Tôn Lập bỏ chạy.

Cỗ xe ngựa hào hoa lao đi giữa rừng cây, ba chân nhân lão tổ cùng A Tổ uống trà.

A Tổ thích phong vật Đại Tùy, dọc đường thu gom không ít trà ngon, nào là Vân phong tuyết đoàn, Vụ đỉnh ngân nha, không như Lý Lam Sơn chỉ thích vị trà đắng ngằm của Quỷ Nhung.

Triệu thúc ngồi cạnh, có phần không yên lòng, uống trà xong là hỏi: “Tổ thiếu gia, bọn Tôn Lập thì tính thế nào? Hay là bọn lão phu đi một chuyến.”

A Tổ lắc đầu: “Triệu thúc, tiểu điệt dùng binh xưa nay luôn lấy mạnh đánh yếu, đấy mới là vương đạo. Nên không cần nói với tiểu điệt về việc toàn lực bắt thỏ này.”

Triệu thúc gật đầu: “Đúng thế.”

A Tổ nói tiếp: “Dù dốc sức bắt thỏ cũng không cần đến các vị, các vị là chân nhân lão tổ, không thể hơi tí là vời đến, để các vị truy sát Tôn Lập là vũ nhục các vị.” Cả ba im lặng, họ đều chứng kiến A Tổ lớn lên, có tình cảm nên đồng ý vì y mà truy sát một toán tiểu tu sĩ Đạo nhân cảnh, Phàm nhân cảnh, coi đó là một kiểu “hi sinh”, nhưng không có nghĩa là họ thích hạ thấp mình như thế.

Đừng nói Chân nhân cảnh, dù Hiền nhân cảnh tu sĩ, cũng có tôn nghiêm của cường giả. Vọng Hư cũng phải giữ tôn nghiêm đó về danh nghĩa.

“Nhưng… bọn Tôn Lập bất phàm, Lôi Cửu Thủ cũng thất bại nên bọn lão phu lo rằng…”

A Tổ cười: “Triệu thúc, yên tâm đi, bọn Hồ Chửng đã tới.”

Triệu thúc vỗ bàn: “Thiếu chủ nói sớm thì bọn lão phu còn lo gì nữa.” Đoạn nhấp một ngụm trà.

A Tổ mỉm cười rót đầy: “Họ vốn mang tới một thứ nhưng tiểu điệt sai đi giết Tôn Lập, rồi đến Kim Phong Tế Vũ lâu hội hợp.”

Bọn Hồ Chửng là thân tín của A Tổ, thật sự là “thân vệ. Xưa kia A Tổ xuất chinh thì bốn người đi theo, bao năm nay rèn luyện, giờ đã có thể tự chủ.

A Tổ rời chiến tuyến phía tây, về Đại Tùy, bốn người đó ở lại sắp xếp. Hiện tại bốn người cùng về, liền được A Tổ phái đi truy sát bọn Tôn Lập, tuyệt đối xứng danh “toàn lực bắt thỏ”. Trong bốn người, Hồ Chửng đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, có thể sẽ thành chân nhân lão tổ đầu tiên dưới trướng A Tổ, ba người kia đều Hiền nhân cảnh đệ lục trọng!

Trận dung như thế, bọn Tôn Lập chết chắc.

A Tổ cười ha hả: “Triệu thúc, chiến trường của ba vị tại Kim Phong Tế Vũ lâu.”

Tôn Lập ngoái nhìn, Giang Sĩ Ngọc lấy làm lạ: “Sao hả? Lẽ nào còn lưu luyến Tố Bão sơn?”

Tôn Lập ngưng trọng lắc đầu: “Ta thấy có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta…”

Chung Mộc Hà chợt vòng lại, tỏ vẻ ngưng trọng.

“Lão tổ…”

Chung Mộc Hà xua xua tay, nói nhỏ: “Ta giờ cùng lắm phát huy được thực lực Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, cảm tri giảm nhiều, bị đuổi sát mới nhận ra!”

Bọn Tôn Lập cả kinh, Chung Mộc Hà nói: “Đừng nói nữa, mau đi nào, bị đuổi kịp rồi, để ta dọa chúng xem có chịu lui không…”

Chúng nhân lập tức gia tốc, liên tục đổi hướng, nhưng truy binh không ngừng rút ngắn cự ly!

Tôn Lập càng lúc càng thấy nguy hiểm: “Lưỡng vị lão tổ, thật ra là sao? Sao chúng lại nắm được vị trí của chúng ta?”

Thực tế, dọc đường Tôn Lập liên tục kiểm tra xem địch nhân làm cách nào truy tung được, thậm chí vận linh nguyên ở Ấn đường huyệt khắp hai mắt, trước đó cách này phi thường hữu hiệu, nhưng lần này không thấy gì.

Địch nhân càng đuổi càng sát, lần này còn cách mấy trăm dặm nhưng tạo cho Tôn Lập áp lực cực độ, hiển nhiên là cường địch mà họ không địch nổi!

La Hoàn cân nhắc: “Có cách vốn không nên dạy ngươi bây giờ nhưng đành vậy, nghe đây, là ‘Thiên thắng mục,…”

La Hoàn truyền công pháp cho gã, nói rõ cả nhược điểm.

Pháp thuật này vốn ít nhất cũng Đạo nhân cảnh mới dùng được, cũng như ở Tố Bão sơn, chưa đạt Đạo nhân cảnh sẽ không được truyền thụ Vọng khí chi thuật, vị tất vì không đủ công lực mà vì “quy tắc” của thế giới này, “Phàm nhân” không nên tiếp xúc với pháp thuật đó.

Tôn Lập mặc kệ tất cả, không vì nguyên nhân gì, dù lần này thoát được thì tiếp theo vẫn là bị truy sát.

Gã làm theo cách La Hoàn truyền thụ vận chuyển công pháp, lúc mở mắt thì tất cả đã khác.

Gần như cùng lúc cơn đau nhói ập lên mắt rồi lên óc.

“Ân!” Tôn Lập hộc lên, suýt ngã nhào.

Trong mắt gã lúc đó thể hiện quy tắc của thế giới, vốn là thứ gã không nên thấy vào lúc này.

Sức mạnh của người, núi, cây cối cạnh gã đều được thể hiện bằng phương thức trực tiếp đơn giản nhất, bọn Giang Sĩ Ngọc đều thành hồng quang di động. Càng mạnh thì quang mang càng sáng, màu ở giữa càng đậm.

Chung Mộc Hà đương nhiên là mặt trời, nhưng quanh y xám xịt vì đang trọng thương.

Trừ Chung Mộc Hà, Sùng Dần và Sùng Bá thực lực ngang nhau, quang mang tương tự, nhưng Sùng Bá có kim quang. Hiển nhiên vì y là thủ sơn nhân.

Tiếp theo là Giang Sĩ Ngọc.

Lúc Tôn Lập thấy Chung Lâm thì phát hiện Chung Lâm quanh y có hắc khí.

La Hoàn và Võ Diệu cùng quát: “Hóa ra vậy!”